Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 121: Hai người con gái một trò chơi



Đi thôi,đến nhà hàng Nhân Dân.

Tôi vừa cười vừa nói với Trình Tân Kiến.

" Hai anh em mình thôi sao?"

Trình tân kiến kinh ngạc.

“Thế nào? Không được à ?”

"Được thì cũng được, nhưng không thấy hơi kì lạ ."

"Thế nào? Anh thấy hơi kì lạ."

"Em biết uống rượu, em uống một mình, không vào."

Trình Tân Kiến cười hì hì, thẳng thắn nói.

Điều tra tìm người viết bức thư tố cáo đó, tự nhiên lại muốn tìm Trình Tân Kiến để thương lượng. Sư phụ của tôi giữ chức cục trưởng, tạm thời vẫn chưa muốn kinh động đến thầy. Theo sự việc này mà nói, tôi cũng biết là mò kim đáy bể, hi vọng quá xa vời, tôi không phục, muốn đi điều tra thử. Không những mất công mà còn làm phản tác dụng, tóm lại không thể có gì đáng sợ.

Nhìn thấy Trình Tân Kiên vui sướng khi được uống rượu mao đài, tôi lại thấy buồn cười. Người này, thô thì thô thật, nhưng rất đáng yêu. Tôi rất yên tâm khi chơi cùng anh.

" Vậy...gọi thêm Tôn Hầu Tử( Tôn Hữu Đạo ) đi uống cùng nữa nhé. Anh đến gọi anh ấy, em đi gọi đồ ăn."

Tôn Hữu Đạo giao du rộng lớn. Không khéo lại có thể giúp được chúng ta trong chuyện này. Hơn nữa tửu lượng của anh ấy rất lớn. Có thể uống cùng Trình Tân Kiến. Rượu đặt trên bàn không ai uống. Mời bạn đi uống rượu. Không khí trong bữa ăn cũng rất quan trọng.

" Được rồi."

Nghe nói Tôn Hầu Tử cũng được mời đến. Trình Tân Kiến rất vui. Vui vẻ đáp ứng. Quay người hướng về chiếc xe ba bánh.

" Đợi...."

Tôi lấy ra một tờ ngân phiếu. Không hỏi nhiều. Đặt vào tay anh Tân Kiến.

" Tiện đường mua mấy chai rượu Mao Đài nhé."

" Mua mấy chai?"

Trình Tân Kiến ngạc nhiên, trong lòng luôn nghĩ tôi là người ngoan ngoãn, mua một lúc mấy chai rượu Mao Đài, đúng là đại thiếu gia.

" Anh cầm tiền đi, có thể cầm được mấy chai thì cầm, uống không hết thì để lại, lần sau lại uống tiếp, lần sau không phải đi mua."

" Ah.., lần này chỉ sợ tiêu hết tiền của Chung Sơn. Lần trước anh ấy đã oán trách, rượu Mao Đài bị bọn họ lấy hết, cán bộ khu vực không có rượu chiêu đãi."

Trình Tân Kiến đi.

Lời nói của chung Sơn tuyệt đối không được tin, anh ấy là giám đốc sở công, không thể thưc hiện một vụ phục kích ?

"Xảo Nhi, đi, cùng đến nhà hàng Nhân Dân ăn cơm."

Tôi gọi Xảo Nhi.

Xảo Nhi do dự một hồi lâu, nhìn trong của hàng, nhìn thấy chị tiểu Thanh có chút không bằng lòng, nói : "Buổi trưa khách đông, bận lên bận xuống...Em đi, không có ai nấu cơm."

Tôi đĩnh đạc nói :" Không có việc gì, dù sao bánh mì cũng đã nướng xong. Chị Tú Cúc nấu cơm, chị tiểu Thanh trông của hàng cũng được mà."

" Oh ."

Lương Xảo trả lời, thì là giải phóng quân.

" Chị cũng muốn đi..."

Bỗng nhiên chị tiểu Thanh nói một câu, nhìn tôi với ánh mắt kì vọng đi đến, nhìn thoáng, cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng tôi, thần sắc bối rối, hai tay túm chặt vào nhau.

Chị tiểu Thanh nghĩa là thế nào?

Tôi phát cáu. Tự nhiên muốn từ chối, nhìn thấy ánh mắt chị , trong lòng không vui, cảm thấy rất có lỗi với chị.

Không phải chứ? Tiểu Thanh, trên danh nghĩ , chị là chị họ của em mà !

Hơn nữa, nha nội tôi lại khôi ngô tuấn tú, tuổi ít tiền nhiều, mới có bảy tuổi, chẳng lẽ lại có " Sức hấp dẫn vô song" như vậy? Đùa hơi quá rồi đấy, đại ca.

" Chị...chị tốt nhất là không đi..."

Lương Xảo khéo léo thông minh như thế sao? Lập tức nói, một lần nữa đeo tạp dề buộc lại .

Tâm trí của tôi rất ngắn, nuốt nước bọt, nói : "Cùng đi."

"Vậy chị phải làm thế nào? Chị vừa phải trông cửa hàng vừa phải nấu cơm?"

Lương Tú Cúc nói mới nghĩ ra. Nghĩ cũng thấy có lí.

Tôi nhất thời hồ đồ! Nhưng lời cũng nói ra rồi, không thể thu lại?

May là Lương Tiểu Lan đến giải vây cho tôi, chị ấy và Tào Sinh Dũng vừa ra đến cửa, đi vẫn chưa xa, nhìn thấy tình trạng tôi như vậy liền quay lại, nói :" Mọi người đi đi, chị ở lại nấu cơm."

Bữa cơm này sợ ăn không được tự nhiên!

Trình Tân Kiến và Tôn kích động chạy đến, nhìn thấy hai người con gái đang ngồi ngạc nhiên. Lương Xảo cùng tôi đi ăn cơm rất nhiều lần, cười đứng dậy chào hỏi, tiểu Thanh ngược lại thì căng thẳng không đứng dậy, cười rồi cúi đầu xuống.

Nhưng tôi đã mời chị ấy đi ăn cơm, không tiện lạnh nhạt với chị ấy, liền đứng dậy giới thiệu cho Trình và Tôn. Chị ấy cũng là người bạn tốt của tôi, chị ấy lại trùng họ với tôi, nếu vắng vẻ , trước mặt bác Bảy nhất định không hổ thẹn. Tự bản thân tôi cảm giác được không yên tâm.

Giám đốc nhà hàng Tiêu Khánh An đích thân mang thức ăn lên.

Tôi là khách quen của nhà hàng, anh ấy sớm đã biết thân phận thật của tôi,Trình Tân Kiến và Tôn Hữu Đạo cũng là người có tố thức, trong hoàn cảnh này đương nhiên phải chào hỏi rồi.

Trình Tân Kiến muốn mời Khánh An ở lại ăn cơm cùng chúng tôi, nhìn tôi không có ý mời , nói vài câu vừa đi vừa hút thuốc, chỉ là kéo Tiêu Khánh An uống ba chén rượu Mao Đài.

Người này, đã quen lấy tiền của nha nội tôi nhưng lại không cho là tiền để xem nữa. Hình như là nha nội khác, đều là mọi người hiếu kính anh ấy,duy nhất chỉ có nha nội tôi, từ sáng đến tối đều ở đây, cũng thấy thú vị.

" Anh Tôn, chủ nhiệm tiếp thị hợp tác xã và cung cấp có thú vị không?"

Tôi cười hỏi.

" Nhờ phúc, nhờ phúc, may là vẫn ổn."

Nhìn khuôn mặt đỏ của anh, tinh thần phấn chấn, hà tất phải nói may là vẫn ổn? Xác định vững chắc là gió mùa xuân.

Tôi mỉm cười :" Rau trồng trong nhà kính bán thế nào?"

Nhắc đến chuyện này, Tôn Hữu Đạo mới phấn khởi trở lại :" Đừng nhắc đến nữa, đại thiếu gia, thông tin em nhận được thật chính xác, mấy ngày trước rau của chúng ta đã chiếm được thị trường tỉnh thành, một lúc là hết sạch, rau của những đại lí kia, đến muộn một chút, tức giận đến nỗi chỉ biết dậm chân chửi bới..."

Tôi khinh thường mà bĩu môi:“Đừng nhỏ mọn như vậy, vừa mới bắt đầu mà. Em nói cho anh biết, anh phải nhanh chóng kí kết hợp đồng cung cấp cho bọn họ, nếu không, hợp tác xã tiếp thị và cung cấp của thành phố Bảo Châu và anh em khác học theo, anh không còn ưu thế nữa đâu."

Tôn Hữu Đạo suy nghĩ , nói :" Em nói có lí...Đại thiếu gia, anh phục em thật đấy, cái gì cũng nghĩ trước một bước! "

Trồng rau trong nhà kính có thể nói là đi trước mười năm !

Trong bụng tôi cười thầm.

Chị tiểu Thành nghe nói Tôn Hữu Đạo thấy kì lạ. Tuy chị không biết Tôn Hữu Đạo là chủ nhiệm hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, nhưng nhìn anh Tôn như vậy, ngược lại lại có thân phận là cán bộ, bỗng nhiên chỉ nói với tôi một nửa, thật không hiểu tuổi tôi nhỏ như vậy, sao lại lợi hại như vậy?

" Việc này cần phải bắt chặt, không thể để trễ . Thượng cơ mà mất đi, muốn cướp lại, không biết tốn bao nhiêu công sức."

Tôi sợ anh Tôn quên, đặc biệt nhắc lại một câu.

" Yên tâm, tối hôm này sẽ có một xe rau mang đến, anh sẽ đi theo xe rau lên tỉnh thành, chỉ thị của lãnh đạo đã ban xuống, a, a...."

Tôn Hữu Đạo bắt đầu vỗ ngực, tôi nhíu mày cười, gắp một miếng thịt dê nửa nạc nửa mỡ đặt vào bát nhỏ trước mặt tôi, lại rót cho tôi cốc trà đầy, mọi việc đều rất tự nhiên, là buổi trưa Xảo Xảo ăn cơm trong phòng bánh mì ăn cơm, cô ấy là như vậy, để tôi ăn no , rồi mới ăn.

Chị tiểu Thanh ngồi dậy vội vàng gắp một miếng cá kho, cẩn thận bỏ đi phần đầu, đặt vào bát của tôi.

Lương Xảo ngạc nhiên, mặt đỏ , không tự tại.

Tôi nhất thời như gạch tại hầu, có ít thức ăn không quen vị.

Nhớ lần trước đọc một câu truyện cười, nói con trai được phân làm hai loại

Một là con trai háo sắc, còn một loại nữa, là con trai đặc biệt háo sắc, nha nôi tôi thuộc loại nào?

Nhưng nhìn tình hình bây giờ, không có con gái thật là phiền phức, nhiều con gái quá lại càng phiền phức, mấy người này mà gặp phải nhau, vậy thì càng phiền phức. Nghĩ đến chị tiểu Thanh chăm chỉ thành thật, lại là người nhà, mời đến làm công cũng không nói. Không ngờ lại làm tôi áy náy như vậy.

Ôi, ôi, đều nói khó nhất là chịu ơn mĩ nhân, lời nói này thậy không sai chút nào!

Lúc đó cứ nghĩ là chân đá phải hòn sỏi!

Trình tân kiến thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng âm thầm không nói, tiểu Tuấn thiếu gia thật biết giày vò.Biết kiếm tiền, trong tay có bát, vẫn muốn bát khác, mới có mấy tuổi, con gái đã theo rồi?

Chẳng lẽ " Thiên tài " đều như vậy sao?

Trình Tân Kiến thô thật, bao nhiêu năm trong nghề cảnh sát, mắt nhìn thấy tình hình cấp bách của tôi như vậy, bỗng nhiên đứng dậy đi ra, vì bạn giải cứu.

" Tiểu Tuấn, hôm nay gọi chúng tôi đến, không chỉ vì uống rượu? Có việc gì giao phó ?"

Nói, cầm chén rượu lên cạn li với tôi, làm thủ tục, không đợi tôi cầm chén, " vì mời mà cạn chén trước".

Tân Kiến thật tốt, chỉ là mắc tội uống nhiều rượu.

" Uống rượu rồi mới ăn cơm, ngồi một lúc lại nói."

Thói quen của tôi là ăn cơm trước sau đó mới bàn chuyện chánh sự. Vì nói chuyện chánh sự rất hao tâm tốn sức tư, nói không tốt lại ảnh hưởng đến bữa cơm. Vì bàn chuyện mà để bụng đói, đó không phải là phong cách của nha nội tôi.

" Được!"

Trình Tân Kiến hi vọng tôi nói câu này, cầm cốc rượu cạn li cùng Tôn Hữu Đạo.

Đừng nhìn Tôn Hữu Đạo gầy gò mà coi thường, tửu lượng anh ấy rất tốt, thế nào gọi là luống cuống mất bình tĩnh? Đương nhiên là không từ chối, cạn li hết chén rượu.

Tôi rất có hứng thú khi rót rượu cho hai người. Tửu lượng của nha nội tôi hai đời cũng không thể sánh bằng, chỉ thích nhìn người uống rượu, rất vui tai!

Lương Xảo và tiểu Thanh trong thời gian rất ngắn, rất nhanh lại phối hợp với nhau, bên trái bên phải, chăm sóc tôi tận tình chu đáo. Tôi một bên nhìn Trình Tân Kiến và Tôn Hữu Đạo uống rượu, một bên nhìn trộm hai người phụ nữ bên cạnh tôi, trong lòng có cảm giác rất kì lạ, nếu sau này hai người có thể hoà bình sỗng chung như vậy, không phải là rất đẹp sao !

Ừh, nghĩ xa quá rồi? Chuyện này, chị tiểu Thanh là con gái bác Bảy, kiếp trước, trong kí ức của tôi, Liễu Gia Sơn thông hôn cùng họ, nhưng đến thế kỉ 21 mới phát sinh, hơn nữa đây cũng là một hiện tượng đặc biệt. Việc này, việc này, nha nội tôi dù không chịu nổi, cũng là ôm sách đọc thơ, chịu thánh nhân giáo hoá, trong chuyện này làm sao có thể hành thử cầm thú?

Nhưng vị thánh nhân này quá khoan dung. Quản trời quản đất, lại còn quản lí lấy mấy vợ?

Bụng dạ thay đổi thất thường, Trình Tân Kiến lại một lần nữa chạm trán cùng tôi, tôi mới từ trong suy nghĩ miên man phục hồi tinh thần. Uh ! con mắt cũng no rồi, cái miệng cũng no rồi, đến lúc nói chuyện chánh sự rồi.

" Anh Trình, bên thanh tra khu vực cho người xuống điều tra cha em, anh đã nghe nói chưa?"

Tôi đặt đôi đũa xuống, uống một ngụm trà, nói.

Trình Tân Kiến rất ngạc nhiên, trong đầu bị rượu làm nóng trong chốc lát lạnh tanh, vấn đề này nghiêm trọng rồi.

" Anh cũng nghe qua , không phải nói là có người vu cáo sao, việc đã giải quyết xong rồi mà ? Sao lại thế, còn đầu đuôi không ?"

" Đúng vậy, nghe nói bí thư Long rất tức giận, chửi mắng mọi người trong tổ điều tra ."

Gặp phải vấn đề nguyên tắc này, Tôn Hữu Đạo vội vàng đặt chén rượu xuống, nói một câu, chứng tỏ sự quan tâm. Thái độ này là muốn làm chết Đảng mà.

Tôi cười lạnh nhạt : " Đầu đuôi của khu vực là không có, nhưng em vẫn còn đầu đuôi !"

" Em có đầu đuôi cái gì ?"

Trình Tân Kiến đứng yên không hiểu.

" Bầng " một tiếng, tôi đập mạnh vào chiếc bàn, làm cho bốn người kia phải giật mình. Tay chị tiểu Thanh run run,đôi đũa cầm trên tay rơi xuống, sắc mặt trắng bạch cúi người xuống nhặt chiếc đũa.

" ***, dám làm hại cha em , bọn khốn nạn không chịu dừng lại, chỉ đứng sau lưng giở trò, một bức thư, mấy trang giấy, thư vu cáo bay lên trời. Bọn họ làm như vậy, ai còn có thể yên tâm làm việc nữa? "

" Đúng là, bọn này thật vô nghĩa."

Trình Tân Kiến lập tức tùy theo tiếng phụ họa theo.

" Là như vật mà, sau khi bí thư Nghiêm và chủ nhiệm Liễu nhậm chức, thay đổi của mọi người trong huyện chúng ta, đó là một ngày một khác, trồng rau trong nhà kính, nuôi ong lấy mật, rượu Ngũ Phong, nhà máy xi măng khu Bắc Sơn cũng đã bắt đầu xây dựng, những việc này nhìn là thấy, cuộc sống của người dân càng ngày càng tốt, bọn họ thật là quá đáng. "

Tôn Hữu Đạo cũng rất bất bình, nhưng anh ấy lại nói lắp, là "...bất...bất...", không quên vỗ mông.

Phẫn nộ của tay tôi kéo theo phẫn nộ của mọi người :" Việc này, nói ra cũng không có tác dụng gì, phải cho bọn họ một bài học mới được."

Trình Tân Kiến vén tay áo lên, nói :" Nói rất đúng ! Tiểu Tuấn, em nói phải dạy ai một bài học, anh Trình sẽ đi tìm hắn ***không cho hắn bài học anh không phải họ Trình !"

" Anh Trình, được rồi, đây chỉ là bức thư nặc danh, anh tìm ai? "

Tôn Hữu Đạo ngược lại rất tỉnh táo.

Trình Tân Kiến có chút mơ hồ.

" Bức thư nặc danh không sai, ý em là muốn tìm ra người viết bức thư đó."

Tôi nói.

Lần này đến lượt Trình Tân Kiến ngơ ngác, nhăn mặt cười : " Tiểu Tuấn, việc này điều tra không dễ dàng đâu."

Tôi im lặng : " Điều tra không dễ dàng ? Không dễ điều tra, vậy cảnh sát các anh làm gì ? Chỉ biết ăn không ngồi dồi sao ! Em nói cho anh, nếu bọn họ tiếp tục làm những chuyện như thế này, động đến cha em, bọn anh cũng không có lợi đâu ! "

Trình Tân Kiến cúi đầu xuống, không lên tiếng. Anh ấy biết những gì tôi đang nói là nói thật.

" Thế nào ? Cỏ gà ! "

Tôi rất tức giận.

Cứ nghĩ anh ấy là cảnh sát, có cách, ai biết lại hành động như vậy.

Trình Tân Kiến bị tôi kích một cái, kêu lên : " Anh Trình tôi noãn tử rồi, là một người con trai. Chỉ cần có thể làm được bức thư lạp danh đóm em sẽ cho anh chết vĩnh viễn trong khi điều tra . Huyện Hương Dương cho người điều tra cũng không sợ. "

" Hì hì, em mà biết được người viết bức thư nặc danh đó là ai, còn gọi các anh ra đây làm gì? Không biết trực tiếp đi tìm sư phụ chắc? "

Trình Tân Kiến bị tôi nói tức quá nhưng không làm gì được, nhìn Tôn Hữu Đạo , hi vọng Tôn Hữu Đạo giải vây cho mình, Ai biết được Tôn Hữu Đạo ( Tôn Hầu Tử ) đáng chết này, lúc này giống như " Lão tăng nhập địch " , hai mắt nhìn thẳng, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì?

Trình Tân Kiến định mắng Hữu Đạo, tôi ngăn lại, nhắc nhở đừng làm phiền Hữu Đạo.

" Có một người, có thể giúp được chúng ta ! "

Rất lâu, Tôn Hữu Đạo mới nói ra được một câu.

Tôi và Trình Tân Kiến hai mắt sáng lên, Trình Tân Kiến sốt ruột : " Anh nói nhanh lên, là ai ? "

" Phương Kim Đức ! "

"Kiểm sát trưởng Phương ? "

" Đúng, là kiểm sát trưởng Phương ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.