Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1158: Tâm linh tương thông



Trong chiếc phỏng nhỏ ở khu nhà ở cách trường đại học Chicago không xa, Bạch Dương ngồi ở trước bàn đọc sách, cô vừa đi lại hoạt động một chút trong phòng, rồi tiếp tục học tập.

Bạch Dương mặc dù không thích tranh giành với người khác nhưng tính cách không chịu thua ai, không muốn mình học tập kém ai. Dù cái MBA này chú trọng kinh nghiệm thực chiến, có điều với thân phận của Bạch Dương, lại tha hương xứ người, không có nhiều cơ hội cho cô thực chiến, chỉ đành học thêm nhiều tri thức trong sách vở, đợi học xong về nước, ắt sẽ có một vũ đài thật lớn cho cô, lúc ấy thực chiến cũng không muộn.

Chicago cũng ở bắc bán cầu, tháng tám đổ lửa, cũng nóng bức khó chịu, may trong phòng mở điều hoa nên cũng chịu được. Bạch Dương mặc một chiếc áo ngủ lụa màu trắng, đi chân trần, xuối tóc xõa tự nhiên sau vai, nhìn từ phía sau vóc dáng đầy đặn gợi cảm vô cùng.

Liễu Tuấn nhìn tới ngây ngốc.

Bạch Dương hoàn toàn không chú ý tới Liễu Tuấn đã vào phòng của cô.

Căn nhà này trừ Bạch Dương còn có hai vệ sĩ sát sườn, Mỹ Giai và Nhược Nam, Bạch Dương và hai người họ sống cùng với nhau, đã trở thành bạn bè tốt. Bạch Dương thích hai cô gái kín đáo lễ phép này, Mỹ Giai và Nhược Nam cũng thích Bạch Dương hiền lành đoan trang, thường ngày đều gọi cô là chị.

Khi Bạch Dương vào thư phòng học tập, Mỹ Giai và Nhược Nam thường ở phòng khách xem TV hoặc đọc sách, nói ra làm vệ sĩ cho Bạch Dương là thoải mái nhật, cơ bản trừ thi thoảng ra ra ngoài dạo phố, Bạch Dương chẳng đi đâu, hơn nữa Bạch Dương không có kẻ thù ở Chicago, chẳng sợ người ta tới báo thù.

Chức trách chủ yếu của Mỹ Giai và Nhược Nam là ngăn cản những nam nhân vì ngưỡng mộ hoặc những người tò mò tìm cách tiếp cận Bạch Dương, không cho họ tới quấy rầy Bạch Dương.

Đương nhiên vì tính cảnh giác của vệ sĩ, khi Bạch Dương học trong thư phòng, Mỹ Giai hoặc Nhược Nam thi thoảng cũng tiến vào nhìn qua, thấy không có gì khác thường mới lặng lẽ lui ra.

Bạch Dương sớm đã quen với việc này rồi, cho nên khi Liễu Tuấn tiến vào phòng, cô cũng chỉ coi là một trong hai vệ sĩ.

Liễu nha nội học võ nên đi lại cũng nhẹ nhàng y như vậy.

Nhưng hôm nay có chút kỳ lạ là người đằng sau lưng kia không đi kiểm tra xung quanh, mà cứ đứng im ở đó không nhúc nhích. Khi Bạch Dương định quay đầu lại nhìn thì Liễu Tuấn đi về phía cô.

Thư phòng không lớn, hai ba bước là tới sau người Bạch Dương rồi, đúng lúc cô quay người lạ, tức thì choang một tiếng, chiếc cốc thủy tinh đặt trên bàn rơi xuống đất.

- Tiểu Tuấn.

Bạch Dương như không tin, lầm bẩm nói, khuôn mặt trắng nõn vì niềm vui bất ngờ mà trở nên rực rỡ như hoa đào, bầu ngực phập phồng dữ dội.

- Vợ à, mấy tháng không gặp rồi, để chồng nhìn xem....
Liễu thị trưởng vẫn không chịu nghiêm túc, cười cợt nói, có điều mới nói được một nửa đã kêu lên:
- Chị, ... Chị, chị lừa em.

Thì ra vừa rồi nhìn ở phía sau lưng không phát hiện ra vóc người Bạch Dương biến hóa, lúc này vừa tới gần cái bụng hơi nhô lên kia đã hiện ra rõ rành rành, dù Liễu thị trưởng xưa nay luôn trất tĩnh, lúc này cũng không kìm được kêu lớn.

- Đáng đời, ai bảo cậu lúc này mới tới thăm chị...

Miệng Bạch Dương hơi cong lên, nói với chút đắc ý, nói rồi chậm rãi đứng dậy, đem chiếc bụng nhô lên, kiên ngạo đứng trước mặt Liễu Tuấn, mặt mày đầy nụ cười rạng rỡ.

Liễu Tuấn vốn muôn ôm Bạch Dương vào lòng, nhưng thấy tình trạng này không dám lỗ mãng, chỉ đứng im ở đó nhìn không chớp vào bụng Bạch Dương, bất giác có chút ngây dại.

Bạch Dương hé miệng cười, đưa tay xoa đầu Liễu Tuấn nói nhỏ:
- Tiểu Tuấn ngốc.

Không có gì phải nghi ngờ, cô có ý đồ cho Liễu Tuấn một niềm vui bất ngờ lớn, hiện giờ hoàn toàn đạt được mục đích rồi, cô có con với Liễu Tuấn, nhìn xem tiểu ngoan đồng vui tới mức nào.

Liễu Tuấn lại hét lớn một tiếng, ôm ngay lấy cô, ngồi xuống ghế của Bạch Dương, luồn tay xuống dưới áo ngủ của cô, nhẹ nhàng xoa chiếc bụng trơn bóng, vui không sao tả siết.

- Vợ giỏi lắm nhé, dám lừa chồng à.... Không phải em nói không, sao bụng lại đột nhiên lớn lên, đừng có bắt chiếc Phương Di trong (Lộc đỉnh ký), đặt một cái gối dưới bụng để lừa người nhé...
Liễu thị trưởng sướng tới quên trời đất, bắt đầu ăn nói lung tung.

Bạch Dương ngồi trên đùi y đưa tay ra ôm lấy cổ, cười tươi tắn, mặt đầy ánh hồng hạnh phúc.

Có lẽ là lần đầu tiên hoài thai không có kinh nghiệm gì, lúc mới có mang, chẳng thấy cảm giác gì, Bạch Dương cho rằng "thao tác thất bại", rất thất vọng, về sau tới hiệu thuốc mua que thử thai về kiểm tra mới xác định được là có thật rồi, Bạch Dương vui sướng tột độ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại giấu Liễu Tuấn, mấy lần đi bái tin mừng lời ra tới miệng lại nuốt trở vào.

Cô biết tiểu ngoan đồng sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế chạy tới Chicago thăm cô, tuy cán bộ cấp cao của đảng ra nước ngoài rất khó, phải qua nhiêu trình tự, nhưng đối với Liễu Tuấn mà nói không thành vấn đề. Tiểu ngoan đồng có nhiều thủ đoạn lắm.

Giờ thấy tiểu ngoan đồng vui mừng như vậy, Bạch Dương cũng vô cùng thỏa mãn, có lẽ lúc đầu quyết định sinh con cho y còn ít nhiều có chút kích động trong đó, nhưng hiện giờ tất cả đều xứng đáng rồi.

Liễu Tuấn làm cha tới mấy lần rồi, nhưng lần này kích động khác thường, tay cứ xoa lên xoa xuống trên bụng Bạch Dương, miệng lẩm bẩm, chẳng biết đang nói tới cái gì.

Có lẽ vì thân phận của Bạch Dương, đưa ra quyết định thật không dễ dàng.

- Tiểu Tuấn, lần này tới đây lấy cớ gì vậy?

Bạch Dương ngả đầu dựa vào vai y hỏi.

- Chị đoán xem.

- Cái này có gì mà khó đoán, chắc chắn là mời gọi đầu tư, được xí nghiệp lớn nào đó mời phải không?

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Bạch ti trưởng cơ trí hơn người, tiểu nhân bái phục.

- Đừng có quậy, vừa rồi còn đàng hoàng.

Bạch Dương đánh y một cái, thì ra tiểu ngoan đồng lại hư hỏng rồi, sờ đi sờ lại, ai tay kia đã nhích lên trên bầu vú tròn đầy, kẹp lấy một núm vú của cô, khẽ vân vê, thi thoảng lại bóp nhẹ một cái.

Buổi tối ở nhà, Bạch Dương không mặc áo lót, thạt khéo, chuyện này cô thi thoảng mới làm một lần, không ngờ tiểu ngoan đồng cách muôn dặm trùng dương đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, bị bắt ngay tại trận.

- Ừm, hình như to hơn một chút, cao hơn một chút, bắt đầu tích sữa rồi..

Liễu Tuấn không để ý tới Bạch Dương "nổi giận", vừa chơi đùa, vừa phát biểu bình luận.

- Đáng ghét, chỉ biết nói ba lăng nhăng.

Bạch Dương xấu hổ lắm, vặn người bất mãn, không ngờ kêu "á" một tiếng.

- Sao thế, sao thế?

Liễu Tuấn tức thì luống cuống kêu lên.

- Con trai em nó đá chị.

Bạch Dương xấu hổ nói, mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.

Liễu Tuấn lúc này mới yên tân, cười lớn:
- Điều này là tất nhiên rồi, con trai em mà, sao không lợi hại được... Khoan, khoan, sao chị biết là con trai, chị đi kiểm tra rồi à?

Bạch Dương giả vờ không vui:
- Nhìn cái thái độ trọng nam khinh nữ của cậu kìa, chị cần gì phải đi kiểm tra? Cho dù là kiểm tra, cũng không kiểm tra cái đó... Con trai, con gái chẳng phải như nhau sao? Hơn nữa chẳng phải cậu có một đứa con trai rồi à?

Liễu thị trưởng chẳng muốn tranh cãi với vợ về vấn đề này, cười híp mắt nói:
- Đúng đúng đúng, con trai con gái đều được, chỉ cần là chị đẻ ra là em thích hết.

Bạch Dương phì cười:
- Lời này của cậu có vấn đề nhé... Cái gì mà chỉ cận chị sinh cậu đầu thích chứ? Tiền đề phải là huyết mạch nhà họ Liễu phải không?

Bạch Dương không phải là người vặn vẹo câu chữ, đúng là cô vui tới quên hết cả rồi.

Liễu Tuấn cười :
- Đương nhiên rồi, trừ em ra còn nam nhân nào có bản lĩnh để chị cam tâm tình nguyện sinh con cho không cơ chứ?

- Mơ đi!

Bạch Dương hừ một tiếng, có điều trong lòng hết sức tán đồng, nếu chẳng phải chị Bạch Dương yêu mê mệt tiểu ngoan đồng, sẽ chẳng mạo hiểm, trốn tới tận Mỹ sinh con cho y.

- Nào, đi lại thông máu một chút.

Liễu Tuấn đặt Bạch Dương xuống, đỡ lấy cánh tay cô, đi lại chậm rãi ở trong phòng. Bạch Dương hoài thai hơn 5 tháng, chưa nặng nề lắm, có điều cô rất hưởng thụ cảm giác ấp áp này, khẽ dựa vào lòng Liễu Tuấn, miệng luôn mang nụ cười.

Thư phòng không lớn, Liễu Tuấn đỡ Bạch Dương đi ra phòng khách, Mỹ Giai và Nhược Nam đang xem TV đều đứng dậy.

Hai cô đều thuộc sự phụ trách của Elisa, vừa rồi Elisa đưa Liễu Tuấn tới đây, dù cả hai không hiểu thân phận của Liễu Tuấn lắm, nhưng chắc chắn phải có lai lịch cực lớn, từ thái độ hết sức cung kính của Elisa là có thể biết rồi.

Có điều là vệ sĩ, các cô rất tự giác, chuyện không nên hỏi tuyệt đối không hỏi, quan hệ tốt với Bạch Dương là một chuyện, giữ vững nguyên tắc nghề nghiệp lại là chuyện khác.

Thấy Bạch Dương mặt đầy hạnh phúc, hai cô gái trẻ cững mừng thay.

Nhược Nam tính tình khá hoạt bát, cười nói:
- Chị Bạch Dương, đêm nay có thể ngủ ngon rồi chứ?

Bạch Dương mỉm cười gật đầu.

Liễu Tuấn hỏi:
- Sao thế Dương Dương? Buổi tối ngủ không ngon sao?

- Không phải, chỉ mấy hôm nay thôi, hình như có chút bất an.

- Chắc là dự cảm được em tới rồi, đó gọi là tâm linh tương thông.

Mỹ Giai và Nhược Nam đều bật cười, âm thanh trong trẻo rất êm tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.