Đám công nhân tranh nhau bắt tay Liễu Tuấn, mọi người đều nhìn y kích động rơi nước mắt, giống như đứa bé bị oan ức lớn cuối cùng cũng tìm được cha mẹ để mách.
Tức thì lòng Liễu Tuấn cũng chua xót.
Những người nông dân này năm ngoái bị thiên tai, phải bỏ quê hương tới xứ người làm thuê kiếm sống, tết sắp đến nơi, mọi người chuẩn bị về nhà đoàn tự thì tiền công vất vả cả năm bị đám chủ bất lương giữ lại, khiến cho giữa trời đông giá rét không cơm không áo.
Mình thân là thị trưởng Tiềm Châu, nếu không phải chẳng may gặp phải chuyện này thì hoàn toàn không biết gì hết.
Liễu Tuấn thầm hổ thẹn.
- Lão Tương, mọi người đừng ở nơi này nữa, trước tiên về đi, tôi đảm bảo sẽ lấy được tiền lương cho mọi người, được không? Liễu Tuấn nói rất chân thành.
- Vâng vâng, thị trưởng nói sao chúng tôi làm như thế.
Tương Hóa Kỳ không chút do dự đồng ý, thể hiện sự tín nhiệm vô hạn với Liễu Tuấn. Vụ án Bạch Hồ năm ngoái chính do Liễu Tuấn vạch trần ra, số tiền cứu tế bị bớt xén đã được gửi tới tay người dan không thiếu một xu, Tương Gia Đại, cha của Tương Hoa Thụ vì thế mà lấy lại được tính mạng, người dân thôn Tương Gia đầy sùng kính Liễu thị trưởng.
Liễu Tuấn nói: - Thế này nhé lão Tương, tôi tới chỗ mọi người ở xem qua một chút, được không?
- Được ạ, được ạ, có điều...
Tương Hoa Thụ đầu tiên đồng ý ngay không cần suy nghĩ, tiếp đó lại lộ vẻ xấu hổ, bọn họ ở trong lán trại của công trường, thật quá thất lễ không dám chiêu đãi khách quý.
Thân phận thị trưởng tôn nghiêm nhường nào.
Liễu Tuấn cũng hiểu, cười nói: - Lão Tương không sao đâu, chỗ mọi người ở được tôi lại nhìn không được sao? Đi nào.
Tương Hóa Kỳ thấy Liễu thị trưởng đã quyết tâm không dám chối từ nữa, liên tục gật đầu dẫn Liễu Tuấn tới công trường đang thi công, Chu chủ nhiệm theo sát đằng sau, vừa đi vừa móc điện thoại ra.
Chuyện lớn thế này phải báo ngay cho Lâm thị trưởng biết.
Năm ngoái TW và tỉnh ủy đã ra công lệnh, nhất định phải duy trì sự ổn định và hài hòa của xã hội, để xảy ra cái chuyện này ngay trước mặt Liễu Tuấn đúng là bôi nhọ cả thành phố! Vị Liễu nha nội này chỉ thuận miệng nói cho cha y hoặc "lỡ miệng" với Tiến bí thư một câu thôi, thì cán bộ Nam Phương từ trên xuống dưới đều sẽ nếm đù.
Cái đám Hồng địa ốc gì đó thật khốn kiếp.
Để rồi về sẽ tính sổ với các người.
Công trường ở cách đó không xa, chỗ đám Tương Hóa Kỳ ở dùng dùng ván gỗ, gạch ngói dựng lên những cái lều tạm, dưới chân còn có nước bẩn chảy thànhg dòng bốc mùi khó chịu, trong hoàn cảnh ấy có mấy đứa bé chạy đuổi nhau chơi đùa, có đứa đứng lại tò mò nhìn Liễu Tuấn.
- Thị trưởng cần thận.
Tương Hóa Kỳ cẩn thận nhắc nhở Liễu Tuấn, đi trước vượt qua vũng nước bẩn, quay lại làm động tác muốn đỡ Liễu Tuấn.
Cho dù Liễu Tuấn trông chỉ như trên 20 như hắn, nhưng thân phận thì tôn quý vô cùng, Tương Hoa Kỳ tự nhiên mà sinh lòng đối đãi như bậc trưởng giả.
Liễu Tuấn cười khoát tay: - Không sao, không sao, tôi còn chưa già.
Người bên cạnh liền vang lên những tràng cười vui vẻ.
Có vị "thị trưởng Thanh Thiên" ở đây, mọi người có chỗ dựa rồi, tiền công sắp lấy được, tâm tình ai nấy rất tốt. Coi Liễu thị trưởng như "đấng cứu thế" vậy, Tương Hóa Kỳ thậm chí còn chú ý thấy Chu chủ nhiệm còn cung kính đi sau Liễu thị trưởng, không dám thất lễ, cũng cực kỳ cung kính, làm Chu chủ nhiệm tăng thêm vài phần thiện cảm với hắn.
Tương Hóa Kỳ dẫn các lãnh đạo tới một cái lán lớn nhất, có mấy chiếc ghế dùng ván gỗ đóng thành, mời Liễu Tuấn và Chu chủ nhiệm ngồi xuống, rồi rối rít sai người đi mua rượu và đồ nhắm đãi khách quý.
Lập tức có hai chàng trai khỏe mạnh nhận lệnh chạy đi.
Liễu Tuấn cười nói: - Lão Tương, không cần khách khí như thế, tôi mới ăn cơm xong, nào, mọi người hút thuốc đi.
Nói rồi Liễu Tuấn lấy ra bao thuốc lá được cung cấp đặc biệt, chia cho mọi người, không ai dám nhận thuốc lá của thị trưởng.
- Lão Tương, mọi người tới đây làm việc bao lâu rồi, tổng cộng có bao nhiêu người? Hồng địa ốc nợ cử mọi người bao nhiêu tiền?
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.
Nghe Liễu Tuấn nhắc tới việc này, nụ cười trên mặt Tương Hóa Kỳ tắt dần, nhỏ giọng nói: - Thị trưởng, năm nay vừa ăn tết xông chúng tôi đã tới đây rồi, trong đội xây dựng tổng cộng có trên 40, thêm phụ nữ và trẻ em thì chừng 50 người. Ở nơi này làm một năm trả 823 nghìn tiền công, chủ thi công nói hiện giờ tài chính eo hẹp, muốn tới cuối năm trả một lần, chúng tôi được lĩnh hơn 300 nghìn tiền sinh hoạt, tới giờ còn thiếu 465 nghìn nữa.
Liễu Tuấn mặt tức thì nghiêm lại.
Vất vả suốt một năm trừi không ngờ bị nợ quá nửa tiền công, đám Hồng địa ốc này thái quá rồi.
- Bọn họ... Lần nào cũng đưa đẩy, lảng tránh, vừa rồi giám đốc Khang nói tới năm sau mới có thể thanh toán. Thị trưởng cũng biết đấy, chúng tôi đều là đội ngũ lâm thời tập trung lại, nhân viên không cố định, mọi người tin tưởng để tôi đứng đầu. Giờ cuối năm mọi người đều đợi lấy tiền về nhà, sao có thể đợi tới năm sau? Hơn nữa hiện giờ chính sách ở huyện rất tốt, chúng tôi được nghe nói rồi, nghề nuôi trồng đặc sản kiếm được rất nhiều tiền, chúng tôi vốn định trở về rồi sẽ không đi nữa.
Tương Hóa Kỳ báo cáo với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn gật đầu nói: - Đúng là thế, tin tức mọi người nghe được không sai, huyện Bạch Hồ đang phát triển nông nghiệp sinh thái và nghề nuôi trồng đặc sản, một năm qua thu nhập nông dân tăng trưởng rất nhiều, nếu như có thể thành phố trong một hai năm tới sẽ trừ bỏ thuế nông nghiệp và các thứ thuế phí khác, nếu như về nhà nuôi trồng thì cũng không tệ đâu.
- Đúng thế, đúng thế, Tiềm Châu chúng ta có thị trưởng như ngài mọi người có nơi về rồi.
Tương Hóa Kỳ nói rất thành khẩn.
Liễu Tuấn khẽ khoát tay: - Kinh tế Tiềm Châu không phải chỉ dựa vào một mình tôi mà phát triển được, mà là lãnh đạo của tập thể.
Trước mặt Chu chủ nhiệm phải giữ quy củ.
Tương Hóa Kỳ liên tục gật đầu.
- Thị trưởng, ngài nhất phải giúp chúng tôi đòi tiền lương, sắp hết năm rồi, vé tàu khó mua lắm, có thể hiện giờ đã không mua nổi nữa rồi. Một người khác nói xen vào.
Chuyện này Liễu Tuấn có cảm nhận rất sâu sắc, kiếp trước y từng làm công ở ven biển, nên hiểu rõ vé tàu ngày tết Nam Phương khó mua ra sao, có năm y không mua được vé tàu, về sau phải cùng mấy người cùng quê thuê xe về mỗi người tốn mất mấy nghìn đồng.
Liễu Tuấn khẳng định: - Yên tâm, tôi nhất định giúp mọi người đòi tiền lương, còn về vé tàu thì để tôi nghĩ cách.
Chu chủ nhiệm vội nói: - Mọi người yên tâm, tiền lương của mọi người nhất định sẽ có được trong một hai ngày tới.
Liễu Tuấn liền giới thiệu: - Vị này là Chu chủ nhiệm của văn phòng chính phủ Nam Phương, Chu chủ nhiệm nói thế thì mọi người không cần lo nữa. Đám Tương Hoa Kỳ không hiểu đó là chức gì, nhưng nếu Liễu Tuấn đã nói thế thì hẳn là rất tó, mọi người liền rối rít cám ơn Chu chủ nhiệm.
Liễu Tuấn hỏi: - Lão Tương, Tiềm Châu chúng ta có bao nhiêu người làm việc ở đây anh có biết không? Đương nhiên chỉ nói số anh biết thôi.
Nam Phương lớn như thế, đám Tương Hóa Kỳ tất nhiên không thể biết quá nhiều, Liễu Tuấn cũng chỉ hỏi để suy nghĩ hành động tiếp theo thôi.
Tương Hoa Kỳ gãi đầu: - Thị trưởng, chuyện này tôi thực sự không rõ, gần đây thì hẳn có chừng 1,2 trăm người, bình thường chúng tôi cũng không qua lại với nhau nhiều.
Liễu Tuấn hỏi tiếp: - Vậy bọn họ có gặp phải vấn đề nợ lương không?
Tương Hóa Kỳ gật đầu: - Nghe nói cũng gặp phải, chỉ không biết mấy ngày qua đã lấy được hay chưa.
Hai chàng trai vừa rồi đi mua đồ đã quay về, tay cầm nhiều đồ uống, mấy thứ đồ ăn vặt hạt dưa, bánh đa, lạc rang, đặt ở bàn trước mặt Liễu Tuấn, cười rất chất phác, tựa hồ Liễu thị trưởng ăn đồ bọn họ mua là một vinh dự rất lớn.
Tương Hóa Kỳ nhiệt tình mời mọi người.
Đang nói chuyện thì di động của Chu chủ nhiệm vang lên.
Chu chủ nhiệm vừa nhìn số gọi tới, lập tức đứng dậy, cúi đầu nói vào trong điện thoại: - Xin chào thị trưởng, vâng vâng là tôi, hiện giờ tôi và Liễu thị trưởng đang cùng ở công trường, vâng vâng, tôi lập tức ra đón thị trưởng.
Cúp điện thoại rồi, Chu chủ nhiệm nói với Liễu Tuấn: - Lâm thị trưởng tới, muốn gặp Liễu thị trưởng.
Liễu Tuấn mỉm cười đứng dậy, nói: - Lâm thị trưởng khách khí rồi, đi nào, chúng ta cùng ra đón Lâm thị trưởng.
Nam Phương là thành phố cấp phó tỉnh, hơn nữa là thành phố lớn nổi tiếng, Lâm Thịnh là cán bộ cấp phó bộ, Liễu Tuấn ở địa bàn của người ta thì phải làm tròn lễ sỗ.
Chu chủ nhiệm thở phào, đi trước dẫn đường.
Liễu Tuấn nói với Tương Hóa Kỳ: - Lão Tương, đồng chí Lâm Thịnh, thị trưởng Nam Phương tới rồi, tôi ra ngoài đón đây, tin rằng khó khăn mọi người gặp phải sẽ được Lâm thị trưởng coi trọng.
- Vậy thì tốt quá.
Tương Hóa Kỳ rối rít gật đầu, nếu là bình thường nghe nói thị trưởng Nam Phương sắp tới , bọn họ sẽ run rẩy không thôi, thế nhưng hôm nay Liễu Tuấn ở đây, trong lòng không quá khẩn trương nữa