Mặc dù ở quán án "Nam Phương cũ", Liễu Tuấn nói rất tự tin, Triệu Sư Phạm bề ngoài vâng vâng dạ dạ không dám chất vấn, nhưng trong lòng đầy hoài nghi, Liễu thị trưởng nói như tập đoàn họ Liêu là của mình vậy.
Người ta có chịu nghe lời thế không?
Không đáng tin lắm.
Triệu Sư Phạm chuẩn bị đám phán gian nan một lần nữa.
Không ngờ hôm sau vừa ăn sáng xong, còn chưa lên đường, Liêu Hoa Thành và David Liêu đã dẫn một đám nhân viên, chạy tới khách sạn Thu Thủy.
- Ha ha, chào Triệu thị trưởng.
Liêu Hoa Thành tươi cười, nắm chặt tay Triệu Sư Phạm, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả lúc đón tiếp ở sân bay, làm Triệu Sư Phạm nhất thời không quen.
Có điều Triệu Sư Phạm cũng từng trải rồi, nhìn một cái thấy thái độ của Liêu Hoa Thành như che dấu chút bất an, điều này làm Triệu Sư Phạm càng ngạc nhiên, quyền chủ động đàm phán vẫn hoàn toàn trong tay tập đoàn họ Liêu mà.
Đúng là kỳ quái.
- Triệu thị trưởng, Liễu thị trưởng đâu rồi.
Vừa bắt tay Triệu Sư Phạm, Liêu Hoa Thành vừa ngó nghiêng tìm Liễu Tuấn.
Triệu Sư Phạm trả lời rất ngắn gọn: - Xin lỗi chủ tịch Liêu, Liễu thị trưởng rất bận.
Thực ra Triệu Sư Phạm cũng không biết Liễu thị trưởng đang bận cái gì, vốn cho rằng đàm phán gặp phải chướng ngại, Liễu thị trưởng sẽ không chơi trò mất tích nữa, ai ngờ y vẫn bốc hơi như cũ, sau khi tối qua trở về khách sạn Thu Thủy là không thấy bóng dáng đâu, cũng không nói hôm nay về.
Triệu Sư Phạm miệng không nói nhưng rủa thầm trong lòng.
- À, ra là thế, Liễu thị trưởng đúng là ngày trăm công ngàn việc.
Liêu Hoa Thành rất thất vọng, nhưng nụ cười trên mặt không hề giảm.
- Chủ tịch Liêu, hôm nay chúng ta tiếp tục đàm phán nhé?
Triệu Sư Phạm không muốn dây dưa chủ đề Liễu thị trưởng nữa,.
- Đương nhiên, đương nhiên tiếp tục đàm phán.. Dù sao chúng tôi đã tới, không làm phiền các vị tới công ty chúng tôi nữa, đàm phán ngay ở đây đi, Triệu thị trưởng thấy sao?
- Nếu chủ tịch Liêu an bài như thế chúng tôi đương nhiên khách theo ý chủ rồi.
Triệu Sư Phạm lúc này mới nhận ra, người ta kỳ thực chính là tới để đàm phản, chủ động tới đây là biểu thị một loại thành ý.
Khách theo ý chủ?
Liêu Hoa Thành thầm nguyền rủa.
Đúng là một đám "ác khách", tập đoàn họ Liêu chúng tôi chỉ đưa ra điều kiện mặc cả trên bàn đám phán thôi, vậy mà các người lôi ngay tiểu thư Hoàng Diệu Kỳ của quỹ Thịnh Nghiệp ra, bóp cổ tập đoàn họ Liêu không thở nổi.
Liêu Hoa Thành buồn bực vừa ngạc nhiên, Hoàn tiểu thư sao lại ra sức giúp cán bộ Tiềm Châu như thế? Theo lý giữa họ đâu có liên quan gì.
Đúng là chẳng thể hiểu nổi.
- Ha ha, Triệu thị trưởng khách khí quá, các vị là khách phương xa, vốn phải do chúng tôi tới đám phán mới đúng, mấy ngày qua thất lễ, mong Triệu thị trưởng tha thứ... Chúng ta bắt đầu thôi.
Cuộc đàm phán tiếp theo đó thuận lợi hơn nhiều.
Triệu Sư Phạm đưa điều kiện Liễu Tuấn đề xuất ra, Liêu Hoa Thành gần như đồng ý ngay, làm đám Triệu Sư Phạm kinh hãi nhìn nhau, không hiểu chuyện này biến đổi kiểu gì. Nhưng bọn họ biết chắc chắn vì Liễu Tuấn, đoán chừng y thông qua con đường nào đó gây áp lực với tập đoàn họ Liêu, hai ngày trước David Liêu còn hết sức tích cực trong cuộ đám phán, đã hoàn toàn ủ rũ, từ đầu tới cuối không nói một lời.
Liễu thị trưởng đúng là thần thông quảng đại.
Phương hướng chung đạt được nhất trí, vấn đề chi tiết liền rất dễ giải quyết.
Liêu Hoa Thành quyết tâm tặng ân tình thì tặng cho chót, khoàn tài chính thứ nhất là 320 triệu USD, tháng sau đoàn đại biểu bọn họ sẽ đem số tiền này tới Tiềm Châu, dùng tốc độ nhanh nhất kiến lập công trình kỳ đầu.
Đám Triệu Sư Phạm mừng ra mặt, chuyến đi Chicago này không uổng rồi, một phát kiếm được 1 tỷ USD đầu tư, trong đó 320 triệu là tiền mặt thật, đừng nói ở Tiềm Châu, mà khắp toàn tỉnh cũng không có mấy "chiến tích" huy hoàn như thế.
Suốt cả quá trình đàm phán, Liễu thị trưởng đều không xuất hiện, có điều khi mở tiệc mừng công, Liễu thị trưởng có tham gia, phát biểu lời đầy lạc quan và tự tin vào chuyện hợp tác của hai bên.
Vài ngày tiếp đó, Liễu thị trưởng không chơi trò mất tích cả ngày nữa, cùng mọi người đi tham quan một số địa danh của Chicago, khu giao dịch Chicago, sàn giao dịch chứng khoán Chicago, đó đều là cơ cấu tài chính nổi danh thế giới, thì ắt phải xem.
Trừ những khu thương nghiệp và tài chính ra, đại học Chicago, học viện khoa học kỹ thuật Illinois là trường học cấp cao nổi tiếng, Liễu thị trưởng cũng tới thăm một lượt.
Khi tham quan phòng thí nghiệm của những trường học nổi tiếng đó, Liễu Tuấn phát ra những lời cảm khái.
- Tiềm Châu nhất định phải đi theo con đường khoa học kỹ thuật, bất kể là phát triển kinh tế hay phát triển nông nghiệp, đều cố gắng dựa vào sự phát triển hòa nhịp với khoa học kỹ thuật! Sự phát triển không có khoa học kỹ thuật bên trong là không lâu dài, thiếu động lực kế thừa.
Đám Triệu Sư Phạm luôn mồm phụ họa.
Từ khi Liễu Tuấn nhậm chức cho tới nay, Triệu Sư Phạm luôn khá phối hợp, lập trường kiên định, làm việc cẫn mẫn thực tế, đúng là chia sẽ không ít gánh nặng với Liễu Tuấn. Có điều trong lòng chủ yếu xuất phát từ việc chọn phe phái trên quan trường, chứ chẳng phải là phục Liễu Tuấn mấy.
Ban đầu, Triệu Sư Phạm không tán đồng lắm với đường lối thành phố khoa học, thành phố du lịch của Liễu Tuấn, dù sao đó không phải là cách làm phổ biến. Du lịch cần có chu kỳ quá dài, Tiềm Châu không có "chiêu bài" du lịch nào quá nổi tiếng, ai cũng biết làm thành phố du lịch trước tiên là phải đầu tư cực lớn, sau đó là tuyên truyền ầm ĩ mới có thể dần dần nhìn thấy hiệu quả.
Còn về thanh phố khoa học, chưa nói nền móng khoa học kỹ thuật của Tiềm Châu ra sao, riêng với quy mô Tiềm Chaua mà nói, thành lập một hai khu công nghiệp kỹ thuật cao là không thể đưa cả Tiềm Châu bay lên được.
Nhiều khi Triệu Sư Phạm coi những cương lĩnh này của Liễu Tuấn là tương lai tươi đẹp trong lý tưởng, mặc dù không thể nói là "bàn việc quân trên giấy", nhưng thực hiện được thì tuyệt đối rất khó khăn.
Nhưng cùng với việc Liễu Tuấn từng bước thực thi phương án cả mình, Triệu Sư Phạm ngày càng thấy tầm nhìn của mình quá hạn hẹp, thậm chí có thể nói là đơn giản, không ngờ cái gọi là thành phố khoa học mang hàm nghĩa sâu xa như thế.
Ví dụ chuyến đi Chicago này là điển hình của việc đem khoa học kỹ thuật về thúc đẩy sản nghiệp truyền thống, chỉ cần tập đoàn họ Liêu tới Tiềm Châu, những hiểm họa an toàn ở Giang Thành và huyện xung quanh lại thành điểm tăng trưởng kinh tế. 3 thậm chí 5 năm sau, ít nhất cung cấp khoản lợi thuệ hơn một tỷ thậm chí vài tỷ cho tài chính khu huyện, nói lợi dụng kỹ thuật khoa học biến rác thành vàng cũng không phải là quá.
Tổng thu nhập tài chính ngăm ngoài của Tiềm Châu mới gần 700 triệu, riêng một hạng mục đã cho lợi nhuận bằng năm sáu năm thu nhập, biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, trước kia không ai dám mơ tới. Có số tài chính hùng hậu như thế chống đỡ, Tiềm Châu phát triển nhảy vọt là trong tầm tay.
Xưa nay chưa có thị trưởng nào biết kiếm tiền như Liễu Tuấn.
Triệu Sư Phạm tâm phục khẩu phục.
Tám ngày sau, Liễu Tuấn và Bạch Dương quyến luyến chia tay, bay về thời gian, vì múi giờ chênh lệch, ngày kế mới tới chính phủ làm việc.
Vừa mới tới văn phòng, Liễu Tuấn liền nhận được điện thoại của tân chủ nhiệm văn phòng thành ủy.
- Thị trưởng về rồi ạ, không biết thị trưởng có rảnh không? Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
La Mai nói hết sức khiêm tốn kính cẩn , người không rõ nội tình còn tưởng rằng cô ta do Liễu Tuấn đề bạt lên.
- Hoan nghênh đồng chí.
Liễu Tuấn cũng rất khách khí, hiện giờ y cũng vui lòng làm hài hòa không khí với bên thành ủy.
Rất nhanh, La Mai với một bộ đồ công sở màu đen xuất hiện ở văn phòng thị trường, hàn huyên xong, tươi cười đưa một văn kiện đóng dấu đỏ đặt trước mặt Liễu Tuấn.
Thì ra trong số thành viên tham gia đại lễ quốc khách 50 năm của tỉnh A, có tên Liễu thị trưởng.
- Chúc mừng thị trưởng.
La Mai mỉm cười nói, trong mười tám người đứng đầu chính phủ cấp thành phố của tỉnh A, chỉ có Liễu Tuấn được hưởng vinh dự này.