Nhưng chiếc BMW cuối cùng không thể lần nữa chèn lên người bị hại.
Liễu Tuấn vừa mới ôm Hạ Hiểu Tình tránh được một kiếp nạn, thì chiếc Citroën màu đen đột nhiên xông tới, sầm một tiếng, đâm mạnh vào mé phải chiếc BMW, làm nó xoay đi đâm vào bồn hoa xi măng bên cạnh, không nhúc nhích được nữa.
Liễu Tuấn ôm lấy người Hạ Hiểu Tình, lăn mấy vòng trên mặt đất mới đứng vững lại được, cũng không kịp đứng dậy, vội vàng hỏi: - Hiểu Tình, em sao rồi?
- Chân, chân tôi bị đụng phải. "Hạ Hiểu Tình" rên rỉ tựa hồ rất đau đớn.
- Không xong. Liễu Tuấn khẩn trương.
Lúc này một đám đông ùa tới, trong đó có rất nhiều người đeo ruy băng tuyên truyền, có thể thấy là bạn học hoặc giáo viên của Hạ Hiểu Tùnh.
- Trầm Nhiêu, Trầm Nhiêu, bạn làm sao rồi? Đám bạn học của "Hạ Hiểu Tình" rối rít hỏi.
Trầm Nhiêu?
Đầu óc Liễu Tuấn như mê muội.
Sao cô gái này lại tên là Trầm Nhiêu? Không phải là Hạ Hiểu Tình ư?
Nhưng mà không đúng, sao lại có thể giống nhau y như đúc thế được? Thậm chí ngay cả tiếng rên cũng giống nhau.
Khi ấy hỗn loạn vô cùng, không phải là lúc truy cứu vấn đề này, Từ Văn Hòa và một vệ sĩ trẻ gạt đám đông chen vào đỡ Liễu Tuấn.
- Chờ đã. Liễu Tuấn cấp bách nói: - Cô ấy bị thương, phải đỡ cô ấy trước.
Mấy người bạn học của Trầm Nhiêu luống cuống chân tay đỡ Trầm Nhiêu trong lòng Liễu Tuấn dậy, Trầm Nhiêu bị thương ở chân phải đứng không vững, mấy người bạn học phải đỡ cô.
Mô hôi to như hạt đậu trên khuôn mặt trắng bệch của Trầm Nhiên lăn xuống, nhưng cô cắn chặt răng không phát ra tiếng, khuôn mặt nhợt nhạt hiện ra vẻ bướng bỉnh.
- Em vẫn cứ lỗ mãng như vậy, hay kích động.
Liễu Tuấn đứng dậy nói lớn với với cô gái không biết nên gọi là Trầm Nhiêu hay là Hạ Hiểu Tình, ở thế giới bình hành, Liễu Tuấn thường xuyên "giáo huấn" vợ như thế, cách hai mươi năm lời "trách móc" lại vọt miệng phát ra.
May mà lúc đó hiện trường náo loạn chẳng ai đi chú y tới giọng điệu của Liễu bí thư có vấn đề, lời như thế chỉ những người cực kỳ thân thuộc với nhau mới được nói.
- Phải đó Trầm Nhiêu, bạn làm như thế rất nguy hiểm.
- Đúng thế, đúng thế. Thật liều mạng.
Đám bạn học của Trầm Nhiêu mồm năm miệng người phụ họa với Liễu Tuấn "giáo huấn" Trầm Nhiêu.
Lúc này Kha Khải Phàm và Cam Khả Tuệ cũng chen vào đám đông, khẩn trương vạn phần nhìn Liễu Tuấn, thấy y khoát tay ý bảo mình không sao hai người mới thở phào.
- Liễu .. Chiếc xe BMW đã dừng lại, lái xe và khách bị thương cả, ngài thấy phải xử lý ra sao?
Kha Khải Phàm cung kính xin chỉ đạo.
Hiện giờ cục diện rối loạn, hắn không dám tùy ý tiết lộ thân phận Liễu Tấn, chỉ gọi hàm hồ cho qua.
Liễu Tuấn cất bước đi về phía trước, quần chúng vây quanh chiếc BMW tránh đường, nhìn người thanh niên cao lớn cứu người trong lúc lâm nguy này một cách sùng kính, Liễu Tuấn liếc mắt nhìn qua, trong lòng đã có nhận định đại khái. Chiếc Citroën vẫn đem chiếc BMW giữ chặt ở chỗ bồn hoa, mũi chiếc Citroën và sườn phải chiếc BMW đều đã méo mó, lái xe và người ngồi trên chiếc BMW không thể nào mở cửa bước xuống được.
Cách đó không xa bên cạnh người đi đường cũng có đám đông vây quanh, nhưng không ai dám đi tới di chuyển người bị hại.
- Khả Tuệ, gọi điện thoại cho xe cấp cứu! Khải Phàm, lái xe đưa Trầm Nhiêu tới bệnh viện A.
Liễu Tuấn lập tức ra quyết định
Cam Khả Tuệ và Kha Khải Phàm không chút do dự chấp hành mệnh lệnh của Liễu Tuấn. Cam Khả Tuệ gọi xe cấp cứu xong liền báo cảnh sát.
Không lâu sau chiếc Trường Phong màu trắng đi tới, bạn của Trầm Nhiêu đỡ cô lên xe, Liễu Tuấn đi tới dịu dàng an ủi: - Xe không nhanh, chân em sẽ không có vấn đề lớn đây, bệnh viện A là bệnh viện có khoa chấn thương chỉnh hình tốt nhất, em cứ yên tâm.
Cơm đau kịch liệt làm đôi mắt lớn của Trầm Nhiêu long lanh nước mắt, mặt mày trắng nhợt, cắn răng gật đầu nói nhỏ: - Cám ơn anh.
Có điều nói được một câu đã đau tới méo mặt.
Liễu Tuấn không kìm được đưa tay ra xua mái tóc của cô, mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy dịu dàng làm Trầm Nhiêu ngẩn ra, trong lòng thoáng qua một cảm giác lạ thường.
Nam nhân này mình đã từng quen ư?
Liễu Tuấn lại dặn dò đơn giản Kha Khải Phàm mấy câu, Kha Khải Phàm liên tục gật đầu, khởi động xe đi về bệnh viện A.
- Anh Liễu, em đã gọi cảnh sát rồi, ý anh thế nào?
Cam Khả Tuệ tới gần nói nhỏ xin chỉ thị.
Liễu Tuấn khẽ gật dầu đi tới phía người bị hại đang nằm trong vũng máu.
- Vậy, chiếc xe kia...
Cam Khả Tuệ đánh miệng về chiếc Citroën đã giữ rịt lấy chiếc BMW.
Liễu Tuần hừ một tiếng không nói lời nào đi thẳng tới người bị hại.
Cam Khả Tuệ hiểu ý không nói nhiều nữa đi theo sát đằng sau.
Đi tới gần, Liễu Tuấn khẽ hít một hơi. Nằm trong vũng máu là một cô gái trẻ tuổi, mặc váy liền. Do tai nạn xe nên không nhìn ra tuổi, nhưng ước chừng mười mấy chưa tới 20, còn quá trẻ.
Vì bị thương quá nặng, cô gái đã không giãy dụa nữa, lặng lẽ nằm trong vũng máu tươi, chân tay khẽ co giật, đôi mắt thần thần nhìn lên bầu trời sáng.
Liễu Tuấn theo Lương Quốc Cường học võ, cũng biết qua tri thức sơ cứu, có điều chưa từng gặp phải người bị thương nghiêm trọng như thế, không biết phải cấp cứu cho cô gái nguy ngập này thế nào, hơi do dự một chút, Liễu Tuấn ngồi xuống đưa tay ra dò mạch cô gái, nhưng không thấy.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều nên đã không còn mạch nữa.
Liễu Tuấn đưa tay đặt trước mũi cô gái, còn chút hô hấp nhưng cũng vô cùng yếu ớt, như có như không, không thể khẳng định chắc chắn được.
Trên mặt Liễu Tuấn lộ ra vẻ hết sức khó xử, y cũng biết, không bác sĩ chuyên nghiệp và trang thiết bị cấp cứu, tốt nhất là không nên động vào cô gái này, nhưng trước mặt một cô gái đang đối mặt với đe doa sinh mạng quý giá, trong lòng Liễu Tuấn nổi lên một cảm giác bất lực sâu sắc.
Cảm giác bất lực này Liễu Tuấn đã lâu lắm rồi không cảm nhận được.
Do dự một lúc Liễu Tuấn buông tiếng thở dài, chậm rãi đứng dậy hỏi: - Khả Tuệ, xe cấp cứu sao còn chưa tới?
Cam Khả Tuệ lòng cũng như lửa đốt, giọng hơi khàn: - Hẳn là sắp tới rồi.
Lại qua mấy phút nữa, xe cấp cứu mới chạy tới, hai nhân viên cấp cứu từ trên xe đi xuống, dù thấy quen sinh tử, nhưng nhìn cô gái nằm trong vũng máu, bác sĩ cũng phải hít một hơi trấn tĩnh, rồi lập tức triển khai kiểm tra.
Một lúc sau vị bác sĩ nhiều tuổi hơi khẽ lắc đầu, hiển nhiên cho rằng cô gái không thể cứu được nữa, có điều hai người vẫn đưa cô gái lên xe, chiếc xe cấp cứu hú còi phóng đi, để lại một vệt máu đỏ rực.
Liễu Tuấn lặng người nhìn vũng máu một lúc mới chầm chậm xoay người đi tới chỗ hai chiếc xe.
- *** Mau tránh xe ra... *** mày muốn chết à?
Còn chưa đi tới gần, trong chiếc xe BMW đã truyền tới tiếng rống lớn, cứ như con thú vào đường cùng đang ra sức gầm gừ trước khi chết.
--*** mày dám xô vào xe lão tử, lão tử giết cả nhà mày.
Liễu Tuấn khoát tay: - Cậu không phải báo cảnh sát rồi sao? Đợi cảnh sát tới xử lý là được.
Liễu bí thư hết sức căm hận tên ngông cuồng này, nhưng không định xen vào quyền hạn của cảnh sát, chuyện gì cũng có ngành cai quản, không ai là đấng cứu thế cả.
Ngụy Xuân Sơn và một vệ sĩ khác từ trên xe đi xuống, lặng lẽ đứng một bên nhìn về phía Liễu Tuấn.
Cam Khả Tuệ hơi tò mò, vừa rồi nhờ chiếc Citroën như thần binh từ trên trời xuống này nếu không Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu thật sự sẽ nguy hiểm, ai mà biết cái thằng điên trong kia có "truy sát" Liễu bí thư hay không? Từ hành vi cố ý chèn lên người cô gái kia thì không phải là không có khả năng đó.
Cam Khả Tuệ không hiểu nổi, con người sao có thể còn hung tàn hơn dã thú?
Tên lái xe BMW là con chó điên 100%.
May mắn là có chiếc Citroën xông ra, nếu không đúng là có chuyện lớn.
Cam Khả Tuệ không dám nghĩ tiếp.
Có điều hai người từ chiếc Citroën đi xuống kia biểu hiện có chút cổ quái, không nói không rằng, không lái xe đi, cứ lặng lẽ đứng đó hành vi hoàn toàn khác với người bình thường.
Nghĩ tới đây Cam Khả Tuệ lại nhìn hai người đó, càng nhìn càng nghi ngờ, trên thân thể hai người này có "mùi vị" mà hắn hết sức quen thuộc, giống như những vệ sĩ của cục cảnh vệ TW luôn theo bên ông ngoại hoặc bác cả.
Chẳng lẽ...
Cam Khả Tuệ bất giác nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khôi phục lại sự trầm ổn nhất quán, lấy thuốc lá ra châm một điếu rít thật sâu.
Cam Khả Tuệ cảm thấy mình đoán đúng, mặc dù cáo bộ cấp phó bộ không có quy định phân phối cảnh vệ, nhưng Liễu Tuấn là ngoại lệ, muốn bố trí cho mình vài vệ sĩ là chuyện dễ như trở bàn tay, Cam Khả Tuệ thấy chuyện hết sức đương nhiên.
Trải qua hoảng loạn ban đầu, những người tình nguyện tham gia cuộc quyên góp vây quanh cám ơn Liễu Tuấn. Mặc dù bọn họ không nhận ra Liễu Tuấn, nhưng biết Cam Khả Tuệ, thấy hắn hết sức tôn kính Liễu Tuấn, ai cũng thầm suy đoán thân phận của y nhưng không dám tùy tiện hỏi.
Đúng lúc đó tiếng còi xe cảnh sát vang lên, mấy chiếc xe cùng dừng lại gần đó, chiếc BMW đi đầu một nam nhân trung niên chừng 50 đeo kính đen khá uy nghiêm đi xuống, mười mấy hán tử hung hãn vây quanh người này đi tới chiếc BMW