Cam Khả Tuệ được toại nguyện điều về thủ đô, có điều không hài lòng lắm với an bài của Liễu Tuấn, vốn cho rằng Liễu Tuấn an bài hắn vào cơ quan TW, như thế danh nghĩa sẽ dễ nghe hơn, cấp bậc dễ thăng tiến.
Nhưng Liễu Tuấn lại đưa hắn tới quỹ thanh thiếu niên, làm một cán sự bình thường, ở phương diện cấp bậc cũng chỉ là phó khoa.
Ngoài miệng Cam Khả Tuệ không dám nói gì.
Trước kia hắn chỉ được nghe cha mẹ nhắc tới Liễu Tuấn, ấn tượng rất mơ hồ, hình như chỉ là một nha nội có chỗ dựa lớn, thủ đoạn cao, thêm vào một chút may mắn, thế là đường mây rộng bước.
Cho tới tận khi chuyện ở CLB Quảng An xảy ra.
Sau khi thấy thủ đoạn của Liễu Tuấn, Cam Khả Tuệ hoàn toàn phục rồi.
Cao lão nhị biết rõ hắn là con trai duy nhất của Hà Duyên An vẫn cứ đánh, thế cũng đành đi, trong lòng Cao lão nhị cô gái mà hắn yêu thương chỉ là một món đồ mà hắn có thể chơi đùa bất kỳ lúc nào mà thôi. Cam Khả Tuệ muốn đem người đi không có cửa nào hết, tiếp đó cả Hà Mộng Doanh và Hà Thắng Lợi đồng loạt xuất hiện, Cao lão nhị cũng không nể mặt chút nào.
Trước đó trong mắt Cam Khả Tuệ, chị cả và anh Thắng Lợi ở thủ đô không gì là không làm được, ai ngờ đụng phải tên nha nội hoàn khố Cao lão nhị cũng không có cách gì, thậm chí phải dùng tới quân đội tiến hành "sống mái" để giải quyết thắng bại.
Liễu Tuấn vừa tới cục diện tức thì thay đổi, cũng không thấy y có hành động mạnh mẽ, lời nói ác liệt nào, Cao lão nhị phải run sợ, một câu nói của Liễu Tuấn, Thường Thanh nuốt giận vào bụng, ngoan ngoãn xin lỗi trước mặt mọi người.
Khí thế như thế, chẳng phải tầm thường.
Khi Hà Duyên An đồng y cho hắn theo Liễu Tuấn "kiếm cơm", trong lòng Cam Khả Tuệ hét lớn: sướng!
Nào ngờ Liễu Tuấn đưa hắn vào đơn vị như quỹ thanh thiếu niên, Cam Khả Tuệ cảm thấy không ngẩng đầu lên được, không dám càu nhàu trước mặt Liễu Tuấn, kiếm thời cơ nói với chị cả.
Cam Khả Tuệ rất thông minh, tiếp xúc vài lần đã mơ hồ đoán được quan hệ mật thiết giữa chị cả và Liễu Tuấn, có lẽ chỉ cả nói đỡ vài câu sẽ có tác dụng.
Ai ngờ chị cả nghe rồi chỉ hời hợt dặn: - Nghe cậu ấy an bài sẽ không sai đâu. Em nỗ lực làm việc đi.
Mà mẹ hắn nghe Liễu Tuấn an bài như thế, phản ứng càng cực đoan", cười gật đầu liên tục: - Làm việc ở ban thư ký quỹ thanh thiếu niên à? Tốt, tốt! Khả Tuệ, đồng chí Trần Vân Lộ ở quỹ thanh thiếu niên có tu dưỡng đạo đức rất cao, con theo đồng chí ấy, bồi dưỡng thế giới quan và nhân sinh quan cao thượng cho mình.
Cam Khả Tuệ chỉ còn biết gật đầu vâng dạ.
Hà Duyên An cũng phát hiện ra con trai không vui, mỉm cười nói: - Khả Tuệ, Liễu Tuấn an bài như thế là có dụng ý rất sâu. Kẻ thành đại sự, điều kiện thiết yếu là lòng có chính khí! Sau này con dần dần sẽ hiểu, đây là điều tối quan trọng cho việc trưởng thành của con sau này, con nhất định phải nhớ cho kỹ.
Cam Khả Tuệ nhất thời chưa thể hiểu được lời của mẹ, nhưng bề ngoài thì phục rồi.
Có điều Cam Khả Tuệ tự có tiêu chuẩn làm việc của mình, chưa nói theo đồng chí Vân Lộ có thể bồi dưỡng được "chính khí ngời ngời" hay không, nhưng theo sát Liễu Tuấn là cần thiết.
Khi hắn chưa trưởng thành tới mức có thể tự đảm đương, thì sự bồi đắp và nâng đỡ của Liễu Tuấn là không thể thiếu.
Đợi có một ngày hắn cuối cùng đi tới địa vị của Liễu Tuấn hoặc là gần bằng, gia tộc và hệ phái sẽ dần cung cấp đủ sự trợ giúp cho hắn.
Ngày hôm đó Liễu Tuấn tới bái phỏng Hà lão gia tử, Cam Khả Tuệ cũng trùng hợp chạy tới thăm ông ngoại, thế là gặp Liễu Tuấn.
Cam Khả Tuệ vừa vào cửa liền chào ông ngoại và Liễu Tuấn, sau đó quay sang làm mặt quỷ với chị cả. Hà Mộng Doanh mỉm cười khích lệ.
Hành tung của Liễu bí thư tất nhiên do chị cả cung cấp cho hắn rồi.
Có điều Cam Khả Tuệ có một việc không hiểu, nghe nói chị cả sắp kết hôn rồi, sao nhìn qua Liễu Tuấn chẳng tỏ ý không vui gì cả? Càng làm hắn khó hiểu hơn, Liễu Tuấn lại còn cùng bác gái và chị cả đi đặt áo cưới.
Chẳng lẽ lòng dạ của nam nhân có thể bao la tới mức độ đó?
Hay là mình đoán nhầm, Liễu Tuấn và chỉ cả chỉ là bạn bè tốt?
Đủ mọi câu hỏi quẩn quanh trong đầu Cam Khả Tuệ, làm hắn thiếu chút nữa mất cả phương hướng, may Cam Khả Tuệ còn trẻ với vấn đề không hiểu, một hồi là vứt nó ra chỗ khác, không quan tâm nữa.
Trong lòng hắn chị cả và Liễu Tuấn đều là nhân vật lớn, nhân vật lớn làm việc thế nào cũng phải khác đám trẻ tuổi bọn hắn chứ?
- Anh Liễu, em nói với anh chuyện này.
Nhắm được cơ hội, Cam Khả Tuệ nói nhỏ.
Khi Liễu Tuấn tới quỹ thanh thiếu niên , Cam Khả Tuệ tất nhiên gọi Liễu bí thư đúng quy củ, về nhà thì không cần câu nệ như thế.
Liễu Tuấn mỉm cười: - Nói đi.
- Ừm, em có một ý định, định quyên góp cho Khả Khả Tây Lý.
- Quyên góp cho Khả Khả Tây Lý? Ừm, đây là chuyện tốt! Liễu Tuấn cười tán thưởng: - Phải rồi trước đó không lâu em từ Hải Tây về mà lại.
- Vâng, em từ tới đó một chuyến khi nghỉ phép, nhưng không tìm hiểu sâu, chỉ đi một vòng rồi về. Nói thật, em không dám đi sâu hơn.
Giọng Cam Khả Tuệ nhỏ xuống, nụ cười không thấy đầu nữa, lộ ra sự thầm trầm không tương xứng với tuổi, còn mang chút u buồn.
Liễu Tuấn cũng không cười nữa, nghiêm túc nói: - Tình hình nơi đó ra sao? Em hiểu bao nhiêu nói cho anh nghe một chút.
Tình hình khu bảo hộ Khả Khả Tây Lý, Liễu Tuấn có ấn tượng sâu sắc nhất, vì có bộ phim điện ảnh tên Khả Khả Tây Lý, nói về thập niên 90 thế kỷ trước, xung quanh Khả Khả Tây Lý người Hán và người Tạng dưới sự lãnh đạo của đội trưởng Tác Nam Đại Kiệt, tổ chức đội tuần tra bảo vệ, tình nguyện tiền vào Khả Khả Tây Lý chống săn bắt trộm bò Tây Tạng., kết quả viên đội trưởng sau khi gặp đám săn trộm bị giết chết.
Đội tuần tra có tám người, thì bốn người bỏ mình.
Bộ phim đó rất chân thật, là tác phẩm hiếm có, nói là một bộ phim, không bằng nói nó giống một chuyên tin hơn, lấy góc độ của một phóng viên để kể câu truyện. Trong khu vực hoang vắng, cảnh tàn sát linh dương, môi trường tự nhiên khốc liệt, đám thợ săn hung tàn. Tới tận bây giờ Liễu Tuấn vẫn còn nhớ kỹ.
Liễu Tuấn còn nhớ trước khi trùng sinh, đi xem bộ phim này chấn động như thế nào, chỉ mấy chục phút ngắn ngủi, đã truyền tới trong lòng người xem thế giới tàn khốc, sự tranh đấu kịch liệt sinh tồn, khiến cho xem xong phim, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đương nhiên nhiều năm qua đi như thế, càm giác chấn động cực độ đó đã rất xa xôi, giờ góc độ nhìn vấn đề đề đã khác trước kia rất lớn, càng lý trí hơn.
- Tình hình nơi đó rất nghiêm trọng, bốn năm trước thành lập cục quản lý bảo hộ tự nhiên, nhưng trang vị và nhân viên thiếu thốn, chủ yếu là không đủ tài chính. Hoạt động săn bắn trái phép hết sức lộ liễu, số lượng động vật hoang dã sụt giảm mạnh, nghe các đồng chí cục bảo hộ nói, trong khu Khả Khả Tây Lý đâu đâu cũng có thợ săn không sao đề phòng hết, mà bọn săn trộm vũ trang toàn bộ, cả số lượng lẫn trang bị đều hơn bọn họ, vấn đề rất nghiêm trọng. Cam Khả Tệ lộ vẻ lo âu.
Có thể nhìn ra hắn lo âu tận đáy lòng không phải làm cho Liễu Tuấn xem.
Liễu Tuấn gật đầu, hỏi: - Vậy kế hoạch của cậu ra sao?
- Em nghĩ, nếu quyên góp được khoản tiền, lực lượng bảo hộ sẽ tăng lên, trang bị cải thiện rồi, sẽ không bị bọn săn trộm giết nữa. Đương nhiên, hoạt động quyên góp này phải được quỹ phê chuẩn, em định dùng tới sinh viên lên đường để làm hoạt động quyên góp chuyên biệt.
Cam Khả Tuệ nói không do dự gì, có thể thấy hắn đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi.
Liễu Tuấn vỗ vai hắn nói: - Không tệ có suy nghĩ của riêng mình rồi, đây là mở đầu rất tốt. Khả Tuệ, biết vì sao anh muốn cậu tới quỹ thanh thiếu niên không?
Cam Khả Tuệ nghĩ một lúc rồi nói: - Để em có cái nhìn chính xác về cuộc sống về thế giới.
- Đúng, Trần Vân Lộ là người cao thượng, cậu theo hắn sẽ học được rất nhiều thứ. Khả Tuệ, nếu muốn theo nghiệp chính trị, em phải nhớ kỹ, lúc nào cũng phải có đại nghĩa trong lòng. Liễu Tuấn chân thành nói.
Cam Khả Tuệ người run lên một cái, chăm chú nhìn Liễu Tuấn rồi gật đầu