Phượng Trí Dũng mở cuộc họp về vấn đề chỉnh đốn mỏ quặng không giấy phép, đó là điều hai vị lãnh đạo lần trước ở Giang Thành đã quyết định.
Nhưng thực chất trong thực tế chấp hành gặp phải cản trở và quấy nhiễu, tiến triển không được lý tưởng cho lắm, thậm chí còn tụt lại so với mấy huyện thị xung quanh, bởi vì sự kiện kia mà David Liêu hơn một tháng phải ở nhà khách, chỉ dùng điện thoại chỉ huy.
Hành động này bản thân nó đã nói lên vấn đề.
David Liêu ngày càng không yên tâm về an toàn bản thân.
Cũng không thể trách người Mỹ sợ chết, ngay cả người ném đá vỡ đầu thị trưởng còn không tìm ra được? Địa đầu xà còn gặp phải chuyện như thế, một người khách như David Liêu sao chẳng khẩn trương.
Đó là tát vào mặt Phượng Trí Dũng.
Đó là nguyên nhân trên cuộc họp thường vụ chính phủ, sắc mặt Phượng Trí Dũng khó coi nhin thẳng Mạc tiểu bình cục trưởng cục khoáng sản nói: - Mạc cục trưởng, vì sao công thi khoáng sảng Ngũ Thành chưa đóng cửa?
Công ty Ngũ Thành ở Hoàng Hoa Sơn cũng được coi là công ty dân doanh thanh danh khá lớn, thậm chí còn lớn hơn so với một số công ty quốc hữu, mà chủ của công ty này Liên Ngũ Thành là một "danh nhân", nghe nói năm xưa là một tên lưu manh, chẳng phải dẫm phải *** chó ra sao lại phất lên, có rất nhiều sản nghiệp nhà tắm, cửa hàng ở Giang Thành, mấy năm trước nhìn trúng khu mỏ ở Hoàng Hoa Sơn liền tới đó mở công ty.
Công ty Ngũ Thành này ban đầu không có giấy tờ khai thác, bản chất không khác gì đám khai thác lậu, điều duy nhất khác biệt là đám khai thác trộm thì lén lút còn Cty Ngũ Thành thì khai thác công khai.
Bao nhiêu năm qua mà không có bàn ngành chấp pháp nào đi giám sát quản lý công ty Ngũ Thành này.
Đây là một chuyện hoàn toàn bình thường trong nước.
Chuyện bất hợp pháp nhưng tồn tại nhan nhản ở khắp nơi.
Phượng Trí Dũng rất hoài nghi việc bao vây Cty Liêu Thị là do Liên Ngũ Thành giật giây, Cty Ngũ Thành chẳng những là lão đạo của xí nghiệp dân doanh mà rất nhiều đám địa đầu xà khai thác trộm cũng không dám đối địch với Cty Ngũ Thành.
Trong đám địa đầu xà càng chú trọng thực lực.
Các ngươi có thể có thể thoải mái đi đóng mở kẻ khác, nhưng đừng có động vào sản nghiệp của Ngũ Thành, nếu không Liên ngũ ca sẽ cho ngươi hối hận cả đời. Liên Ngũ Thành nối tiếng lòng dạ độc ác.
Phượng Trí Dũng cho dù hoài nghi nhưng không lấy ra được chứng cứ, nghiêm khắc mà nói cục công an Giang Thành không lấy ra được chứng cứ, chuyện này làm cho Phượng Trí Dũng hết sức uất ức, chẳng lẽ thế lực của Liên Ngũ Thành tới mức có thể tác động tới cục công an?
Phượng Trí Dũng không tiện thúc giục cục công an.
Dù sao thì trong vụ án này Phượng thị trưởng là "người bị hại" nếu như giục quá gấp khó tránh khỏi làm cho người ta hiểu lầm. Tô Duyên Quang thì vài lần ra chỉ thị nghiêm khắc với tổ phá án, nhưng hiệu quả vẫn không được lý tưởng cho lắm.
Nhưng Phượng Trí Dũng thúc giục cục khoáng sản lại là danh chính ngôn thuận.
Cty Ngũ Thành là một đám khai thác trộm trắng trợn mà.
Mạc Tiểu Bình bị Phượng Trí Dũng nhìn, hoảng hốt ngập ngừng nói: - Thị trưởng cũng biết tình huống của Cty Ngũ Thành khá phức tạp mà.
Phượng Trí Dũng nghiêm khắc nói: - Có gì mà phức tạp? Thành phố đã ra nghị quyết, những xí nghiệp giấy tờ khai khác không đẩy đủ đều đã đóng cửa, vì sao Cty Ngũ Thành lại là ngoại lệ.
Mạc Tiểu Bình trán lấm tấm mồ hôi, né tránh ánh mắt của Phượng Trí Dũng, lí nhí đáp: - Cty Ngũ Thành đang bổ xung các thủ tục liên quan.
- Cái gì?
Phượng Trí Dũng thực sự tức tới tới hộc máu.
Lúc này mới làm thủ tục bổ xung rõ ràng muốn đối đầu với chính quyền mà.
- Ai phê chuẩn thủ tục cho bọn chúng?
Phượng Trí Dũng gần như là rống lên với Mạc Tiểu Bình.
Mạc Tiểu Bình toàn thân toát mồ hôi lạnh, né tránh ánh mắt phẫn nộ của Phượng Trí Dũng, nhìn sang Vương Hải.
Vương Hải cười ha hả: - Phượng thị trưởng đừng giận, cục khoáng sản đồng ý cho Cty Ngũ Thành làm thủ tục bổ xung cũng là phù hợp với trình tự mà.
Vương Hải từ khi tới nhậm chức bất kể ở nơi công khai hay riêng tư, đều gọi Phượng Trí Dũng là " Phượng thị trưởng" chứ không phải là "thị trưởng" theo thông lệ, chênh nhau một chữ thôi nhưng khác biệt rất lớn.
Theo thông lệ quan trường chỉ xưng hô với các phó thị trưởng mới thêm họ vào để thể hiện sự khác biệt, còn thị trưởng chính thức mọi người đầu bỏ đi họ trước xưng hô trực tiếp là thị trưởng, để biểu thị sự thân cận.
Nhưng Vương Hai luôn mồm gọi "Phượng thị trưởng" cho thấy cơ bản anh cũng chỉ ngang hàng với thị trưởng nào đó mà thôi.
Phượng Trí Dũng tức không chỗ phát tiết, nhìn sang Vương Hải, lạnh lùng nói: - Phù hợp với trình tự? Phù hợp trình tự gì? Cty đó đã khai thác bao năm, thủ tục không chịu làm tới khi thị xã chỉnh đón mới làm, đó rã ràng là muốn đối chọi với nghị quyết của thị xã. Nếu như Cty Ngũ Thành có thể làm thủ tục bổ xung, thì công ty khác thậm chí đám khai thác lậu cũng có thể làm vậy thì việc chỉnh đốn làm sao mà triển khai tiếp được.
Thấy Phượng Trí Dũng tức giận tới tím tái mặt mày, Vương Hải vẫn cười thản nhiên nói: - Công ty Ngũ Thành có quy mô rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả công ty quốc hữu thông thường, có cả nghìn người dựa vào Cty Ngũ Thành để sống, đối với xí nghiệp dân doanh lớn như vậy, chúng ta phải bảo vệ, nếu như áp dụng biện pháp thô bạo, vậy mấy nghìn công nhân lập tức mất đi nguồn phí sinh hoạt, chúng ta phải an bài ra làm sao?
Vương Hải và nói vừa dùng mắt liếc qua các thành viên thang dự cuộc họp.
Dù Vương Hải không có mấy kinh nghiệm quản lý địa phương, những năng lực ở mặt thủ pháp quan trường có công lực thâm hậu, mọi người thấy hắn quét mắt qua, bất giác mỉm cười đáp lễ, uy tín của hắn dựng lên một cách vô hình.
Trừ những thủ pháp quan trường đường hoàng, Vương Hải còn có một trình độ lý luận rất cao, nói chuyện khiến người ta không cãi lại nổi, hơn nữa bình thường Vương Hải không tùy tiện nổi giận, luôn cười rất ôn hòa.
Nói ra đó là bản lĩnh rèn luyện được từ phòng khiếu nại, đối diện với những người dân "không còn gì để mất" đi khiếu nại, Vương Hải đôi khi còn nói chuyện với người khiếu nại tới khi thuyết phục người đó không thể còn nói năng được gì.
Người trên quan trường cho đó là một loại bản lĩnh cực kỳ ghê gớm, Vương Hải có thể làm cho anh khốn đốn, nhưng anh lại không thể nổi giận với hắn.
Không thấy người ta tươi cười sao?
Anh nổi giận với người ta tức là tư dưỡng của anh không đủ.
Phượng Trí Dũng mặt âm trầm, lãnh đạm nói: - Hai chuyện hoàn toàn khác nhau không thể gộp lại làm một, chẳng lẽ đóng của Cty Ngũ Phong thì những công nhân kia sẽ chết đói? Trước kia không có công ty Ngũ Thành thì những người đó không cần sống?
- Ấy, không thể nói như thế được, Phượng thị trưởng, nếu những công nhân đó đã làm cho Cty Ngũ Thành thì đó là vẫn đề chúng ta phải suy tính, chỉ đốn khu mỏ là vì đảm bảo an toàn đoàn kết, như vậy việc bố trí công ăn việc làm cho nhiều công nhân như vậy phải coi trọng.
Thấy Vương Hải ngang nhiên đối chọi với Phượng Trí Dũng, lão Ngô một phó thị trưởng khác ngứa mắt, Ngô thị trưởng là thân tín đích hệ của Phượng Trí Dũng sớm đã không ưa sự âm hiểm của Vương Hải.
- Vương thị trưởng không cần phải nói những đạo lý đó ở đây, việc chính đốn do đích thân Hàn bí thư và Liễu thị trưởng nhiều lần nhấn mạnh. Hiện giờ mấy huyện khác đều triển khai rất có hiệu quả, chúng ta hiện giờ cứ lề mà lề mề lại còn đi làm mấy thủ tục này không phải làm càn sao! Mạc cục trưởng, cục khoáng sản các vị quyết định đối đầu với thành phố hả? Thành phố truy cứu xuống thì ai gánh chịu trách nhiệm này? Ngô thị trưởng nghiêm khắc nói.
Vương Hải sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng lập tức lại tươi cười nói: - Ngô thị trưởng, đạo lý vẫn phải chú trọng, đó là một loại quan hệ biện chứng. Tôi cho rằng làm thủ tục cho Cty Ngũ Thành là vì phối hợp với lần chỉnh đốn này. Chúng ta chỉnh đốn làm gì? Là khôi phục trật tự khai thác. Phương pháp thì có thể linh hoạt, làm thủ tục đền bù cho cho bọn họ từ vi phạm thành hoạt động bình thường dưới sự giám sát của chúng ta, còn có thể giữ lại chén cơm cho hàng ngàn người dân, lại tăng thu nhập lợi thuế, có lợi nhiều thế sao không làm?
Ngô thị trưởng còn muốn phản bác thì Phượng Trí Dũng lạnh lùng khoát tay nói: - Đồng chí Vương Hải, hôm nay họp không phảo là ngồi tọa đàm, chúng ta không thảo luận những vẫn đề không liên quan. Chỉ thị của Hàn bí thư và Liễu thị trưởng cần phải quán triệt thực thi, đồng chí Mạc Tiểu Bình, cục khoáng ản phải lập tức chấp hành nghị quyết này. Nếu như có hành vi ngoài nghe trong chống, tất cả hậu quả sẽ do đồng chí gánh vác.
Mạc Tiểu Bình run lên, tức thì toàn thân ướt đẫm mồ hôi.