Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1307: Nhất lãm chúng sơn tiểu



Liễu Tuấn và Tiểu Thanh xuất hiện ở vùng ngoại ô.

Những năm qua Tiểu Thanh bận rộn quản lý tập đoàn Thịnh Nghiệp, rất ít có thời gian đi du lịch giải khuây, mấy lần nói muốn cùng Liễu Tuấn đi thăm thú phong cảnh thu đô, nhưng đều không được. Dù sao khi đó Liễu Tuấn chưa tới thủ đô nhậm chức, không tiện an bài thời gian, Tiểu Thanh dù là người giàu nhất thế giới, nhưng một nguyện vọng nhỏ nhoi lại không thể đạt được.

Hiện giờ phải bù đắp lại.

Đêm qua hai người chiến đấu mấy tiếng liền, ngủ tới khi mặt trời lên tận ba cây xào mời lười biếng bò dậy, cười đùa cùng nhau tắm rửa cùng nhau ăn sang. Liễu bí thư ăn mặc thành một thanh niên trẻ đẹp trai, chủ tịch Liễu thì thành thiếu nữ thanh xuân, đeo kính đen lớn, đi một chiếc xe công ty Trường Phong sản xuẩn, thong thả tới du ngoạn Trường Thành.

Xe hơi Trường Phong từ khi đưa vào thị trường được đánh giá không tệ, xu thế tiêu thụ khá tốt, Liễu bí thư vì biểu thị ủng hộ Cty Trường Phong nên cũng mua một cái.

Loại xe trong nước chừng 100 ngàn thế này ở thủ đô là hết sức bình thường, chẳng khiến người ta chú ý một chút nào, rất thích hợp với thân phận của Liễu bí thư và chủ tịch Liễu hiện nay.

Bất kể ai nhìn thấy bọn họ cũng cho rằng là tầng lớp viên chức của công ti nào đó.

May mắn là bạn bè của Liễu nha nội ở kinh sư cũng hiếm có ai lại chạy ra Trường Thành du ngoạn vào lúc này.

Ngay cả vệ sĩ của hai người cũng lái xe hết sức bình thường, không phô trương chút nào.

Thân ở vị trí cao, làm việc gì cũng phải cần thận.

Liễu Tuấn tất nhiên là đã tới Trường Thành, nhưng Tiểu Thanh thì lại là lần đầu tiên nên hứng thú rất cao, cùng Liễu Tuấn tay trong tay leo lên thành lâu, Liễu bí thư thân thể tráng kiện, mặt không đỏ, thở không dốc. Tiểu Thanh thù toàn thân đầm đìa mồ hôi, thở hổn hết dựa vào trên tường thành thở một hồi mới bình phục lại một chút.

Liễu Tuấn cười nói:
- Chủ tịch Liễu thường ngày phải chú trọng rèn luyện mới được, cứ thế này thì không được đâu.

Tiểu Thanh lườm y, giận dỗi nói:
- Anh tưởng em luyện võ từ nhỏ như anh hay sao? Nếu em ngày nào cũng luyện võ, sức khỏe còn tốt hơn anh.

- Rèn luyện thân thể không phải chỉ có mỗi con đường luyện võ, trước kia không phải em kiên trì luyện tập yoga sao? Cái đó rất tốt, đừng bỏ, sức khỏe là vốn liếng cách mạng.

- Biết rồi, biết rồi, chỉ toàn thuyết sao! Anh đó, làm quan càng lớn, càng khô khan.
Tiểu Thanh có chút khó chịu nói.

Liễu Tuấn lắc đầu.

Tiểu Thanh nói không sai, chẳng những cô nói thế mà mấy vị hồng nhan của y hình như đều có lời tương tự. Liễu bí thư cũng nhận ra tâm thái của mình đúng là hơi già một chút rồi.

- Này Tiểu Tuấn, lần trước anh nói có một người bạn sắp kết hôn, muốn đích thân Vương Vi Vi thiết kế áo cưới là ai thế? Bạn bè gì?

Tiểu Thanh hỏi với chút tò mò, có thể phiền tới Liễu bí thư đích thân gọi điện quan tâm tới áo cưới thì người bạn này không tầm thường, nếu bình thường Tiểu Thanh cũng không để ý lắm, với cô là chuyện nhỏ mà thôi. Có điều hiện giờ cùng Liễu Tuấn tay trong tay tới dạo cảnh Trường Thành, tâm tình Tiểu Thanh trẻ lại, nên quan tâm tới chuyện xảy ra xung quanh ái lang.

Liễu Tuấn có chút xấu hổ, nhưng không muốn gạt cô, nói:
- Hẳn là em cũng quen đấy, con gái Hà chủ tịch, Hà Mộng Doanh.

- Cái gì?
Tiểu Thanh lập tức đứng thẳng dậy, cả kinh nhìn y:
- Hà Mộng Doanh sắp kết hôn? Sao có thể chứ? Anh còn giúp chị ấy đặt áo cưới?

Liễu bí thư toát mồ hôi lạnh, mặt mày càng thêm bối rối.

Xem ra y phán đoán sai mức độ am hiểu của Tiểu Thanh với những hồng nhan bên cạnh mình, vốn cho rằng chuyện mình với Hà Mộng Doanh chỉ có Xảo Nhi biết thôi, không ngờ Tiểu Thanh cũng rõ.

Tiểu Thanh sau khi giật mình lại cười khúc khích, tựa hồ cảm thấy chuyện này hết sức thú vị.

- Em cười cái gì?
Liễu Tuấn trợn mắt lên nhìn cô, "quát lớn".

- Hi hi, không ngờ Liễu bí thư lòng dạ rộng lớn như thế, thật đáng nể, đáng nể. Liễu bí thư, tôi ngưỡng mộ ngài như Trường Giang chảy mãi không hết.

Thấy Liễu Tuấn xấu hổ, Tiểu Thanh càng thích thú, ra sức trêu y.

Liễu nha nội lại trừng mắt lên nhìn Tiểu Thanh cái nữa, lấy thuốc lá ra châm một điếu, dõi mắt nhìn ra cảnh rặng núi xa xa, không để ý tới chủ tịch Liễu nữa.
Liễu Tuấn đau đầu nhất là chuyện một hồng nhan ở trước mặt y cười đùa nói về một hồng nhan khác, đó là phòng tuyến yếu ớt nhất của Liễu bí thư, không có cách nào kháng cự được, chỉ đành mặc người ta bắt nạt.

Tiểu Thanh vẫn cười dài, quay người lại, dựa vào tường thành, người vươn ra ngoài một nữa nhìn xuống vực sâu vạn trượng, cười nói:
- Nói thật nhé, chủ ý này không tệ, là ai trong hai người nghĩ ra đấy?

- Xin em đấy, nói sang chuyện khác được không?

Liễu bí thư rất bất lực, đưa tay ra gõ lên trán cô một cái, có điều trước khi động thu vươn một cách tay khác ra nắm lấy tay Tiểu Thanh, sợ không may có sơ xuất gì thì nguy to.

- Được, vậy anh muốn nói chuyện gì?

Thấy khuôn mặt Liễu bí thư đỏ dư như tôm luộc, Tiểu Thanh không "uy hiếp" y nữa.

Liễu Tuấn nhìn núi xanh ngăn ngắt trải dài vạn dặm đằng xa, trong lòng nhớ tới chuyện quỹ môi trường nói với Chương Thần Văn hôm qua, biết lúc này không tiện bàn công việc, nhưng vì di chuyện sức chú ý của Tiểu Thanh chỉ đành nói ra.

- Chậc chậc, keo kiệt thế.

Không ngờ Liễu bí thư vừa mang kế hoạch "vĩ đại" của mình ra, lại đổi lấy một chuỗi cái lắc đầu của Tiểu Thanh, mặt hiện lên vẻ trêu chọc rất xem thường.

Liễu Tuấn tức thì không vừa ý:
- Keo kiệt như thế nào?

- Thanh niên bảo vệ môi trường toàn quốc mà được thưởng có 20.000, thưởng như vậy làm sao có tác dụng oanh động.

- Vậy theo ý kiến của em thì sao?

- Ít nhất phải 100.000 , em biết ý anh là muốn lập điển hình trong cả nước để đổi lấy ý thức của mọi người. Kế hoạch này rất tốt, cũng rất hiệu quả, giống như khai trương một công ty mới thì phải tăng cường quảng cáo, mới có thể cho đại chúng biết được. Như thế lập điển hình, phải nhất định đánh động tới người khác, hơn nữa còn phải để người khác họ theo. Theo em mỗi năm bình chọn 100 thanh niên, thưởng 100.000 mới đủ, mọi người thấy rồi sẽ tự giác học theo hành động của họ, tranh thủ được phần thưởng này, mới dùng tốc độ nhanh nhất để thâm nhập lòng người, để tuyệt đại đa số mọi người cùng biết.

Tiểu Thanh nói một thôi một hồi.

Nói tới thao tác cụ thể Tiểu Thanh liền phân tích đâu ra đấy.

Liễu Tuấn cười khổ:
- Bà chủ lớn à, 100 người mỗi người 100.000 thì riêng tiền thưởng là chục triệu, chưa kể các chi phí khác, em có biết quỹ thanh thiếu niên là cơ quan nghèo khó, bí thư anh đây là viên quan ngào, lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Đó là một năm, còn phải duy trì được lâu dài cơ.

Tiểu Thanh bĩu môi:
- Tw đoàn không có tiền thì em tài trợ là được, mỗi năm 10 triệu cũng chẳng phải to tát gì.

- Đây không chỉ là vấn đề tiền, còn là vấn đề chế độ và thể diện, đường đường đoàn thành niên TW, lập một phần thưởng cũng cần một xí nghiệp tài trợ toàn bộ, nói ra ảnh hưởng tới thanh danh đó.

Tiểu Thanh chẳng bận tâm, khẽ phất tay nói:
- Anh chẳng bảo lập ở quỹ thanh thiếu niên sao? Đó là cơ cấu quyên góp được nhà nước phê chuẩn, Thịnh Nghiệp quên tiền từ thiện là hợp tình hợp lý, sao tổn hại tới thanh danh TW đoàn? Nếu không được thì cái quỹ môi trường đó để Thịnh Nghiệp chúng ta đứng tên là được rồi, như thế là chính đáng rồi.

Liễu Tuấn đưa ngón tay cái lên, khen:
- Không thẹn là người phụ nữ thành đạt nhất thế giới, đầu óc rất nhanh nhạy.

Tiểu Thanh cười duyên, biết rõ Liễu Tuấn cố y lấy cớ biểu dương mình, nhưng nghe vẫn thấy rất vui.

- Tiểu Tuấn, đi thôi, chúng ta lại tới thành lâu phía nam.

Tiểu Thanh hào hứng kéo tay Liễu Tuấn leo lên đỉnh cao nhất, không lâu sau hai người đứng ở thành lâu cao nhất của Trường Thành, nhìn xuống núi non xung quanh, chỉ thấy một không khí tươi mát thấm nhuần tâm khảm, lòng khoan khoái vô ngần.

"Hội đương lâm tuyệt đính nhất lãm chúng sơn tiểu!"
(Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu là hai câu cuối trong bài Vọng nhạc của Đỗ Phủ, nghĩa là: Trèo lên đỉnh núi cao nhất, thấy núi đồi xung quanh đều nhỏ bé)

Liễu Tuấn cảm khái nói, bấc giác hào khí bừng bừng.

Tiểu Thanh ở bên cạnh vỗ tay phụ họa.

Hai người ở trên Trường Thành lúc chỉ chỉ trò trỏ, lúc thì thầm nói cười, chơi tới gần hai tiếng mới chậm rãi đi tới nơi đậu xe.

- Tiểu Tuấn, em hỏi anh chuyện này nhé, gần đây ở Hồng Kông lẫn nước ngoài đều có lời đồn nói năm sau ông nội Thịnh Thịnh sẽ làm thủ tướng, có phải thật không?

Ngồi ở bên ghế phụ, Tiểu Thanh đột nhiên hỏi.

Liễu Tuấn không khỏi giật mình, dừng tay lại, quay sang nhìn Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Có nhiều tin đồn như vậy sao?

- Ừm, nhiều lắm, có một số nhà quan sát chính trị còn đưa ra rất nhiều phân tích. Em có mang theo vài bản phân tích, một lát nữa về nhà em đưa cho anh em. Em thấy bọn họ không phải là không có lý, chú mười hai sau khi làm phó thủ tướng, lĩnh vực phân quân đều thu được thành tích rất lớn.

Tiểu Thanh nói với chút phấn chấn.

Cho dù nhiều năm trước cô đã là người giàu nhất thế giới, nhưng ở cái quốc gia cổ xưa này mà nói, thủ tướng và nhà giàu là hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Hơn nữa cha chồng mình làm thủ tướng, có nghĩa là tiền đồ của ái lang sau này càng thêm tươi sáng.

Liễu Tuấn cười nói:
- Chuyện này không nên tùy tiện đàm luận thì hơn.

Tiểu Thanh liền gật đầu.

Liễu Tuấn buông chân phanh, chiếc xe chậm rãi lùi về phía sau, đột nhiên một chiếc xe hơi màu đen với tốc độ cực cao ở bên cạnh vọt qua, Liễu Tuấn phanh gấp, một tiếng phanh chói tai vang lên, chiếc xe màu đen kia cũng phanh lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.