Trên hồ Hợp Thủy của khu Trường Hà, một chiếc thuyền hoa đang chậm rãi lướt trên mặt nước lấp lánh ánh bạc.
Chiếc thuyền hoa này là đạo cụ của thành Phượng Hoàng, khi cần làm phim thì dùng để quay phim, khi không quay phim thì cho du khách sử dụng.
Du lịch là một nguồn thu lớn của Cty Phượng Hoàng và khu Trường Hà.
Vì có thành Phượng Hoàng, Ngọc Lan đã thành khu du lịch nổi tiếng toàn quốc, mức độ náo nhiệt không thua kém gì thành phố điện ảnh trứ danh ở tỉnh bên, cho nên Cty Phượng Hoàng có toàn bộ quyền ưu tiên khai thác nguồn du khách ở thành Phượng Hoàng.
Chiếc thuyền hoa trạm trổ tinh tế này là một trong số đạo cụ đắt giá nhất của thành Phượng Hoàng, có điều thuyền không lớn lắm, không cần quá nhiều người điều khiển, bên ngoài nhìn thì giống y như một con thuyền cổ, nhưng bên trong là m móc hiện đại, cho dù tốc độ không nhanh, nhưng với hồ Hợp Thủy rộng 2,3 km vuông mà nói là đủ rồi.
Hồ Hợp Thủy trước kia vốn là nguồn nước sinh hoạt của khu Trường Hà, vì phối hợp với thành Phượng Hoàng, khu Trường Hà đã xác định nguồn nước sinh hoạt mới, đem toàn bộ hồ Hợp Thủy cho Cty Phượng Hoàng kiến thiết thành một phần trang bị của thành điện ảnh.
Mặc dù không còn là nguồn nước sinh hoạt nữa, nhưng chất nước của nó vẫn rất tốt, khu Trường Hà và Cty Phượng Hoàng có quy định nghiêm khắc bảo vệ môi trường, còn có đội chấp pháp chuyên môn kiểm tra thực thi quy định này. Nhìn qua mặt nước vẫn trong xanh, sóng biếc dập dờn không hề thua kém gì ba năm trước.
Chiếc thuyền hoa này không phải cho du khách thoải mái dùng, nếu như du khách muốn ngồi bên tranh du lãm cảnh hồ, chỉ có một cách là thuê, có điều giá thuê cực đắt, người thường chỉ nhìn mà sợ. Chỉ có những ông chủ lớn mời tới hưởng thụ được.
Lúc này ngồi trên thuyền hoa có bốn vị khách, chắc chắn phải người giàu có.
- Tiểu Nhã, mau xem này, có uyên ương.
Giao Giao mặc bộ váy trắng muốt, đứng ở ô cửa sổ chỉ mặt nước đằng xa, hưng phấn reo lên.
Lăng Nhã mặc đồ công sở xanh thẫm, nghe vậy cũng chạy tới bên cửa sổ tấm tắc khen: - Đúng là uyên ương rồi, thật là đẹp.
Liễu thị trưởng và giám đốc Khâu ngồi thưởng thức trà thơm trong phòng lắc đầu.
Liễu thị trưởng than: - Lại coi vịt trời thành uyên ương rồi.
Giai Giao không phục nói: - Ai nói đó là vịt trời? Rõ ràng là uyên ương! Anh không nhìn chỉ biết bình phẩm lung tung.
Liễu thị trưởng cười: - Tôi chẳng cần nhìn cũng biết, vì hồ Hợp Thủy hoàn toàn không có uyên ương, chỉ có vịt trời.
Giao Giao bĩu môi không thèm lý tới Liễu thị trưởng, nhưng nhìn Lăng Nhã bên cạnh với sự "xót thương vô hạn" nói: - Tiểu Nhã, mình thật thương cho cậu.
Lăng Nhã ngạc nhiên: - Sao mà phải thương mình?
Giao Giao lắc đầu than: - Nam nhân của cô thật chẳng thu vị chút nào, nhạt như nước ốc vậy, thật khổ cho cậu.
Không ngờ giám đốc Khâu cũng gật gù, đồng cảm nói: - Anh cũng thấy như vậy.
- Này!
Liễu thị trưởng phẫn nộ trừng mắt lên nhìn giám đốc Khâu.
- Chẳng lẽ không phải à? Cậu quan tâm nó là vịt trời hay uyên ương làm gì? Chỉ biết làm mất hứng, trong mắt tình nhân có Tây Thi, biến vịt trời thành uyên ương không được à?
Giám đốc Khâu ngang nhiên lộ bản chất "trọng sắc kinh bạn" với vẻ rất trang nghiêm, Liễu thị trưởng cứng họng.
Lăng Nhã mỉm cười nói: - Em thấy anh không nên đấu khổ với Khâu tỉnh trưởng nữa, người làm tới tỉnh trưởng, cái gì cũng nói được.
Liễu Tuấn gật gù tán đồng: - Rất có đạo lý.
Lần này đến lượt Khâu Tình Xuyên trừng mắt nhìn Liễu thị trưởng.
Lăng Nhã cười tủm tỉm đi tới ngội dựa sát vào Liễu Tuấn, cầm cốc trà Liễu Tuấn uông lên nói: - Khâu tỉnh trưởng, tôi dùng trà thay rượu chúc anh sải cánh lớn, tiền đồ vạn dặm.
Khâu Tình Xuyên nâng cốc với Lăng Nhã, than: - Tiểu Nhã, cô đi theo người này, học gì không học, chỉ học được cái mồm mép.
Giao Giao từ bên cửa sổ quay về, ngồi xuống cạnh Khâu Tinh Xuyên, hưng phấn phát hiện ra "uyên ương" đã vứt lên chín tầng mây, mặt đầy u sầu ly biệt.
Giao Giao rầu rĩ nói: - Tiểu Nhã, mình không muốn tới Nam Phương, mình ở đây quen rồi, tới Nam Phương chẳng có bạn bè gì.
Thấy Giao Giao nói đáng thương như vậy, Lăng Nhã cũng thương cảm, thành bạn thân một thời gian lâu rồi, Lăng Nhã cũng chẳng hề muốn chia tay Giao Giao, nhưng thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn, tụ tán ly hợp, là chuyện thường của nhân sinh.
Giao Giao chỉ đình theo Khâu Tình Xuyên tới tỉnh D.
Qua tết không lâu, Hồng thủ tướng triệu kiến Khâu Tình Xuyên cùng hắn nói về hiện trượng tài chính của tỉnh D, hiện giờ tài chính nơi này vô cùng hỗn loạn, Hồng thủ tướng bày tỏ sự quan ngại sâu sắc, hi vọng có thể áp chế và chỉnh đốn lại. Tiếp đó Trung tổ bộ, lãnh đạo Ngân hàng TW, lần lượt tìm Khâu Tình Xuyên nói chuyện, nói rõ ràng với hắn, TW sẽ cấp cho hắn trách nhiệm nặng nề hơn.
Hài ngày trước Trung tổ bộ và Ngân hàng TW hạ văn kiện bổ nhiệm xuống.
Bổ nhiệm đồng chí Khâu Tình Xuyên làm phó tỉnh trưởng kiêm giám đốc ngân hàng nhân dân chi nhánh tỉnh D.
Lệnh bổ nhiệm này rất thú vị, cơ cấu tài chính có tỉnh độc lập lớn, xưa nay luôn quản lý theo ngành dọc, bất kể quyền nhân sự hay tài chính đều do lãnh đạo cấp trên quản lý, chính quyền địa phương không có quyền can thiệp, hiện giờ Khâu Tình Xuyên vừa làm phó tỉnh trưởng lại vừa làm giám đốc Ngân hàng, dung hợp cả hai cơ cấu.
Phân công của Khâu Tình Xuyên ở tỉnh D vô cùng rõ ràng là phân quản hệ thống tài chính.
Hồng thủ tướng còn yêu cầu rõ ràng Khâu Tình Xuyên phải nhanh chóng xoay chuyển nền kinh tế hỗn loạn ở tỉnh D, chỉnh đốn thị trưởng tài chính, lệnh bổ nhiệm này giống hệt mấy năm trước Hồng thủ tướng kiêm nhiệm thống đốc ngân hàng TW.
- Tình Xuyên, thăng quan, trọng trách lớn, phiền phúc cũng không nhỏ.
Liễu Tuấn cảm khái nói, hôm nay y mới Khâu Tình Xuyên và Giao Giao du lãm cảnh hồ, một là chúc mừng đồng thời tâm sự với Khâu Tình Xuyên về thách thức lớn mà hắn sắp đối mặt.
Là tỉnh cải cách mở cửa sớm nhất trong nước, 20 năm qua tỉnh D thu được thành tựu kinh tế cả thế giới phải ghi nhận, đặc biệt là ở các thành phố ven biển, thành tích lớn nhưng đi cùng nó là vấn đề không nhỏ.
Vì ở gần Hồng Kông, cơ cấu tài chính của tỉnh D phát triển mạnh, cạnh tranh cũng cực kỳ kịch liệt, ngòai các ngân hàng thương nghiệp quốc hữu, còn có rất nhiều ngân hàng tư nhân, ngân hàng liên kết, đó còn là nghề ngân hàng chính quy. Cùng tồn tại với nó còn có các ngân hàng tư nhân ngầm với cơ cấu tài chính y hệt mọc ra như nấm sau mưa, những cơ cấu này đủ mọi thành phần tham gia, vàng thau lẫn lộn, vì tranh giành nguồn khách, thu hút tài chính mà dùng đủ loại thủ đoạn hoàn toàn bất chấp quy tắc của ngân hàng đồng nghiệp, ví dụ như liên tục ra tăng lãi suất gửi tiền, hoàn toàn phớt là hạn chế của ngân hàng TW.
Vì thu hút nguồn tài chính mà mọi người điên cuồng tranh đoạt, hoàn toàn bất chấp thủ pháp thao tác sau này có đủ để duy trì lãi suất gửi tiền co như vậy hay không, vì giữ người gửi tiền, ngân hàng thương nghiệp cũng tham gia vào sự cạnh tranh không lành mạnh này, kết quả làm thị trường tài chính càng thêm hỗn loạn, những ngân hàng tư nhân thực lực không đủ đã bắt đầu tực tiếp sử dụng thủ pháp thu hút vốn phi pháp, ẩn họa vô cùng rõ ràng, một khi chuỗi tài chính bị đứt, thao tác mất hiệu quả sẽ tạo thành vấn đề xã hội nghiêm trọng.
Xét thực tế này Tiễn Kiến Quân đích thần cầu viện Hồng thủ tướng, mong phái tinh anh của hệ thống tài chính xuống ngăn cơn sóng giữ, kiềm chế thế cục diễn biến xấu thêm.
Vào thhời khắc quan trọng này, Hồng thủ tướng lập tức nghĩ tới người kế tục mà ông bồi dưỡng nhiều năm, trọng trách không cần nghi ngờ đặt lên hai vai đồng chí Khâu Tình Xuyên.
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên uống một ngụm nói: - Thực ra chỉnh đốn trật tự tài chính nói khó thì khó, nói dễ thì dễ, quan trọng phải xem Khâu tỉnh trưởng có đủ khí phách hay không.
Lời này của Liễu Tuấn không phải là cố dọa dẫm, thực ra thủ pháp chỉnh đốn trật tự tài chính không quá khó, trọng điểm là đám cơ cấu tài chính kia bất kể chính quy hay không chính quy đều có một điểm chung là thủ đoạn thông thiên.
Không có thực lực và chỗ dựa không phải là ai cũng có thể chen chân vào ngành nghiệp này.
Muốn chỉnh đốn nó, người chủ sự phải có quyết tâm như đi giết hổ ngoài ta ra còn có ai khác.
Khâu Tình Xuyên liếc y một cái, lạnh nhạt đáp: - Trên đời này không phải chỉ có một mình cậu biết xoay chuyển tình thế.
Liễu Tuấn giơ ngón tay cái ra: - Oai! Rất oai! Vì Khâu tỉnh trưởng oai phong, chúng ta cạn chén.