Sự kiện Giang Thành gây xôn xao dư luận, trước khi được Vu Hoài Tín báo cáo, Liễu Tuấn đã có được tin tức từ chỗ Hoa Quân Đình, tiếp theo đó Thôi Phúc Thành và Lăng Nhã gọi điện nói chuyện này cho y.
Trước đó không một ai ngờ được đám chủ mỏ lại phản kích mạnh mẽ như thế.
Vu Hoài Tín bối rối đứng ngây ra đó.
Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Đổng Xương.
- Chào bí thư Đổng Xương, tôi là Liễu Tuấn đây, Đổng bí thư hiện giờ có thời gian không? Nếu tiện mời Đổng bí thư tới văn phòng của tôi một chuyện.
Liễu Tuấn mỉm cười nói, không hề cảm thấy ngữ khí của mình có gì bất ổn, trừ ở trưởng hợp công chúng y chú ý đẩy Hàn Húc lên trên, còn chỗ riêng tư, y chưa bao giờ cho rằng người đứng đầu Tiềm Châu là một ai khác.
- Vâng, xin thị trưởng đợi một chút, tôi sẽ qua ngay. Nếu là trước kia, Đổng Xương tuyệt đối không bao giờ có ngữ khí này với kiểu ra lệnh của Liễu Tuấn. Bí thư chính pháp ủy không phải là cấp phó của thị trưởng, nhưng hiện giờ tâm thái của Đổng Xương đã có thay đổi, nếu như sinh va chạm với Hàn Húc, thì không thể vô cớ mang thù địch với Liễu Tuấn nữa.
Sự thực chứng minh, chỉ cần anh không chủ động chọc ghẹo Liễu nha nội, thì y sẽ chẳng nhắm vào anh.
Có điều đối với lần triệu kiến riêng đầu tiên này của Liễu Tuấn, Đổng Xương vẫn lấy 120% tinh thần ứng phó.
Dù sao chuyện này không phải tầm thường, Liễu Tuấn quyết không gọi hắn tới tán gẫu giao lưu học tập điều tâm đắc gì hết.
Đổng Xương không làm việc ở cục công an, mà đặt văn phòng ở tòa nhà thành ủy, chính pháp ủy có khu vực độc lập dùng là nơi làm việc.
Đồng Xương từ văn phòng đi ra bước chân vững vàng đi tới văn phòng thị trưởng, nhưng trong đầu sớm đã nổi sóng gió, không bết Liễu Tuấn triệu kiến là vì việc gì.
Tới nơi, Vu Hoài Tín rất khách khí mời hắn vào gian trong.
- Đổng bí thư tới rồi. Liễu Tuấn đứng dậy từ sau bàn làm việc ra bắt tay.
- Chào thị trưởng.
Đổng Xương tươi cười, dùng hai tay bắt tay Liễu Tuấn, thể hiện lễ tiết của cấp dưới.
Hiện giờ hắn và Hàn Húc bằng mặt không bằng lòng, nếu còn tiếp tục "cứng đầu" với Liễu Tuấn, sớm muộn gì cũng bị "đá" tới ở tư pháp tỉnh, nói không chừng cảnh cửa ban pháp chế hội đồng nhân dân tỉnh đang mở rộng cửa đòn chào Đổng bí thư.
Sự tự giác của Đổng Xương làm Liễu Tuấn rất hài lòng, đưa thuốc lá ra mời hắn rồi nói: - Đổng bí thư, hôm nay tôi mời bí thư qua đây là muốn trao đổi vụ án bao vây công ty Liêu Thị. Có điều tôi còn mới đồng chí Hoa Viễn Hàng tới, chúng ta cùng đợi một chút vậy.
Liễu Tuấn không che dấu gì.
Sắc mặc Đổng Xương hơi sầm lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
Hoa Viễn Hàng mới là thân tín của Liễu Tuấn chứ không phải hắn, chuyện này Liễu Tuấn hoàn toàn có thể vượt qua hắn, hạ lệnh cho Hoa Viễn Hàng, Đổng Xương cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không thể làm gì.
Hiện giờ ở cục công an lời nói của Đổng Xương không hiệu quả bằng Hoa Viễn Hàng nữa.
Liễu Tuấn mời hắn cùng tới thương lượng chuyện này bản thân nói cho thấy rõ một thái độ, Liễu Tuấn vẫn coi hắn là bí thư chính pháp ủy, có sự tôn trọng nhất định.
Nghĩ tới đây tâm tình Đồng Xương hòa hoãn hơn, được như thế này là một sự khởi đầu tốt đẹp rồi, Đổng Xương không hi vọng được thành thân tín đích hệ của Liễu Tuấn, đó là điều không thực tế. Bất kể là "ân chủ" cũ Trì An Phong của hắn hay là Hàn Húc đều không thể "hóa địch thành bạn" với Liễu Tuấn, đó là do phương hướng lớn quyết định, cho dù Liễu Tuấn muốn thay đổi cũng chẳng được đừng nói là Đổng Xương. Chỉ cần Liễu Tuấn không cố ý nhắm vào hắn là hắn phải tạ ơn trời đất. Nếu có thể chịu đựng tới lúc Hàn Húc và Liễu Tuấn "chia tay", thì tình hình sẽ thay đổi.
Liễu Tuấn và Đổng Xương không phải đợi quá lâu, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, Hoa Viễn Hàng chạy tới, mặc đồng phục chỉnh tề, đứng ở cửa hô lớn: - Báo cáo!
- Ha ha, Viễn Hàng tới rồi, mau vào đi.
Liễu Tuấn mỉm cười gọi.
Hoa Viễn Hàn là khách quen ở nơi này, cứ một thời gian hắn lại tới báo cáo tình hình công tác ở hệ thống công an với Liễu Tuấn. Liễu Tuấn luôn coi trọng trị an xã hội, nếu ngay cả trị an làm không tốt, khiến quần chúng không có được cảm giác an toàn thì đối với Liễu Tuấn mà nói đó là một sai lầm cấp thấp không chấp nhận được.
Hao Viễn Hàng tuy tuổi trẻ những rất có năng lực, từ khi cha hắn gửi một đám tinh binh mãnh tướng từ trên tỉnh xuống, đã quản lý công tác cục công an Tiềm Châu đâu ra đấy, ngay cả công tác ở các khu huyện cũng có khởi sắc.
Liễu Tuấn rất hài lòng.
Có điều Hoa Viễn Hàng không ngờ rằng lại gặp Đổng Xương ở văn phòng Liễu Tuấn, song hiện giờ hắn đã không còn là khoa trưởng của trại giam nữa, mà "từng trải " rồi, cho dù trong lòng kính ngạc cũng chẳng lộ ra ngoài, hai chân khép lại cung kính chào Đồng Xương: - Chào Đổng bí thư.
Đổng Xương tươi cười khoát tay nói: - Ài Viễn Hàng, người cùng một nhà không cần chú ý nhiều lễ tiết như thế.
Liễu Tuấn nói: - Viễn Hàng, ngồi xuống đi.
- Vâng thư thị trưởng.
Hoa Viễn Hàng ngồi xuống bên cạnh Đổng Xương, lưng ưỡn thẳng tắp.
Dù hắn và Liễu Tuấn rất thân thuộc, hơn nữa là tâm phúc đích hệ nhưng chưa bao giờ sơ xuất quy củ.
Đó là do hắn bị ảnh hưởng bởi cha hắn, từ nhỏ Hoa Quân Đinh có yêu cầu nghiêm khắc với hắn, chú trọng "quân thần phụ tử", Hoa Viễn Hàng có thói quen giữ quy củ nghiêm ngặt.
Đó cũng là điều Liễu Tuấn đánh giá Hoa Viễn Hàng cao hơn một bậc.
Y thích người có quy củ.
Người đã tới đủ, Vu Hoài Tín đưa trà lên, định lui ra thì Liễu Tuấn khoát tay: - Hoài Tín, cậu cũng ngồi lại đi.
- Vâng.
Vu Hoài Tín không nói chiều, lấy ghế đặt bên cạnh, ngồi xuống mở sổ ra chuẩn bị ghi chép.
Thấy cảnh này cả Hoa Viễn Hàng lẫn Đổng Xương đều cẩn thận hơn vài phần.
- Đổng bí thư, đồng chí Viễn Hàng, hôm nay mời mọi người tới đây là để thương lượng chuyện xảy ra ở Giang Thành cách đây không lâu, mọi người đều biết, đồng chí Phượng Trí Dũng tuy bị thương không nặng, nhưng tình tiết rất ác liệt, đường đường một trưởng thị xã lại bị người ta đánh vỡ đầu trong địa phận của mình, chuyện này đã thành trò cười rồi.
Liễu Tuấn chậm rãi nói, nụ cười trên mặt thu lại, trở nên nghiêm nghị.
Đổng Xương và Hoa Viễn Hàng cùng gật đầu.
Liễu Tuấn không hề nói quá dọa người, chuyện này đã truyền khắp quan trưởng, một vị thị trưởng bị quần chúng bao vây đánh vỡ đầu, tuyệt đối chưa bao giờ có. Vì chuyện này mà uy vọng của Phượng Trí Dũng vốn khá cao đã bị tổn thất hình tượng, lời nói không còn hiệu quả nữa.
Phó thị trưởng thường vụ Vương Hải nhân cơ hội ra sức mở rộng thân tín, thêm vào đằng sau Vương Hải có Tô Duyên Quang ủng hộ, thế cục chính trị của Giang Thành có xu thể nghiêng hẳn về một phía.
Nghe nói các lãnh đạo trên tỉnh cũng vô cùng quan tâm tới việc này, cho tới bây giờ, không có một vị lãnh đạo tỉnh ủy phát biểu công khai về việc này, trừ Hoa Quân Đình, Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành trao đổi riêng với Liễu Tuấn, còn không ai lên tiếng hỏi y về việc này.
Đây là một chuyện bất thường, tựa hồ mọi người đều đang ngầm quan sát .
Có lẽ vì Liễu Tuấn ở đây, nên Tiềm Châu biến thành "ổ thị phi", lãnh đạo tỉnh ủy đều thận trọng né tránh vấn đề của Tiềm Châu.
- Cục công an Giang Thành tiếp nhận vụ án hơn một tháng mà không có chút tiến triển nào, tôi không biết là vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ lực lượng trinh sát không đủ hay năng lực điều tra có vấn đề? Liễu Tuấn cau mày lại.
Đổng Xương và Hoa Viễn Hàng đã hơi hiểu ra mục đích cuộc triệu kiến ngày hôm nay rồi, Hoa Viễn Hàng tựa như có điều gì đó muốn nói, nhưng nhìn Đổng Xương một cái rồi thôi.
Liễu Tuấn đã triệu kiến đổng xương tới đây thì về lễ tiết phải do Đổng Xương tỏ thái độ.
Đổng Xương biết phải tỏ thái độ gì, lập tức nói: -Thị trưởng, vụ án này để lâu sẽ ảnh hưởng không tốt tới ổn định đoàn kết ở Giang Thành, nếu lực lượng điều tra ở Giang Thành không đủ, tôi kiến nghị để cục công an thành phố trực tiếp tiếp nhận vụ án.
Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi gật đầu: - Được, tôi đồng ý với Đổng bí thư, vụ án này phải được mau chóng điều tra ra, nếu không là một họa ngầm ảnh hưởng tới đoàn kết ổn định ở Giang Thành, sẽ ảnh hưởng tới kiến thiết giai đoạn hai của Cty Liêu Thị, tạo thành ảnh hưởng bất lợi với công tác chỉnh đốn khu mỏ ở các khu huyện kế bên. Đổng bí thư, đồng chí Viễn Hàng, tôi hi vọng cục công an thành phố có thể chọn ra nhân viên tinh nhuệ nhất tới Gianh Thành, tranh thủ phá vụ án này trong thời gian ngắn nhất.
Đổng Xương và Hoa Viễn Hàng đồng thanh: - Vâng thưa thị trưởng.
Đổng Xương thêm vào một câu: - Tôi thấy tổ chuyên án này nên chăng để đồng chí Viễn Hàng đích thân chỉ huy?
Đổng Xương nói thế là hết sức thức thời, giờ Liễu Tuấn đã mất kiên nhất, không bằng để người y tín nhiệm nhát xử lý vụ án này. Hẳn là Liễu Tuấn rất hài lòng sự hiểu chuyện vì mình, mà Đổng bí thư cũng có thể thoát mình ra ngoài, có chuyện gì bất ngờ cũng chẳng dính dáng đền hắn.