Cuối mùa thu tháng 10, hội nghị toàn đảng lần thứ tư được mở..
Tham dự hội nghị lần này có 190 ủy viên TW, 146 ủy viên dự khuyết, ủy viên kiểm tra kỷ luật TW và các đồng chí phụ trách có liên quan đều tham dự hội nghị, hội nghị do cục chính trị chủ trì, tổng bí thư có lời phát biểu quan trọng.
Hội nghị lần này an bài trong 4 ngày, nhiều hơn mọi lần 2 ngày vì vấn đề cần thảo luật nhiều hơn, trong đảng có sự chia rẽ nhất định về chính sách quan trọng, cục chính trị TW cho rằng cần đạt thành thống nhất trong hội nghị này.
Cải cách và phát triển xí nghiệp quốc hữu mới là chủ để cần đưa quyết định trong hội nghị lần này, tổng bí thư chỉ ra: Con đường cải cách là chính xác, nhưng cải cách quốc xĩ không thể lệch khỏi con đường kinh tế thị trường Xã hội Chủ nghĩa, không thể hoàn toàn mở cửa với bên ngoài.
Trong quá trình cả cách phải chú ý tới trách nhiệm chính trị, lợi ích của công nhân viên chức.
Toàn hội thông qua (quyết định cải cách và phát triển xí nghiệp quốc hữu), cho rằng đây là một nhiệm vụ quan trọng cấp thiết, hiện giờ cải cách quốc hữu đang ở thời kỳ quan trọng, một số mâu thuẫn và vấn đề chiều sâu cần được giải quyết.
Hội nghị lần này chính thức đề xuất kiến nghị "nhà nước phải thúc đầy bước tiến phía tây".
Từ khi cải cách mở cửa cho tới nay, vùng ven biển miền đông có được bước phát triển dài về kinh tế, mức độ sinh hoạt của cư dân không ngừng đề cao, vùng miền tây rộng lớn ngày càng bị miền đông bỏ xa, vì thay đổi sự chênh lệch này, TW đề xuất ra chiến lược trên.
Đây là một nhiệm vụ lịch sử gian nan trường kỳ, hiện giờ kinh tế miền tây tồn tại 5 vấn đề tương đối nghiêm trọng, một là công trình cở sở cần được cải thiện; hai là sản nghiệp không hoàn chỉnh; ba là thành phố kết cấu xã phường không phù hợp; bốn là năng lực phục vụ công cộng kém, năm là tài nguyên tiêu hao lớn.
Vì thiết thực thực hiện kinh tế phồn vinh, xã hội tiến bộ, cuộc sống ổn định, đoàn kết dân tộc do TW đảng đề xuất ra, miền tây phải nỗ lực thời gian dài.
Cũng trong hội nghị lần này, đồng cí Lý Trì Quốc thường ủy cục chính trị, phó chủ tịch nước trúng tuyền làm phó chủ tịch quân ủy.
Khi hội nghị triển khai Liễu thị trưởng cũng tới thủ đô, xuất hiện trong một tòa biệt thự xa hoa, quy mô và trang trí không hề thua kém biệt thự của Khâu Tình Xuyên.
Luận riêng về sự xa hoa lãng phí thì biệt thự của Khâu Tình Xuyên càng không thể sánh bằng.
Thấy bộ cục xa hoa này, Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu: - Manh Manh, thế này thái quá rồi.
Y nhận lời mời của Vương Manh Manh mà tới.
Vương Manh Manh mỉm cười nói: - Đúng là có hơi quá, trước kia chẳng cảm thấy gì, dù sao có tiền cứ tiêu, hiện giờ thấy anh họ tôi nói rất đúng, phải biến kiềm chế một chút.
Nếu là trước kia Vương Manh Manh khẳng định sẽ nói với Liễu Tuấn, tòa biệt thự này là của bạn cô ta, cô ta chỉ mượn để tiếp khách thôi. Khi đó cô ta có nói thế Liễu Tuấn cũng chỉ cười mà thôi, bởi vì bọn họ là bạn bè bình thường, Liễu Tuấn nể mặt Khâu Tình Xuyên giúp cô ta một việc, chuyện xong rồi đường ai nấy đi, không dính líu gì nữa, bất kể Vương Manh Manh có nói gì Liễu Tuấn cũng không để ý.
Nhưng hiện giờ Vương Manh Manh tuyệt đối không thể nói như thế được nữa.
Trải qua một loạt sự kiện, Vương Manh Manh có một nhận thức hoàn toàn mới về Liễu Tuấn, trí tuệ và sức mạnh Liễu Tuấn có thể huy động được tạo thành một sự chấn động lớn với cô ta.
Vương Manh Manh thành tâm mời Liễu Tuấn tới tòa biệt thự này làm khách ngoại trừ cảm tạ Liễu Tuấn đã ra sức giúp đỡ, cũng muốn thực lòng kết giao bạn bè. Ở trước mặt bàn bè mà nói lời không thật lòng thì không khỏi quá thiếu thành ý.
Liễu Tuấn là dạng người gì? Sao có thể lừa dối!
- Liễu thị trưởng, mời! Vương Manh Manh mời khách vào nhà.
- Chào ngài.
Hai mỹ nữ phương tây mắt xanh tóc vàng một trái một phải đứng ở bên cửa đồng loạt cúi mình, đồng thanh chào hỏi, tức thì hương thơm ngào ngạt luồn vào mũi làm người ta ngây ngất.
Hai mỹ nữ nước ngoài này không ngờ là một đôi song sinh, nhìn tuổi chừng hai mươi, trông xinh đẹp ngọt ngào, đôi mắt xanh thẳm như ngọc bích. Hai người mặc trang phục truyền thống, bầu vú cao vút bị ép thành một khe vu sâu hun hút, bờ eo nhỏ nhắn, đôi chân dài khỏe khắn với làn da trắng bóng làm người ta nhìn vô cùng thích mắt.
Đột nhiên gặp được hai mỹ nữ nước ngoài ở biệt thư thế này, Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên nhìn Vương Manh Manh.
Vương Manh Manh mỉm cười giới thiệu: - Clare và Karina là đầu bếp mà tôi mời tới, hai cô ấy vốn xuất thân từ gia đình đầu bếp nổi tiếng của Nga, làm món ăn mang hương vị Nga cực kỳ xuất sắc, hiện giờ đang học làm các món ăn Trung Quốc, gần được một năm rồi. Tài nghệ nấu ăn rất tuyệt, anh là khách quý cho nên tôi mời hai cô ấy tới phục vụ.
- Chào ngài. Clare và Karina một lần nữa khom mình chào lộ ra hai khe vú giết người, dùng Hán ngữ không chuẩn xác lắm: - Rất vui được phục vụ ngài.
Liễu Tuấn không khỏi bật cười nói với Vương Manh Manh: - Manh Manh, có phải cô làm quá long trọng không?
Vương Manh Manh nghiêm túc nói: - Lần này hoàn toàn dựa vào anh giúp đỡ, tôi cám ơn thể nào cũng là điều nên làm. Đáng tiếc là anh không thiếu thứ gì cả, tôi cũng không tìm được thứ gì khiến anh vừa ý, cho nên chỉ biểu thị chút tâm ý mà thôi.
Nghe Vương Manh Manh nói như thế, Liễu Tuấn cũng không nhiều lời nữa, đi thẳng vào phòng khách của biệt thự, ngồi xuống ghế sô pha. Vương Manh Manh đích thân pha trà nước, khẽ vén váy ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn. Vương Manh Manh hôm nay ăn vận kiểu thục nữ tóc vấn kiểu quý phụ, chiếc váy trắng cùng dây chuyền mặt ngọc màu lanh xanh biết làm nổi bật chiếc cổ cao ưu nhã, càng khiến dung nhan không tầm thường của cô thêm phong vận khác biệt.
- Liễu thị trưởng thật thần kỳ.
Vương Manh Manh giơ ngón tay cái lên, trên mặt không hề che dấu niềm vui và sự thán phục.
Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu.
Vương Manh Manh nói như thế đương nhiên là do chuyện Quảng Ưng. Sự việc tiến triển giống như Liễu Tuấn đã dự liệu, Quảng Ưng ra mặt chứng minh cho Vương Manh Manh sự kiện Michel là do nhu cầu của công tác tình báo.
Quảng Ưng lên tiếng làm cho đám Long Tuyền Hải hết sức bất ngờ, nhưng cũng không làm cách nào khác được.
Công tác tình báo xưa nay liên quan tới rất nhiều chuyện cơ mật, không phải cấp trên trực tiếp thì không ai có thể lên tiếng chất vấn lời nói của Quảng Ưng. Như thế muốn đột phá Hà Vũ hệ thông qua Vương Manh Manh đã hoàn toàn đổ bể.
Điều này thực sự làm cho người ta buồn bực vô cùng.
- Ôi, tôi vẫn không thể hiểu được sao anh có thể suy tính tới được chuyện này? Quảng Ưng đúng là uất ức vô cùng.
Vương Manh Manh nhớ tới vẻ mặt Quảng Ưng sau khi ra mặt làm chứng cho việc này liền cười khúc khích, có lẽ đó là cảnh hết sức thú vị. Quảng Ưng là người vuồng vọng tự đại, lần này bị cười ta bóp cổ sách ra bắt làm chứng đúng là khiến không biết bao kẻ mắt tròn mắt dẹt.
Liễu Tuấn hờ hững nói: - Hiện giờ ông ta không tình nguyện, nhưng qua một khoảng thời gian nữa, ông ta sẽ biết làm thế kỳ thực chính là tốt cho bản thân ông ta?
- Tốt cho bản thân ông ta?
Vương Manh Manh không hiểu, mắt mở lớn nhìn Liễu Tuấn.
Quảng Ưng chắc chắn gặp chuyện chẳng lành, với con người của ông ta sẽ chẳng có ai lên tiếng giải vây xin xỏ, có lẽ vì làm chứng cho Vương Manh Manh còn lưu lại cho mình một đường lui, bất kể thế nào thì Hà Vũ hệ sẽ giữ lại các mạng nhỏ cho ông ta, để ông ta không lên tiếng nói bậy nữa.
Chính bởi vì chuyện này mà cuộc đấu tranh của các hệ phái phát sinh biết hóa vi diệu, các đối thủ lui lại đường lui, biểu thị ủng hộ hệ phái của Nghiêm Liễu, khiến Lý Trì Quốc có thể thuận lợi lên làm phó chủ tịch quân ủy.
Có điều Liễu Tuấn sẽ không giải thích sâu thêm cho Vương Manh Manh, cô ta không cần phải suy nghĩ tới vấn đề ở tầm cao này.
Thấy Liễu Tuấn không muốn nói kỹ hơn, Vương Manh Manh không tức giận mà vẫn cười vui vẻ, hiện giờ cô ta đã hoàn toàn thoát ra khỏi vòng xoáy, tiêu dao tự tại rồi, sao còn đi tức giận với Liễu Tuấn.
Huống chi bản thân cô ta cũng biết luận tới quyền mưu thủ đoạn trên quan trường, người trẻ hơn cô ta mấy tuổi này mới thực sự là cao thâm khôn lường, chẳng những ung dung cải biến vận mệnh của cô ta còn làm thay đổi hướng đi của cao tầng