Hàn Húc và Liễu Tuấn nối nhau tới khu mỏ Hoàng Hoa Sơn thăm David Liêu, vì khoản đầu từ lớn, tập đoàn họ Liêu biểu thị sự quan tâm tới hạng mục này bằng cách ngoài phái David Liêu tới tọa trấn, còn phái hơn mười nhân viên cao cấp tới Giang Thanh làm việc. Những người này một ít là Hoa kiều còn đa phần là người Tây, da trắng da đen đủ cả. Bọn họ dù ở Mỹ cũng là nhân vật rất có thể diện, đột nhiên tới Trung Quốc đại lục bị thôn dân bao vây gây náo loạt, bị hoảng sợ thế nào khỏi nói cũng biết.
Hàn Húc và Liễu Tuấn thân là địa chủ tất nhiên phải tới thăm hỏi một phen cho tròn lễ số.
Không ngờ trên đường đi David Liêu đã gọi điện cho Liễu Tuấn, tuôn ra một tràng tiếng Anh, tiếng Hán của David Liêu vốn không biểu đạt được hết ý, dù ở trong nước hơn một năm đã có tiến bộ, có điều lúc này hoảng hốt liền vứt tiếng mẹ đẻ qua một bên dùng tiếng Anh mà hắn thành thạo.
Trong giọng nói David Liêu có ý trách móc, lại nói hắn và các nhân viên cấp cao không ở khu mỏ nữa, vì an toàn không được đảm bảo, hiện giờ đang tới thị xã Giang Thành, hi vọng có thể gặp mặt thương lượng bước hành động tiếp theo.
Yêu cầu này rất hợp lý, Liễu thị trưởng không thể từ chối, liền dùng tiếng Anh an ủi David Liêu một phen, nói mình và Hàn bí thư đang tới khu mỏ Hoàng Hoa Sơn.
Nghe nói Liễu Tuấn đang tới David Liêu liền thở phào, nhưng vẫn kiên trì muốn rời Hoàng Hoa Sơn, tới Giang Thành nói chuyện.
Liễu Tuấn đồng ý, rồi thông báo cho Hàn Húc dừng xe đợi bên đường.
Ước chừng 20 phút sau, đoàn người David Liêu ngồi trên 2 chiếc xe jeep vội vàng chạy tới, mọi người bắt tay chào hỏi rồi lập tức lên đường về Giang Thành, an bài đoàn người của David Liêu ở nhà khách.
- Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, tôi biểu thị sự bất mãn với sự việc ngày hôm nay.
Trong phòng hội nghị của nhà khách, David Liêu đùng đùng nổi giận hướng Hàn Húc và Liễu Tuấn nói lớn, hơn mười nhân viên cao cấp cũng mặt mày nghiêm trọng.
Hàn Húc nhìn Liễu Tuấn.
Đáng lý ra hắn là người đứng đầu phải do hắn đứng ra giải thích với David Liêu về vấn đề này, nhưng Hàn Húc biết tập đoàn họ Liêu tới Tiềm Châu là do một tay Liễu Tuấn tác thành, Liễu Tuấn và tập đoàn họ Liễu quan hệ tới mức độ nào thì hắn không biết, nhưng để Liễu Tuấn xử lý thì tốt hơn, dù sao hắn có ra chủ ý cuối cùng vẫn phải đợi Liễu Tuấn đồng ý mới được.
- Ông Liêu, tôi đại biểu cho chính phủ Tiềm Châu xin lỗi các vị, đây đúng là chuyện không nên có, đã làm các vị phải sợ hãi, thực sự là có lỗi. Đương nhiên chư vị không cần quá lo lắng, đây là sự kiệt đột phát ngẫu nhiên, chúng tôi đã họp tiến hành xử lý, sau này sẽ không để xảy ra chuyện tương tự nữa. Liễu Tuấn chân thành nói.
David Liêu mặt âm trầm còn muốn làm om lên một vố nữa, nhưng lời ra đến miệng lại nghĩ tới điều gì đó nuốt ngược trở lại, chỉ nói: - Thế thì tốt, chúng tôi cũng hi vọng không xảy ra loại chuyện tương tự nữa.
Hàn Húc đột nhiên nói: - Giám đốc Liêu, chuyện này chủ yếu bởi vì vấn đề lợi ích mà phát sinh. Tôi đề xuất một kiến nghị, nếu như có thể quý công ty có thể điều chỉnh một chút phương thức thu mua xỉ quẳng, như thế mâu thuẫn có thể được hòa giải.
Phiên dịch liền dịch lời này ra cho người khách nước Mỹ nghe, David Liêu nói: - Vấn đề này không phải do công ty chúng tôi quy định, mà là do chính phủ Giang Thành chỉ định việc cung ứng, bất kể bọn họ chỉ định ai, chỉ cần chất lượng và giá cả hợp lý là được rồi.
David Liêu vẫn dùng tiếng Anh, người phiên dịch phải nói lại cho Hàn Húc nghe.
Hàn Húc nhìn Liễu Tuấn, việc kỳ hợp đồng với tập đoàn họ Liêu cũng do Liễu Tuấn chủ trì, Hàn Húc không tham dự, nếu như quyền chủ động nằm trong tay chính phủ thì điều chỉnh lại đề hóa giải mâu thuẩn là được.
Không ngờ Liễu Tuấn lắc đầu nói rất kiên quyết: - Không được! Ít nhất bây giờ là không được, chuyện phân phối lại cần phải đợi tới khi xử lý xong việc này và chỉnh đốn các khu mỏ mới có thể tính tới. Nếu không bọn chúng vừa gây chuyện, chúng ta lập tức nhượng bộ, chỉ làm cho chúng được thể lấn tới, sau này gặp phải tình huống tương tự bọn chúng sẽ giở lại thủ đoạn cũ.
Ý tứ Liễu Tuấn rất rõ ràng, quyết không thể xuống nước khi bị người ta bóp cổ, có tiền lệ này công tác chính phủ về sau sẽ bị động.
Hàn Húc mặt xa sầm, không nói một lời.
Từ khi họp cho tới lúc tiếp đám người David Liêu tới giờ, Liễu thị trưởng không chịu giữ đúng vị trí, từ đầu đến cuối đều do Liễu Tuấn làm chủ, tới giờ càng ngang nhiên bác bỏ ý kiến của hắn.
Biết Liễu nha nội cậu thế mạnh rồi, mọi người đóng cửa thương lượng, tôi chấp nhận. Nhưng ở nơi công khai phải chú ý quy củ một chút chứ? Vượt quyền như thế, không khỏi quá ức hiếp người khác.
- Tôi đồng ý với Liễu thị trưởng, đối với những kẻ không tôn trọng quy tắc cuộc chơi này không nên thỏa hiệp. Liễu thị trưởng, Hàn bí thư, tôi kiến nghị dùng pháp luật xử lý những kẻ này. David Liêu không hiểu quan trường nội địa, lập tức phụ họa với Liễu Tuấn.
Hàn Húc nghiến răng một cái rồi mới lạnh nhạt nói: - Giám đốc Liêu, xử lý những người đó ra sao chúng tôi tự có quyết định, giám đốc Liêu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các vị.
David Liêu cũng nhận ra Hàn Húc không vui, có điều chẳng để vào trong lòng, Liêu công tử kinh sợ Liễu thị trưởng không có nghĩa là cũng sợ Hàn bí thư, khác biệt rất lớn.
- Ông Liêu các vị, hôm nay mọi người khá mệt rồi, giờ hãy nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta cũng dùng bữa nhé. Liễu thị trưởng cũng mặc xác sự bực bội của Hàn Húc, mỉm cười nói với David Liêu kết thúc buổi hội đàm.
Bữa tối đó Hàn Húc không tham gia, hắn lấy cớ có việc khác phải quay về Tiềm Châu xử lý, biết rõ bữa tiệc Liễu Tuấn làm trung tâm, mình cần gì phải làm nền cho y?
Thị xã Giang Thành nghiêm túc chấp hành chỉ thị của Liễu Tuấn và Hàn Húc, bắt đầu tổ chức lực lượng tiến hành điều tra đồng thời cụ công an, cục khoáng sản, cục an toàn thành lập tổ chấp pháp liên hợp tiến hành truy quét mỏ than không giấy phép, các khu huyện khác cũng đồng loạt triển khai hành động tương tự.
Nhưng sự việc không tiến triển thuận lợi như dự kiến ban đầu.
Đám xí nghiệp dân doanh và khai thác trộm kia đều có thế lực và những quan hệ rắc rối, chẳng những có thế lực ở Giang Thành, mà còn có nhiều quen biết ở Tiềm Châu, thấy thị xã Giang Thành dùng thủ đoạn quyết đoán chặt đứt đường phát tài của mình, bọn chúng sử dụng toàn bộ thủ đoán để chống lại cơ quan chấp pháp.
Những kẻ này nhiều năm qua tích góp được không ít tiền tài, giờ mang ra liều mạng không phải dễ chơi.
Gần tới trung tuần tháng bảy, khi Liễu Tuấn đang xử lý công văn trong văn phòng thì Vu Hoài Tín đẩy cửa bước vào, mặt đầy lo lắng.
Liễu Tuấn nhìn hắn một cái, hơi nhướng mày lên.
Vu Hoài Tín đã theo y một thời gian dài rồi, học tập tính cách trầm ồn của y, công phu hàm dưỡng rất tốt, chuyện bình thường không thể để hắn lộ tình cảm ra mặt.
- Thị trưởng, vụ án ở Giang Thành kia xuất hiện diễn biến bất ngờ.
Vu Hoài Tín nhỏ giọng nói.
- Thế nào?
Vu Hoài Tín đi tới trước bàn làm việc không thuận tay sắp xếp lại văn kiện cho y, thường nếu không phải chuyện quá khẩn cấp , hắn liền dùng phương thức này để làm không khí thoải mái hơn, hiện giờ nghiêm túc như thế là chuyện rất nghiêm trọng rồi.
- Nghe nói có kẻ tố cáo lên tỉnh vấn đề của Cty Liêu Thị và Giang Thành, thứ nhất là chỉ trích thị ủy Giang Thành bất công, trước kia ký hợp đồng với tập đoàn họ Liêu không tính tới lợi ích của xí nghiệp dân doanh, đó là sự kỳ thị với xĩ nghiệp dân doanh.
- Kỳ thị ?? Ha ha ha, có ý thức công bằng nhỉ. Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.
Vu Hoài Tín nói tiếp: - Thứ hai là chỉ trích chính phủ Giang Thành và tập đoàn họ Liêu cấu kết với nhau hạ thấp giá thu mua sỉ quặng, làm tổn hại lợi ích quốc gia vỗ béo cho công ty nước ngoài. Tố cáo chỉ đích danh Phượng Trí Dũng, nói Phượng Trí Dũng ăn đút lót của Cty Liêu Thị, hình như còn có con số cụ thể.
Liễu Tuấn cau mày, ra hiệu cho Vu Hoài Tín nói tiếp.
- Thứ ba là giải thích cho sự kiện tháng sáu, bọn chúng chỉ trích chính phủ Giang Thành, nhất là Phượng Trí Dũng không để ý sự phản ánh của bọn chúng, khi quần chúng tới Cty Liêu Thị thương lượng đã có phương thức xử lý thô bạo, thậm chí trực tiếp lên tiếng uy hiếp quần chúng mới khiến cho quần chúng cá biệt nổi giận gây ra hỗn loạn, nói Phương Trí Dũng gieo gió gặt bão. Có cán bộ như thế, thì công tác ở Giang Thành vĩnh viễn không thể làm gì được.
Nói tới đây Vu Hoài Tín do dự, tựa hồ không biết tiếp theo phải dùng ngôn từ thế nào diễn đạt cho phải.
Liễu Tuấn mỉm cười: - Có phải bọn chúng chỉ ra Phượng Trí Dũng ngang ngược như vậy là bởi vì có tôi chống lưng hay không?
Vu Hoài Tín kinh ngạc: - Thị trưởng biết cả rồi sao?
Liễu Tuấn thản nhiên: - Người ta đã chĩa thẳng mũi giáo vào tôi mà tôi lại không biết thì đầu óc qua chậm chạp rồi.