Buổi trưa, Uông Quốc Chiêu và Lạc Vĩ Phong cùng với hai quản lý cấp cao của Cty Vi Phong cùng hai người trẻ tuổi xuất hiện ở nơi gọi là "nhà ăn lớn công xã nhân dân".
Bên ngoài nhìn bề ngoài thì chẳng có gì đáng chú ý, chỉ là một căn tứ hợp viện bình thường, tường rêu loang lổ, có chút cảm giác tang thương, trang trí cũng hết sức đơn giản, mặt đất trải đá xanh, hành lang gỗ, nước sơn trên cột bong chóc hết cả, hình như rất lâu đời rồi.
Thấy có khách tới, cô phụ vụ liền đi tới đón, không ngờ lại phục vụ lại ăn mực theo kiểu những năm 60, thắt bím hai bên, trông rất thuần phác chân chất.
Hai người trẻ tuổi mà Uông Quốc Chiêu và Lạc Vĩ Phong tháp tùng tới đây đều chừng ba mươi, hai quản lý của Cty Vi Phong cũng rất trẻ, chỉ trên hai mươi, hơn nữa đều là cô gái xinh đẹp gợi cảm, trong đó một mang chức vụ trợ lý chủ tịch, một là trưởng phòng quan hệ xã hội.
Bữa tiệc có nhân vật quan trong tham gia, Lạc Vĩ Phong đều đưa theo hai cô gái xinh đẹp này, đó là chất xúc tác rất tốt, nếu chẳng may xuất hiện cảnh thiếu tự nhiên, có cô gái xinh đẹp xen vào có thể hóa giải được hiểu nhầm nho nhỏ. Quan trọng những cô gái xinh đẹp còn có thể làm "pháp bảo phòng ngự", có thể ra mặt ngăn rượu lãnh đạo, hiệu quả rất tốt.
Hai người trẻ tuổi và hai cô gái xinh đẹp cứ tấm tắc khen sự bộ trí ở nơi này, cơ bản khi bọn họ hiểu chuyện, nhà nước đã bắt đầu cải cách mở cửa, xã đổi thay đổi lớn lao, với kiểu bố cục thôn quê những năm 60 này bọn họ không biết nhiều lắm, nên thấy gì cũng cảm giác lạ lẫm.
Một nam nhân trẻ tuổi hỏi: - Giám đốc Lạc, quan cơm khi các vị còn nhỏ trông như thế này sao?
Lạc Vĩ Phong trên bốn mươi, đã đích thân trải qua thời đại đó, nên có chút quyền lên tiếng, nghe vậy cười nói: - Đại khái là như thế, có điều vào thời ấy, mặt tiền sập xệ, bàn ghế thì chẳng có lấy được vài cái, nơi này bố trí có chút ý vị thôi, nhưng dấu vết tu sửa quá lộ liễu một chút... Uông thị trưởng thấy có phải không.
Uông Quốc Chiêu khẽ mỉm cười, thầm nghĩ ông còn nhớ được tới Uông thị trưởng.
Vì đưa công ty Vĩ Phông vào Ngọc Lan mà Uông Quốc Chiêu phải suy tính rất thận trọng, Liễu Tuấn kiên trì phản đối hạng mục này như thế, nếu Uông Quốc Chiêu không có chút kiêng kỵ nào, nhào bổ vào cắn như sói đói thấy thịt, không phụ hợp với cá tính của hắn.
Đưa một hạng mục như thế đưa vào lợi ích quá rõ ràng với cả GDP lẫn tạo công ăn việc làm cho tp Ngọc Lan.
Từ khi lên làm thị trưởng Ngọc Lan, đối với Uông Quốc Chiêu mà nói, chẳng phải là chuyện ung dung thoải mái gì, cả cơ hội lẫn thách thức đều tồn tại song song. Trước khi tới Ngọc Lan, Uông Quốc Chiêu đã cân nhắc thiệt hơn rất kỹ càng, nhưng sau khi tới rồi mới cảm nhận được rõ ràng áp lực khu Trường Hà mang tới cho y lớn thế nào.
Có thể nói không thổi phồng chút nào là khu Trường Hà gánh một nửa giang sơn của Ngọc Lan, một thành phố Ngọc Lan mới đang phát triển từng ngày, mỗi lần đứng ở nơi này Uông Quốc Chiêu đều cảm khai, ai cũng nói hắn là cao thủ kiến thiết kinh tế, làm thành phố Ngô Tây vùn vụt đi lên, nhưng so với khu Trường Hà, chính Uông Quốc Chiêu cũng thừa nhận là không cùng một đẳng cấp, hắn tối đa chỉ thúc đẩy kinh tế Ngô Tây phát triển, còn Liễu Tuấn biến không thành có, đưa một khu Trường Hà sập sệ tới tiền lương cán bộ cũng không trả nổi thành một thành phố mới phồn hoa không kém Ngọc Lan, đoán chừng không bao lâu nữa phải đem cả khu Trường Hà vào trong nội thành của Ngọc Lan rồi..
Uông Quốc Chiêu hắn làm thị trưởng Ngọc Lan nhưng lại sống nhờ vào vốn liếng cũ của Liễu Tuấn, đúng là mất mặt.
Mặc dù hiện giờ trong mắt người ngoài Uông Quốc Chiêu tới hái trái quả chín mọng của Liễu Tuấn ngay bí thư khu Trường Hà cũng là bộ hạ của hắn, trên quan trường, có thể chiếm được thành quả của người khác là giỏi nhất, nhưng Uông Quốc Chiêu không cho rằng như vậy. Nguyên nhân là hắn vốn không có tư cách đó.
Hắn không phải là nha nội.
Nếu như chẳng phải là cơ duyên xảo hợp hắn nắm bắt thời cơ quy phục Cù Hạo Cẩm, thì nói thế nào cũng chẳng tới Uông Quốc Chiêu hắn hái trái quả cực lớn này.
Hắn rất biết mình.
Giả sử hắn coi mình là kẻ may mắn, an tầm nằm trên phồn hoa mà Liễu Tuấn để lại, há miệng lớn chén trái quả Liễu Tuấn vun trồng, e rằng chẳng đợi Liễu nha nội tức giận, Cù Hạo Cẩm đã không chấp nhận được rồi.
Nếu hắn muốn trở thành tâm phúc thật sự của Cù Hạo Cẩm, chen lên được chiếc thuyền lớn của hệ phái đương kim thủ trưởng thì phải lấy bản lĩnh ra.
Muốn vượt qua khu Trường Hà thì làm ăn nhỏ lẻ chắc chắn là không được rồi, khu Trường Hà có trên hơn một trăm xĩ nghiệp, chỉ riêng dựa vào vận hành theo quán tính, thế phát triển đã vô cùng mạnh mẽ, Uông Quốc Chiêu tự nhận mình không thể mời gọi đầu tư được như thế, nếu học theo sợ rằng tới khóa sau chẳng đuổi kịp con số lẻ của khu Trường Hà.
Cần phải có hạng mục lớn.
Quyết định đưa Cty Vĩ Phong vào, Uông Quốc Chiêu suy nghĩ kỹ lý do phản đối của Liễu Tuấn, không thể không thừa nhận có nguy hiểm của ổn định vĩ mô, nhưng không phải hoàn toàn có thể né trành, biện pháp tốt nhất phê duyệt hạng mục trước khi ổn định vĩ mô được khởi động, như thế sẽ không còn nhiều hậu họa lắm nữa. Tất nhiên trong quá trình đó có rất nhiều thao tác mà một phần trong đó trái quy định.
Có điều từ khi cải cách mở cửa cho tới nay, phàm là khu kinh tế phát triển nhảy vọt, có chính phủ địa phương nào không có thao tảc tái quy định.
Trong quá trình cải cách mở cửa, sự kìm chế rõ ràng nhất là tinh trì trệ của quy định pháp luật và chính sách, thường thường bên dưới dựng cờ lên làm, bên trên còn chưa sửa đổi chính sách pháp luật.
Thế là thao tác vi phạm thành việc đương nhiên.
Với kinh nghiệm của Uông Quốc Chiêu, nếu đợi quy định chính sách thích hợp xuất hiện thì cơm canh đã nguội lạnh hết rồi.
Những địa phương giữ vừng quy tắc, thường thường bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, quá khứ nhiều lần ổn định vĩ mô, trử nhưng địa phương bị bắt làm điển hình, thì nơi vượt qua được ổn định vĩ mô đón chào một tương lai mới.
Quan trọng là cứ dinh con ra đã.
Đó là phương pháp thường dùng nhất, thành công nhất để né tránh ổn định vĩ mô, chỉ cần con sinh ra rồi chẳng lẽ còn nhét được nó vào bụng được nữa à? Hay vật chết nó?
Tất nhiên là không thể
Khoảng thời gian qua Uông Quốc Chiêu đích thân ra tay, cùng Lạc Vĩ Phong hoạt động khắp nơi, cở bản đả thông được mắt xích ở tỉnh. Một là hắn có tiếng nói ở quan trường tỉnh A, ban ngành chức năng trực thuộc tỉnh ai cũng phải nể mặt ba phần, hai là chiêu bài thành phố cấp tỉnh khá hữu dụng, tất cả ban ngành trực thuộc tỉnh đều coi Ngọc Lan là địa bản của mình, nếu chọc giận thị trưởng Ngọc Lan, sau này người ta có khối cách để bắt chẹt anh.
Xử lý xong chuyển ở tỉnh, Uông Quốc Chiêu liền chính thức thực thi hạng mục, văn kiện giải phóng mặt bằng nhanh chón được đưa ra, ba nghìn mẫu đất của kỳ đầu kế hoạch đã được trưng dụng, 600 triệu của Cty Vĩ Phong đã được gửi tới, chính phủ Ngọc Lan và và cơ cấu đầu tư phối hợp vôi cùng ăn ý có thể gọi là thần tốc.
Có điều một hạng mục lớn như thế, chỉ xử lý được mỗi ban nghành cấp tỉnh là không đủ, rất nhiều hạng mục dù chia lẻ xé nhỏ ra vẫn vượt ngoài quyền hạn phê duyệt của ban ngành chức năng, huống chi một số hạng mục không thể xé lẻ được, cần phải chạy tới thủ đô xin cơ quan quốc gia phê duyệt.
Hiện giờ Uông Quốc Chiêu và Lạc Vĩ Phong đang tập trung tinh lực vào chuyện này.
Trong quá trình giap tiếp, Uông Quốc Chiêu phát hiện ra vị giám đốc Lạc này rất sảng khoái, nghĩa khí. Đó là ưu điểm của Lạc Vĩ Phong, còn khuyết điểm là thích nổi bật, lúc nào cũng muốn cho thấy sự tồn tại của mình. Một ông chủ có bệch khoe khoang là chuyện thường, có điều bệch của Lạc Vĩ Phong hơi nghiêm trọng hơn một chút, khi ở cùng Uông Quốc Chiêu cũng thi thoảng quên mất sự tồn tại của Uông thị trưởng.
Uông Quốc Chiêu nhìn trầm tĩnh, mừng giận không lộ ra ngoài, nhưng không đại biểu rằng hắn có tu dưỡng tốt như thế, Uông thị trưởng không chấp anh chỉ là tạm thời chưa tới lúc thôi, một khi Uông thị trưởng tính sổ thì cuộc sống của tiểu tử đã kết thúc rồi đấy.
Ở phương diện đả kích kẻ địch, Uông Quốc Chiêu giống hệt Liễu Tuấn, chỉ cần tóm được cơ hội là không nương tay.
Hiện giờ Uông - Lạc cần đến nhau, Uông thị trưởng có thể chấp nhận "trí nhớ không tốt của giám đốc Lạc, chỉ cần làm Cty Vĩ Phong được vận hành, chính là thành tích cực lớn của Uông thị trưởng, thi thoảng để giám đốc Lạc chơi trội một chút có là cái gì.
Nghe Lạc Vĩ Phong nói tới nhà ăn lớn của công xã nhân dân, Uông Quốc Chiêu mỉm cười nói: - Người thời nay, đặc biệt là người sống ở thành phố lớn nhớ được đoạn lịch sử đó không còn nhiều nữa, nói ra quán ăn này có chút không khí thôi, chẳng so sánh nổi nhà ăn công xã nhân dân thực sự. May mà chúng ta hôm nay tới để ôn chuyện cũ.
Lạc Vĩ Phong cười nói: - Đúng đúng, Uông thị trưởng nói rất đúng, Vệ xử và Cát xử giới thiệu chắc chắn là không tệ, xin mời.