Chiếc Porche màu vàng rẽ vào một tòa biệt thự tĩnh lặng gần hồ Hợp Thủy khu Trường Hà.
Liễu Tuấn mỉm cười hòi: - Thích không?
Lúc này ngồi ở ghế lái không phải là Liễu thị trưởng mà là phó tổng giám đốc Sở Vũ của Cty Phượng Hoàng, Liễu Tuấn nhìn cái xe này biết ngay không phải do Khâu Tình Xuyên mua, tính cách của Khâu Tình Xuyên còn trầm ổn hơn cả y, cái xe màu vàng thời trang này không phải sở thích của hắn.
Liễu thị trưởng thậm chí hoài nghi giám đốc Khâu vừa nhìn thấy cái xe này cũng choáng luôn.
Vì thế khẳng định là do Vương Manh Manh mua, rồi đổ lên đầu Khâu Tình Xuyên, đoán chừng Vương Manh Manh cũng biết tặng cho y xe gì thì y cũng không tự dùng, nhưng tặng cho Sở Vũ lại rất hợp.
Tiểu Vũ trẻ trung dầy sức sống, lại tức là ngôi sao lớn, đi chiếc xe thế này hợp với thân phận của cô, hơn nữa tấm biển quân đội cũng có thể giúp Tiểu Vũ tránh được nhiều sự quấy rầy.
Liễu Tuấn không có kiến thức mấy với biển số quân đội, nhưng nếu do Vương Manh Manh kiếm cho thì hẳn không phải là loại hàng bình thường.
- Thích.
Tiểu Vũ vừa mới thửa qua tính năng và độ dễ chịu của chiếc xe định cấp này đã mê rồi, có điều quan trọng là do Liễu Tuấn tặng, cho dù nó là cái máy cày thì cô cũng liên tục gật đầu.
Tiểu Vũ nhận được điện thoại Liễu Tuấn sắp tới đã sướng mê tơi rồi, lại nhận được món quả cả triệu đồng này mặt càng hưng phân tới đỏ bừng.
Nhìn hai ánh hồng trên gò má trắng của Tiểu Vũ, lòng Liễu Tuấn xôn xao, đưa tay ra xoa đầu cô. Tiểu Vũ đã là phó tổng giám đốc rồi nhưng ăn mặt vẫn theo vẻ của cô gái thời đại, tạm thời chưa chuyển hướng thành "quý phụ", nếu vấn tóc cao theo kiểu quý phụ, thì Liễu Thuấn không tiện "hạ thủ" rồi.
Cái động tác xoa đầu này đa phần Liễu Tuấn chỉ dùng vời Tiểu Vũ, vì lúc mới đầu Tiểu Vũ xuất hiện trước mặt y chỉ là cô nương rụt rè ít nói, ấn tượng sâu sắc đầu tiên đó khó thay đổi được.
- Em thích thì giữ lại đi. Liễu Tuấn tâm tình rất dễ chịu.
- Vâng. Tiểu Vũ gật đầu nói: - Anh, anh đã đói không? Em nấu thị bò cho anh nhé.
Liễu Tuấn gật đầu.
Thực ra y vừa ăn cơm ở Ngữ hậu thiêm tình xong, bụng chẳng hề đói, có điều Tiểu Vũ có lòng y không muốn làm cô mất hứng, mà Tiểu Vũ làm món thịt bò kho rất ngon, Liễu Tuấn một khoảng thời gian chưa được ăn rồi, nghe Tiểu Vũ nhắc tới lập tức khơi lên cơm thèm. Liễu thị trưởng thân thể cường tráng, thi thoảng phá lệ ăn thêm một chút không phải là vấn đề lớn.
Tòa biệt thư này diện tích không lớn lắm, chừng 400 mét vuông, kề sát hồ Hợp Thủy, là một sản nghiệp của công ty Phượng Hoàng.
Công ty Phượng Hoàng xây một tòa nhà mười tám tầng ở gần thành phố điện ảnh, đặt tên là "tòa nhà Phượng Hoàng", làm tổng bộ thứ hai của Cty Phượng Hoàng, văn phòng của Tiểu Vũ đặt ở đây, cùng một tầng với văn phòng của Bàn Đại Hải. Đó là sự an bài độc nhất vô nhị ở Cty Phượng Hoàng.
Trước kia tổng giám đốc Lâm Hải nhân là sự tồn tại tối cao vô thượng, mấy vị phó tổng giám đốc không một ai có thể xếp ngang hàng, Tiểu Vũ đột nhiên được vinh dự này đối với một số nhân viên không rõ chân tướng đúng là một hiện tượng hết sức khó hiểu.
Tựa hồ đề "đền bù" lỗi lầm của mình, Bàn Đại Hải an bài cho Tiểu Vũ vô cùng chu đáo, Liễu Tuấn đã nói rõ ràng, Tiểu Vũ tạm thời để ở Cty Phượng Hoàng học tập, khi nào có thể tự mình gánh vác trọng trách sẽ có an bài khác.
Bàn Đại Hải lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo hết sức tới nơi tới chốn, hiểu Tuấn thiếu gia muốn Tiểu Vũ theo hắn học việc, liền tổ chức cả một đội ngũ thư ký, trợ lý, cố vẫn hoàn thiện tới bảy người, đều là tinh anh trong giới. Đội ngũ này trực tiếp phụ trách với Tiểu vũ, giống như ban thư ký của quan viên cấp cao vậy, có điều quyền lực lớn hơn nhiều, chẳng những giúp Tiểu Vũ xử lý công tác thường ngày, còn có tác dụng "bồi tiếp" cô.
Đặt văn phòng của Tiểu Vũ cùng một tầng lâu vơi smình cũng là nghĩ tới việc lập uy , dù sao Tiểu Vũ còn quá trẻ, trước kia không có kinh nghiệm quản lý công ty, nhảy một cái lên ngay vị trí lãnh đạo, đằng sau thế nào có người không phục, Bàn Đại Hải muốn thông qua thủ đoạn này đề cao uy vọng cho Tiểu Vũ.
Đương nhiên trừ suy tính cho công việc, Bàn Đại Hải còn có một tâm tư khác.
Hắn không thể đặt "chủ mẫu" dưới mình được.
Đây là sự tôn trọng với Tuấn thiếu gia.
Nếu không có Liễu Tuấn năng đỡ, đám lưu manh đường phố hai mươi năm trước bọn họ sẽ có kết cục vô cùng bi thảm, "đồng bọn" ngày xưa đã có không ít kẻ đi đầu thai trong hoạt động "nghiêm đả" ngày xưa rồi, kẻ may mắn một chút thì cũng không thoát khỏi lao tù, chỉ một số ít cực kỳ may mắn thoát nạn cũng chỉ có thể làm ăn nhỏ miễn cưỡng nuôi gia đình thôi.
Mỗi lần đám Hắc Tự tụ họp ôn chuyện cũ mọi người lại cảm khái một phen.
Hai mươi năm trước Hắc Tử quyết định đi theo Tuấn thiếu gia đúng là hết sức anh minh.
Vận mệnh rất nhiều người vì thế mà thay đổi.
Liễu Tuấn và Tiểu Vũ nắm tay nhau đi vào biệt thự, nơi này có bốn người ở, trừ Tiểu Vũ ra còn có hai cô vệ sĩ trẻ, và một phụ nữ trung niên phục vụ việc nhà. Cha mẹ và em trai Tiểu Vũ không ở chùng, Tiểu Vũ thành ngôi sao lớn, kinh tế trong nhà đã biển đối hoàn toàn, dì Chung không còn kinh doanh quán nhỏ bán đồ ăn sáng nữa, cha Tiểu Vũ vẫn kiên trì đi làm, cả nhà vẫn ở trong khu túc xá Cty Trường Phong, nhưng danh tiếng Tiểu Vũ ngày càng lớn, cha mẹ cô không thể kiên trì ở lại đó nữa, nếu không mỗi ngày bạn bè thân thích tự nhiên ở đâu ra xuất hiện đã tiếp không hết mất.
Tiểu Vũ bỏ tiền mua nhà trong thành phố cho cha mẹ, khi không có việc gì cũng tới đó ở một thời gian, cha mẹ cô không chịu nổi nhàn rỗi liền mở một siêu thị nho nhỏ.
Tiểu Vũ rất ủng hộ quyết định này của cha mẹ, cô nhớ kỹ lời Liễu Tuấn: Không có sự nghiệp của riêng mình, em sẽ rất cô đơn.
Hẳn đạo lý này dùng trên người ai cũng thế.
Không ngờ dì Chung rất có thiên phù làm ăn, làm siêu thị nhỏ kinh doanh ngày càng tốt.
- Anh, mẹ em nói đang định hợp tác với người khác kinh doanh lớn đấy.
Tiểu Vũ vừa pha trà cho Liễu Tuấn vừa nói.
- Kinh doanh lớn là chuyện tốt mà.
Được Liễu Tuấn tán thành, Tiểu Vũ rất vui, ôm cổ Liễu Tuấn hôn một cái rồi nói: - Anh ngồi đây nhé, em đi nấu thịt bò cho anh.
Nói rồi nhún nhảy đi vào phòng bếp.
Nhìn bóng lưng đầy sức trẻ của Tiểu Vũ, Liễu Tuấn mỉm cười, lấy điều khiển bật TV.
Tòa biệt thự này trang trí quen quen, đoán chừng Bàn Đại Hải sai người trang trí theo sở thích của y.
Liễu Tuấn xem TV, ngửi mùi thịt bò từ trong bếp truyền ra, lòng rất bình hòa.
Cùng với địa vị trong thể chế của y lên cao dần, cảm giác an tĩnh yên bình này ngày càng hiếm, có được có mất, đây là chuyện bất đắc dĩ.
Tiểu Vũ làm việc vẫn rất nhanh nhẹn như trước, một lúc sau mùi hương quen thuộc đã tràn khắp mọi nơi.
Tiểu Vũ cởi tạp dề, kéo tay Liễu Tuấn đi tới bàn ăn, múc cho y một bát thịt bò đầy ú ụ, làm Liễu thị trưởng ứa nước miếng.
- Ừm, ngon lắm, Tiểu Vũ em cũng ăn một chút.
Liễu thị trưởng khoắng đùa một hồi mới nhìn sang Tiểu Vũ đang ngồi một bên say sưa nhìn y, hơi xấu hồ bảoTiểu Vũ ăn cùng.
Tiểu Vũ nũng nịu nói: - Em muốn giảm béo, không thể ăn nhiều.
- Không sao đâu, thi thoảng ăn thêm một chút, không béo đâu, một một chút nhé, ngon lắm. Liễu thị trưởng dụ dỗ.
- Vậy em ăn thêm một chút.
Tiểu Vũ dù không tán đồng "lý luận" của Liễu thị trưởng, vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên lấy một bát nhỏ, ngồi ăn.
Liễu Tuấn ăn xong một bát ô tô lớn, bát nhỏ của Tiểu Vũ vẫn còn một ít.
Thu dọn bát đũa xong, Tiểu Vũ pha cho Liễu Tuấn một ấm trà đặc, cùng y ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, hỏi: - Anh, anh có mệt không, em xoa bóp đầu cho anh nhé.
Mỗi lần ở cùng nhau, Tiểu Vũ luốn muốn làm gì đó để cho Liễu Tuấn được dễ chịu một chút, Tiểu Vũ biết mình không giúp được gì có công việc của y, nên ra sức chiếu cố tốt cho sinh hoạt của y thể hiện tâm ý của mình.
- Không cần đâu, cùng xem TV đi, xem cũng làm việc cả ngày rồi.
Liễu Tuấn đưa tay ra ôm cô vào lòng, Tiểu Vũ thỏa mãn nép mình vào lồng ngực cường tráng của y