Buổi tối một ngày trước lễ quốc khánh, Liễu nha nội tới bái phỏng Bạch Kiến Minh.
Lần thăm viếng này Liễu thị trưởng đã phải đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Bạch Dương đã nói rõ Bạch phu nhân đã biết việc này, dù da mặt Liễu nha nội trơ lỳ hơn thớt cũng cảm thấy lòng run run.
Đoán chừng vì hợp lực "lừa gạt" Bạch lão gia tử, Bạch phu nhân sẽ không "vạch trần". Chỉ có điều lòng Liễu Tuấn không yên. Xem ra công lực Liễu thị trưởng còn chưa đủ, làm việc sai trái vẫn chột dạ như người bình thường, nếu một vị quan cao khác cùng cấp nào có đem việc này để ở trong lòng.
Làm việc trái đạo lý mặt không đỏ thậm chí còn dương dương đắc ý, đã được coi là tố chất tâm lý cần phải có của một quan chức cấp cao.
Liễu thị trưởng muốn thành vị quan chức cấp cao hợp cách thì còn phải đi một chặng đường dài.
Liễu thị trưởng vốn định mời cả Chu tiên sinh và sư mẫu cùng tới bái phòng, nhưng như thế thì thành y của Liễu thị trưởng không đủ rồi. Bạch Kiến Minh không rõ chuyện, có lẽ sẽ tươi cười đón tiếp, nhưng chỉ sợ từ đó về sau Bạch phu nhân coi thường Liễu thị trước, trước đó Liễu thị trưởng là "anh chàng đẹp trai" ai thấy cũng thích cơ mà.
Vì Bạch Dương cách xa nghìn trùng, vì huyết mạch của nhà họ Liễu, cho dù biết chuyến này sẽ gặp phải quả đắng, nhưng Liễu thị trưởng chỉ có thể cố nuốt vào thôi.
Trước khi tới bái phỏng, Liễu thị trưởng theo quy củ gọi điện hẹn trước, trong lòng tính toán rất lâu nếu chẳng may là Bạch phu nhân nhận điện thoại thì phải nói thế nào, may là điện thoại do thư ký của Bạch Kiến Minh nhận, rồi hỏi ý ông.
Bạch lão gia tử cười nói: - Y muốn tới thì tới, ai có thể ngăn cản được?
Cho dù không cùng phe với Nghiêm Liễu, nhưng ấn tượng của Bạch lão gia tử với Liễu Tuấn không tệ. Chỉ có điều nếu để Bạch lão gia tử biết "quỷ kế" của Liễu Tuấn và Bạch Dương, thì e là Liễu thị trưởng sẽ "nếm mùi đau khổ".
Đặt điện thoại xuống Liễu thị trưởng lau mồ hôi, ổn định tinh thần rồi mới đi xe tới Bạch phủ.
Trong căn tứ hợp viện yên tĩnh, Bạch lão gia tử ngồi một mình thong thả thưởng thức cái ấn màu máu thẫm trong tay, Chu tiên sinh có sở thích thư pháp, còn Bạch lão gia tử thích con dấu và đồ đá. Khi còn tại chức vì tránh kỵ húy, Bạch Kiến Minh giấu sở thích này đi, trừ người thân cận ra thì rất ít ai biết được cái nhã hứng này của ông. Giờ nghỉ hưu rồi ông có thể quang minh chính đại thể hiện yêu thích của mình.
Liễu Tuấn theo thư ký của Bạch Kiến Minh đi vào tứ hợp viện.
Bạch Kiến Minh ngẩng đầu lên mỉm cười nói: - Liễu Tuấn tới rồi hả?
- Vâng thưa bác Bạch.
Liễu Tuấn đi nhanh tới khom mình vấn an.
- Ừ được được, ngồi xuống đi.
Bạch Kiến Minh tâm tình rất tốt, cười khà khà chỉ vào chiếc đôn đá.
Liễu Tuấn tuân lời ngồi xuống, cẩn thận nhìn kỹ Bạch Kiến Minh, ông đã tóc trắng bạc phơ rồi, Bạch Kiến Minh hơn Chu tiên sinh hai tuổi, sớm đã qua tuổi thất thập cổ lai hi.
Liễu Tuấn nói thật lòng: - Tinh thần của bác rất khỏe khoắn.
Bạch Kiến Minh cười lớn, cả đời ông ở trong quan trường, lại làm công tác quản lý cán bộ, thuật nhìn người ít ai bì được. Lời của Liễu Tuấn có phát ra từ nội tâm hay không sao ông chẳng biết? Thấy y lộ chân tình, Bạch Kiến Minh cũng vui.
- Ha ha ha, nghỉ hưu rồi tu tâm dưỡng tính, không lo âu gì tình thân đương nhiên tốt hơn trước, cả chân tay cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Liễu Tuấn gật đầu tán đồng, lấy thuốc lá ra chuẩn bị mời ông, đột nhiên do dự, nhỏ giọng nói: - Bác có bị cấm thuốc không?
Không ngờ Bạch Kiến Minh cũng hạ thấp giọng nói: - Cấm! Nhưng là bọn họ cấm, tự ta không cấm. Nói rồi cảnh giác nhìn xung quanh như tình báo hoạt động ngầm.
Liễu Tuấn không nhịn được cười.
Xem ra sau khi nghỉ hữu Bạch phu nhân tăng cường lực độ giám sát với ông rồi.
Thấy ngoài thư ký đang chuyền đặc sản Liễu Tuấn vào trong thì không ai chú ý, Liễu Tuấn nhanh chóng châm một điều thuốc đưa cho ông.
Bạch Kiến Minh hít thật chậm một hơi, rồi thong thả nhả khói ra từ mũi, hai mắt khép hờ, mặt lộ vẻ cực kỳ khoan khoái.
- Lão Bạch laki không tự giác rồi.
Không ngờ Bạch bộ trưởng mới rít được hai cái thì một giọng nói nhu hòa đột ngột vang lên, làm cả già lẫn trẻ đang hút thuốc đều tóc tai dựng đứng. Bạch Kiếm Minh vội vàng đặt điều thuốc lên bàn, Liễu thị trưởng thì luống cuống chân tay đứng dậy, mặt mũi xấu hổ.
Từ phòng khách đi ra chính là Bạch phu nhân hòa ái.
- Bác gái.
Liễu thị trưởng tuy chào lớn, nhưng mắt lại không dám nhìn Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân hời hợt nói: - Ồ, Liễu thị trưởng, khách quý đây mà.
Mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân Liễu thị trưởng.
Trước kia bất kể lúc nào Bạch phu nhân luôn gọi y là "Tiểu Tuấn", cái xưng hô gần hai mươi năm này mang theo biết bao yêu thương, hiện giờ không ngờ Bạch phu nhân gọi "Liễu thị trưởng", bảo sao đồng chí Liễu Tuấn chẳng kinh hồn táng đởm.
Bạch Kiến Minh trí tuệ nhường nào, giọng điệu của người bạn đời thay đổi ông nghe ra ngay, không khỏi kỳ quái nhìn Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân không để ý tới ông, đi thẳng tới trước mặt Liễu Tuấn nhìn y suốt từ trên xuống dưới, dường như muốn nhận thức lại chàng trai cao lớn trước mắt này.
- Bác gái.
Liễu Tuấn mấp may môi, mồ hôi lạnh trên trán ngày một nhiều mà không dám đưa tay lau đi.
- Này này bà nó, chỉ một điếu thuốc thôi mà, cần phải thế không? Coi Liễu thị trưởng nhà người ta sợ phát khiếp kìa.
Bạch Kiến Minh "bất bình" đứng ra tương trợ, Bạch bộ trưởng không còn trên chính trường, cách nói chuyện cũng thay đổi, thi thoảng cũng nói mấy câu "nhà quê" một chút.
Bạch phu nhân lặng lẽ nhìn Liễu Tuấn một hồi, đột nhiên mỉm cười nói: - Tiểu Tuấn, cháu không được tới dụ bác Bạch phạm sai lầm đâu đấy.
Liễu nha nội thở phào, lúc này mới dám đưa tay lau mồ hôi trên trán, rối rít gật đầu nói: - Vâng vâng, cháu nhất định nhớ kỹ chỉ thị của bác gái, giám sát tốt bác Bạch không để lão nhân gia tùy tiện phạm sai lầm.
Bạch Kiến Minh cười phá lên, lại cầm điếu thuốc trên bàn hít một hơi nói: - Cái đồng chí này ý chí không kiên định, có khuynh hướng ngả nghiêng, mỗi ngày ta được cấp cho giới hạn 6 điếu thuốc, hôm nay cậu tới ta tiêu hao một điêu tiếp cậu vậy.
Liễu Tuấn mỉm cười.
- Ngồi đi, Tiểu Tuấn cháu nói chuyện với bác Bạch cháu, bác đi rửa ít hoa quả cho hai người.
Bạch phu nhân hoàn toàn khôi phục thái độ bình thường, tươi cười nói.
Liễu nha nội lần nữa thở phào, biết rằng cửa ải hôm nay tạm thời qua được rồi, may mắn nhờ vào điều thuốc kia, nếu không thần thái vừa nãy của Bạch phu nhân nhất định bị làm lộ, giống như lời Bạch Dương nói cha cô đâu dễ bị lừa.
- Cám ơn bác gái.
Bạch phu nhân mỉm cười đi vào trong.
Bạch Kiến Minh nói: - Tiểu Tuấn, tới dự lễ quốc khách hả?
Liễu Tuấn cung kính đáp: - Vâng thưa bác.
- Ừm, nghe nói thời gian qua cậu có qua lại với khuê nữ nhà Vương phó chủ tịch.
Bạch Kiến Minh hỏi tựa hồ như rất tùy ý.
Liễu Tuấn lại trở nên khẩn trương, mặc dù y biết trong lớp trẻ y rất nổi bật, nhưng chưa tự đại tới mức cho rằng nhất cử nhất động của mình đều được đại lão cao tầng chú ý. Bạch Kiến Minh đã nghỉ hưu càng không thể có tin tức linh thông như các đại lão ở tuyến một, chỉ có những "bấn đề trọng đại" mà cao tầng hệ phái của ông chú ý, mới khiên ông quan tâm.
Không nghi ngờ gì nữa, Liễu Tuấn và Vương Manh Manh qua lại đã khiến cho Bạch Kiến Minh và nhân vật lớn xung quanh cảnh giác.
Liễu Tuấn rất cẩn thận nói: - Vâng thưa bác Bạch, có qua lại một chút.
Bạch Kiếm Minh chỉ cười, không rõ thái độ ra sao.
Nhưng Liễu Tuấn lại yên lòng, Bạch Kiến Minh không tỏ thái độ tức là một loại thái độ, ít nhất ông không phản đối hành động này của y. Còn các đại lão khác có thái độ như thế hay không thì không thể đoán bừa. Nhưng y giúp Vương Manh Manh khiến các đại lão coi trọng đủ chứng minh bước đi này của y là chính xác.
Một lúc sau Bạch phu nhân đưa hoa quả lên, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn đã hoàn toàn bình thường, nhìn kỹ có chút như an ủi, cũng có chút bất đắc dĩ.
Dù là thế lòng Liễu thị trưởng vẫn không yên.
- Tiểu Tuấn nghe nói tháng trước cháu tới Chicago khảo sát hạng mục? Bạch phu nhân vừa đưa y một quả táo vừa hỏi.
Tim Liễu Tuất lại nảy tưng lên một cái, vội đáp: - Vâng ạ, cháu đi tám ngày, cháu có tới thăm chị Bạch Dương.
Bạch phu nhân đã hỏi bản thân tốt nhất là thành thật khai báo.
Bạch phu nhân cười hiền từ: - Sức khỏe Dương Dương thế nào? Có thích ứng không?
Câu này một lời hai nghĩa.
Liễu Tuấn hơi khom người đáp: - Chị Bạch Dương rất khỏe, cháu cùng chị ấy đi kiểm tra, tất cả vẫn bình thường.
Bạch phu nhân thở nhẹ ra, Bạch lão gia tử thì có chút khó hiểu: - Dương Dương tới Chicago nửa năm rồi, lần nào gọi điện thoại chả nói rất khỏe, kiểm tra làm cái gì?
Liễu thị trưởng lại toát mồ hôi lạnh, nhưng y nhanh trí đáp: - Lần trước cháu tới là tháng tám, lúc thời tiết nóng nhất, chị Bạch Dương hơi bị cảm, cho nên cháu đưa chị ấy tới bệnh viện kiểm tra.
Bạch Kiến Minh lúc này mới gật đầu không hỏi nữa.
Bạch phu nhân liếc ông chồng già lại liếc nhìn Liễu Tuấn đầy thâm ý