- Bọn họ là bảo vệ của chúng tôi tới để ngăn cản kẻ gây chuyện. Giám đốc Đàm đi tới giọng âm hiểm.
Lệ Thục Dĩnh liếc hắn ta một cái chẳng nói chẳng rằng, cô cũng biết kẻ này khả năng là người phụ trách của Hồng địa ốc, có điều cô chẳng coi vào đâu.
Giám đốc Đàm nổi giận dùng tiếng địa phương chửi bới.
Chỉ nghe thấy "Bốp" một tiếng đanh gọn, giám đốc Đàm lảo đảo ôm mặt, kinh ngạc nhìn Lệ Thục Dĩnh, như không giám tin, một nữ nhân dám tát hắn ngay giữa đường.
Tôn đội trưởng sắc mặt tức thì sa sầm, lớn tiếng quát: - Dừng tay! Cô là ai dám đánh người trước mặt cảnh sát?
Lệ Thục Dĩnh lạnh nhạt: - Hắn đáng đánh.
Lời này rất tựu tin.
Liễu Tuấn mỉm cười giơ ngón tay cái lên với Xảo Nhi.
Nếu chẳng phải Liễu Tuấn hiện giờ là một thị trưởng, chỉ sợ hiện giờ dấu nắm ngón tay tên mặt tên giám đốc Đàm là của y rồi.
- *** mày, mày dám đánh tao.
Giám đốc Đàm mãi mới từ trong phẫn nộ tỉnh lại, như một con chó sói bị thương rống lên xông vào Lệ Thục Dĩnh, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Lệ Thục Dĩnh quét qua làm như điện giật, tức thì đứng lại, nghiến răng ken két nhưng không dám tiến tới lấy một bước.
- Tôn đội trưởng , anh thấy rồi đó, cô ta hành hung người giữa đường, là phần tử gây rối, bắt lấy cô ta. Giám đốc Đàm làm ầm lên.
Hắn vừa mới tới nơi liền thấy tám chín tên "bảo vệ" nằm ngổn ngang, nhưng không thấy ai khác, liền cho rằng "công" của một mình Lệ Thục Dĩnh, trong lòng kinh sợ vô cùng, lại thình lình ăn một cái tát, càng không dám tùy ý tới gần.
Nữ nhân này như một con dao găm quân dụng sắc bén, có thể đâm chết hắn bất kỳ lúc nào.
Giám đốc Đàm đã bị thiệt một vổ, tất nhiên phải thận trọng, may mà còn có Tôn đội trưởng làm chỗ dựa.
- Mời cô đưa giấy tờ ra! Tôn đội trưởng nói với Lệ Thục Dĩnh.
Nhìn thái độ thì nữ nhân này không hề coi cảnh sát vào đâu, Tôn đội trưởng cũng hơi chùn, không dám tùy tiện, trước tiên làm rõ lai lịch người ta rồi hãy nói.
Lệ Thục Dĩnh không nói một lời, lấy chứng mình thư ra đưa cho hắn.
Nhìn thấy chứng mình thư của người dân bình thường, Tôn đội trưởng liền thở phào, ít nhất không phải là nhân vật đặc quyền của bộ đội. Thế thì tốt, Tôn đội trưởng cũng giống như giám đốc Đàm, đều cho rằng một mình Lệ Thục Dĩnh đánh ngã những tên kia, lai lịch ắt không tâm thường nên phải cẩn thận.
- Cô là ai? Những người kia đều bị cô đánh sao?
Tôn đội trưởng đổi thái độ tra hỏi, đồng thời đưa tay lên, sáu cảnh sát lập tức vây lấy nhìn chằm chằm vào Lệ Thục Dĩnh.
Tương Hóa Kỳ thấy vậy, cảm thấy không thể để Lệ Thục Dĩnh chịu một mình, chủ động đi lên nói: - Đồng chí cảnh sát, chuyện là như thế này...
Tương Hóa Kỳ kể sơ qua tình hình.
- Khốn kiếp!
Với Tương Hóa Kỳ, Tôn đội trưởng chẳng thèm khách khí chút nào, lời còn chưa dứt đã lớn tiếng quát, làm Tương Hóa Kỳ hởng sợ lùi lại hai bước, kinh hoàng nhìn hắn.
- Các người và bên thi công có tranh chấp thì tới tò án mà khởi tổ! Vì sao tụ tập ở đây gây chuyện ? Hả? Các người không biết làm thế là phạm pháp sao? Lại còn đánh cả nhân viên bảo vệ, không coi pháp luật vào đâu nữa. Không được đi, theo tôi về cục cảnh sát xử lý.
Tôn đội trưởng thái độ oai nghiêm, miệng đầy giọng điệu nhà quan, rống lên với Tương Hóa Kỳ.
- Chúng, chúng tôi không đánh người, vì sao lại bắt chúng tôi? Mấy người công nhân sau lưng Tương Hóa Kỳ làm ầm lên.
- Đúng thế bọn chúng không phải là nhân viên an ninh gì hết, mà lưu manh côn đồ, hơn nữa không phải chúng tôi đánh người vì sao bắt chúng tôi.
- Lưu manh côn đồ cái gì, đừng có nói năng bậy bạ, bọn họ là nhân viên bảo an của công ty tôi, bị các người đánh trọng thương, lại còn lý luận. Giám đốc Đàm lập tức đứng ra.
- Bảo vệ cái gì, đó là lưu manh côn đồ. Lúc này trong đám đông vây quanh cũng có người lên tiếng giúp.
- Đúng, toàn là lưu manh côn đồ, vừa xuống xe đã vung gậy đánh người, có bảo vệ như vậy không?
- Đúng thế, người ta đòi tiền lương, sắp tết rồi, vì sao nợ lương người ta.
- Đúng thế, làm công nhân rất khó khăn, không được xử lý như thế.
Có người lên tiếng, lập tức đám đông nhao nhao hưởng ứng.
- Tôn đội trưởng , đừng dây dưa với bọn chúng ở đây đưa, cứ bắt về cục thẩm vấn. Thấy đám đông phẫn nộ, giám đốc Đàm liền mách nước cho Tôn đội trưởng .
Tôn đội trưởng gật đầu, chỉ vào Lệ Thục Dĩnh và Tương Hóa Kỳ nói: - Đưa đi.
Mấy người cảnh sát muốn tiến tới thị bị ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Thục Dĩnh làm khựng lại, Lệ Thục Dĩnh nói với Tương Hóa Kỳ: - Đừng sợ, đi theo tìm lãnh đạo của bọn họ nói chuyện.
Tương Hóa Kỳ vốn hết sức sợ hãi, thậm chí hơi run rẩy, nghe câu này tức thì hùng khí nổi lên, người ta là một phụ nữ ra mặt vì bất bình mà còn chẳng sợ, một người đàn ông không thể tỏ ra quá yếu đuối.
Đúng lúc đó một chiếc Mercedes sang trọng đi tới, tiếp đó là một chiếc Audi, dừng trước đám đông.
Cánh cửa xe Mercedes mở ra, một chiếc chân mang tất đen tuyệt đẹp thò ra, tiếp đó là quý phụ toàn thân trang phục cực đẹp cùng một nữ thư ký mặc đồ công sở xanh với hai vệ sĩ cao lớn xuất hiện.
Đó là tổng giám đốc Phạm Thanh Linh của tập đoàn Hoa Hưng.
Chiếc Audi phía sau thì có một nam nhân mặc áo véc đeo kính gọng vàng, nhìn thần thái thì hẳn là một quan viên chính phủ có địa vị.
Tôn đội trưởng đang hò hét bắt người thấy hai vị này thì biến sắc, lật đật chạy tới cười niềm nở:
- Xin chào Chu chủ nhiệm.
Chu chủ nhiệm liếc mắt qua, cười hỏi: - Xin chào, đồng chí là...
- Báo cáo Chu chủ nhiệm, tôi là Tôn Cường đội trưởng của đại đội trị an phân cục Hải Giang, đang chấp hành nhiệm vụ! Xin Chu chủ nhiệm chỉ thị.
- Chào Tôn đội trưởng, nơi này xảy ra chuyện gì? Chu chủ nhiệm vẫn nói ôn hòa, nhưng thần sắc trở nên nghiêm túc.
Tôn đội trưởng vội vàng kể rõ tình hình.
Chu chủ nhiệm còn chưa lên tiếng, Phạm Thanh Linh đã chau mày không vui nói: - Tôn đội trưởng, tôi nghĩ các vị nhầm lẫn rồi, cô Lệ Thục Dĩnh là phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Hưng chúng tôi, sao có thể vô duyên vô cớ gây chuyện ở đây.
Tôn đội trưởng hít một hơi khí lạnh.
Phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Hưng.
Người công tác ở cơ quan chính phủ Nam Phương còn lạ gì tập đoàn Hoa Hưng, cái tập đoàn này nghe nói thủ đoạn thông thiên, các công ty phía dưới tập đoàn này, cục trưởng của mình gặp còn phải khách khí không dám làm cao, thiếu chút nữa mình lại đi bắt phó tổng giám đốc của bọn họ rồi.
- Xin hỏi, bà là...
Tôn đội trưởng thận trọng hỏi Phạm Thanh Linh, mang theo chút ngưỡng mộ.
- Ha ha, Tôn đội trưởng, bà đây là Phạm tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Hưng. Chu chủ nhiệm lên tiếng giới thiệu để tỏ ý tôn trọng.
Tôn đội trưởng toát mồ hôi, chẳng trách mà trông quen đến thế, chẳng phải người phụ nữ hay xuất hiện trên TV đó sao? Có cả một đống danh hiệu hội trưởng hiệp hội X, thường ủy chính hiệp .v..v...v thường xuyên xuất hiện với lãnh đạo tỉnh thành, một người như thế mới đáng được chủ nhiệm văn phòng chính phủ thành phố giới thiệu.
- Tôn đội trưởng , tôi nhận được điện thoại nói có lưu manh tập trung gây chuyện đánh phó tổng giám đốc của chúng tôi nên cùng Chu chủ nhiệm đến xem. Sao nghe Tôn đội trưởng nói lại là giám đốc Lệ của chúng tôi đánh người? Tôn đội trưởng, giám đốc Lệ của chúng tôi là đồng chí nữ mà.
Phạm Thanh Linh thong thả nói.
Lúc này Lệ Thục Dĩnh tất nhiên đã tới bên cạnh Phạm Thanh Linh.
Nghe Phạm Thanh Linh nói, Liễu Tuấn bật cười nháy mắt với Xảo Nhi, Xảo Nhi cũng cười duyên dáng.
Tôn đội trưởng mồ hôi càng nhiều, cười giả lả nói: - Giám đốc Phạm, khả năng là chúng tôi tìm hiểu tình hình chưa đủ chu đáo. Có điều chúng tôi cũng nhận được điện thoại nói có người tới đây gây sự đánh người, cho nên tới xem, bà xem, những người bị thương nằm trên mặt đất kia thế nào cũng phải có kết quả xử lý phải không?
Tôn đội trưởng này cũng xem như nhân vật cơ trí, rất biết cách ứng phó.
Phạm Thanh Linh cười hỏi: - Là ai báo cảnh sát?
- Tôi báo. Giám đốc Đàm đi tới nhìn Phạm Thanh Linh với vẻ gây sự.
- Tổng giám đốc của Hoa Hưng hả? Tôi là Đàm Lang, phó tổng giám đốc của Hồng địa ốc, giám đốc Phạm chúng tôi và quý công ty không oán không thủ, phó tổng giám đốc của các vị vô duyên vô cở chạy tới chỗ chúng tôi gây sự đánh người, e rằng không phù hợp quy củ đâu.
Đàm Lang vừa thấy Chu chủ nhiệm thì có chút sợ hãi, nghe nói đối phương là tập đoàn Hoa Hưng thì nổi lên lòng thù địch, Hao Hưng các người tiền nhiều thế lớn, nhưng không thể tới phá đám chuyện làm ăn của chúng tôi, quá thiếu quy củ.
Một phó tổng giám đốc gì đó của Hồng địa ốc sao lọt vào trong mắt Phạm Thanh Linh? Chẳng lý gì tới hắn, liếc mắt qua đám đông nhìn thấy Tuấn thiếu gia và chủ tịch Lương đang mỉm cười xem náo nhiệt thì thầm thở phào.
Chỉ cần vị "lão gia" đó không sao là tốt rồi!
Chu chủ nhiệm cũng nhìn theo ánh mắt của cô, vừa thấy Liễu Tuấn tức thì ngây ra chốc lát rồi tiếp đó là cực kỳ chấn động