Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1338: Phó tỉnh trưởng tỉnh A



Khi Liễu Tuấn về biệt thự bên kia thì đã hơn mười giờ, Dương Dương đã ngủ say, Giải Anh đề nghị để cháu ngoại ngủ bên này, có điều Phi Phi vẫn bế con về nhà mình.

Vừa về đến nhà liều thấy Liễu Tấn Tài đang tản bộ trên hành lang lầu hai, vừa đi vừa thích ý hút thuốc, chừng mấy chục phút ra ngoài tản bộ, thi thoảng hút một điếu thuốc là hưởng thụ lớn nhất của Liễu Tấn Tài.

Nguyễn Bích Tú còn chưa ngủ thấy con trai liền nói:
- Sao giờ mới về, ba con đang đợi con nói chuyện đó.

Liễu Tuấn nói với Phi Phi:
- Em ngủ trước đi, lát nữa anh tới.

Phi Phi mỉm cười gật dầu.

Liễu Tuấn đi lên lầu tới trước mặt Liễu Tấn Tài gọi:
- Ba.

Liễu Tấn Tài gật đầu:
- Bác Nghiêm của con đã nói với con rồi chứ?

- Vâng.

- Ý con thế nào?

Ông biết tác phong làm việc của Nghiêm Ngọc Thành, chuyện như thế này thường sẽ tôn trọng lựa chọn của Liễu Tuấn. Ông rất hiểu đề nghị này kỳ thực nhắm vào ông, Liễu Tuấn chỉ bị lấy như một công cụ sử dụng.

Cuộc đấu tranh thành cự đầu năm sau đặc biệt là đứng đầu chính phủ đã sắp tới lúc kịch tính, Kính Thu Nhân muốn mọi người chú ý vào Liễu Tấn Tài.

Đầy Liễu Tuấn vào vũng xoáy nếu như có thể gây nên mâu thuẫn, có lẽ sẽ thành cơ hội cho Kính Thu Nhân.

Liễu Tuấn cười:
- Mưu kế thì ai cũng có thể bày ra, nhưng kết quả cuối cúng thì không phải người đó có thể quyết định.

Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu vỗ vai con trai, cười rất an ủi, nói:
- Không cần phải nghĩ nhiều, làm tốt công tác quan trọng hơn tất cả.

- Vâng.

Liễu Tuấn cung kính đáp.



Hôm sau Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Cận Tú Thật.

- Liễu Tuấn, tôi tới thủ đô rồi, cậu có thời gian nói chuyện một lát không?

Liễu Tuấn cả kinh nói:
- Cận bí thư tới lúc nào sao không báo trước, để tôi đi đón bí thư.

- Ha ha, không cần khách khí, tôi chỉ đi chơi cho khuây khỏa, vì việc riêng không phải việc công.

Cận Tú Thật nói ra một địa chỉ, bảo Liễu Tuấn nếu có thời gian tới tán gẫu với ông, Liễu Tuấn không chút do dự đồng ý, lập tức rời khỏi văn phòng.

Nếu Cận Tú Thật nói là vì chuyện riêng, Liễu Tuấn đích thân lái xe tới, không mang theo thư ký và lái xe.

Nơi Cận Tú Thật nói Liễu Tuấn từng tới một lần, là một khu mới khánh thành chưa lâu, ở nơi sầm uất, nhưng xanh hóa rất tốt, phong cảnh u tĩnh, mỗi tòa biệt thự mang phong cách khác biệt, điểm xuyết bên trong, khá có tình thơ ý họa.

Khu này là mảnh đất địa ốc Tinh Vũ mua được của hải quân, Cận Hữu Vi để lại một phần xây nơi dừng chân của mình ở thủ đô. Cận Tú Thật tới thủ đô không ở văn phòng của tỉnh A đặt tại thủ đô, mà ở trong nhà con trai, có thể thấy không muốn nhiều người biết hành tung của mình.

Xe của Liễu Tuấn đi vào biệt thự, Cận Hữu Vi và Chung Hải Vận đứng ở cửa đợi.

- Chào.

Cận Hữu Vi mỉm cưới đi tới nắt tay Liễu Tuấn, mặt mày rất tự nhiên.

- Xin chào Liễu bí thư.

Tới lượt Chung Hải Vận tươi cười niềm nở chào hỏi Liễu Tuấn.

- Chào chị dâu.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

- Ôi chao, Liễu bí thư khách khí quá rồi, ngài cứ gọi trực tiếp tên của tôi đi.

Cùng với việc Cận Tú Thật rời khỏi trung tâm quyền lực thời gian ngày càng dài, Chung Hải Vận càng ngả về phía người làm ăn bình thường, dù biết giao tình giữa Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi giao tình không tầm thường, vẫn lấy thái độ của người làm ăn ra ứng phó.

Liễu Tuấn khách khí vài câu, trong lòng khẽ thở dài, Chung Hải Vận cứ cho rằng mình tài cán giỏi giang, nhưng so với Cận Hữu Vi thì cách quá xa, nếu địa ốc Tinh Vũ chỉ dựa vào mình cô ta sớm đã bị người ta nuốt chửng rồi.

Thế giới luôn có rất nhiều người cho rằng mình là giỏi, nam nữ đều thế.

- Được rồi, đừng bám lấy người ta nữa.
Cận Hữu Vi có chút bực mình nói với vợ, rồi chuyển sang Liễu Tuấn:
- Ông cụ ở bên trong đó.

Liễu Tuấn gật đầu cùng Cận Hữu Vi đi vào.

Cận Tú Thật ngồi ở phòng khách, thấy Liễu Tuấn liền đứng dậy tựa hồ muốn tới đón, Liễu Tuấn vội đi nhanh đến bắt tay Cận Tú Thật.

- Chào Cận bí thư.

Cận Tú Thật cười khà khà.

Chung Hải Vận vội đưa trà nước lên, rất là ân cần.

- Hữu Vi, con và Hải Vận làm chuyện của mình đi, ba nói chuyện với Liễu Tuấn.

Cận Hữu Vi vâng lời, nhìn dáng vẻ Chung Hải Vận thì rất muốn ngồi tiếp bên cạnh, nhưng không dám làm trái ý cha chồng, rất không tình nguyện theo Cận Hữu Vi tới phòng khác.

Vợ chồng Cận Hữu Vi đi rồi, nụ cười của Cận Tú Thật không thấy đâu nữa.

- Liễu Tuấn, thế cục của Ngọc Lan không lạc quan, đồng chí Ngọc Chu áp lực rất lớn.

Cận Tú Thật thở dài.

Điều này là Liễu Tuấn hiểu, lần ổn định vĩ mô này, áp lực lớn nhất là Uông Quốc Chiêu rồi tới Đinh Ngọc Chu, ông ta khó thoát khỏi trách nhiệm thiếu giám sát trong việc này.

Còn Cận Tú Thật lần này tới thủ đô chắc chắn là vì chuyện điều chỉnh cán bộ sắp diễn ra, theo phân tích Liễu Tuấn, giới hạn của Cận Tú Thật là bảo vệ an toàn cho Đinh Ngọc Chu. Đinh Ngọc Chu theo ông ta bao năm, là cánh tay phải quan trọng nhất, năm sau lui về rồi, Cận Tú Thật không muốn thấy ông ta mất hết thể diện trong trạm cuối cùng của sĩ đồ.

Nhưng chuyện này Liễu Tuấn cần phải hết sức cẩn thận, không thể tùy tiện bày tỏ ý kiến.

- Cận bí thư, trên tỉnh định xử lý cán bộ ra sao?

Trầm ngâm một chút Liễu Tuấn hỏi.

- Ý kiến ban đầu của cuộc họp ban bí thư tỉnh ủy là để Uông Quốc Chiêu tự từ chức, Thai Duy Thanh cho rằng xử lý như vậy là quá nhẹ, đổi thành tỉnh ủy công khai cách chức điều chỗ khác..

Cận Tú Thật chậm rãi nói.

Liễu Tuấn giật mình, chuyện này đưa lên cuộc họp bí thư tỉnh ủy vậy chuyện Uông Quốc Chiêu rời đi chỉ còn tính từng ngày, y và Cao Trường Hoành không còn nhiều thời gian lựa chọn nữa.

- Thai tỉnh trưởng vẫn ép người quá thể.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.

Cận Tú Thật hơi nhướng mày lên, chiếu theo lý thường mà nói thì từ chức hay cách chứng điều đi không khác mấy, nhưng khác biệt thực sự rất lớn. Từ chức là đại biểu cho phẩm chất chính trị của Uông Quốc Chiêu dũng cảm thừa nhận trách nhiệm, cách chứng là tính chất trừng phạt, sẽ có ảnh hưởng nhất định tới việc sử dụng Uông Quốc Chiêu sau này.

Theo lý thì Uông Quốc Chiêu không đắc tội với Thai Duy Thanh, hắn không cần nhắm vào Uông Quốc Chiêu mà giết như thế, thật ra Thai Duy Thanh nhắm vào là Đinh Ngọc Chu cùng cả Uông Thiếu Đông kia.

Người chịu trách nhiệm đầu tiên chỉ từ chức thì người khác trách nhiệm thành ra rất nhẹ, đám Đinh Ngọc Chu và Uông Thiếu Đông có thể tự xin xử phạt, sau đó tỉnh ủy thuận nước đẩy thuyền cho một xử phạt trong đảng thế là xong.

Hiện giờ Uông Quốc Chiêu bị cách chức điều tra, thì đám Đinh Ngọc Chu cũng không dễ dàng qua ải nữa, ít nhất xử phạt quá nhẹ là không được, nếu không người khác sẽ không phục.

Liễu Tuấn nhìn ngay ra vấn đề trong đó, nhưng chuyện này quyền chủ động nằm trong tay người ta, Liễu Tuấn và Cận Tú Thật không tiện nói gì.

- Liễu Tuấn, đồng chí Cù Hạo Cẩm đã chính thức trao đổi với Kính bộ trưởng, hi vọng TW phái cán bộ đắc lực tới Ngọc Lan chủ trì công tác, chuyện này hẳn là cậu biết rồi.
Cận Tú Thật đổi đề tài.

- Vâng, Cù bí thư hi vọng tôi và Cao Trường Hoành, một trong hai người có thể tới Ngọc Lan.

- Nhà họ Cao khả năng sẽ không đồng ý để Cao Trường Hoành tới Ngọc Lan đâu.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Cục diện Ngọc Lan hiện nay đúng là khá khó khăn.

- Khó khăn đến đâu cũng phải có người làm.

Cận Tú Thật nhìn Liễu Tuấn mắt ánh lên hi vọng, so ra ông đương nhiên hi vọng Liễu Tuấn về Ngọc Lan hơn. Cận Tú Thật cũng rất rõ chuyện này phụ thuộc vào mức độ phản đối của hai hệ phái, trong đó thái độ của bản thân hai người Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành là quan trọng nhất.

Ông ta tới thủ đô chuyến này kỳ thực là làm thuyết khách.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Bổ nhiệm cán bộ cuối cùng phải do tổ chức quyết định.

Cận Tú Thật gật đầu, thở phào lộ vẻ vui mừng.

Hạ tuần tháng chín đại hổi ủy viên TW được mở, Cù Hạo Cẩm tới thủ đô gặp Liễu Tuấn, hai bên nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ.

Sau đó trung tổ bộ hạ văn kiện bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn làm phó tỉnh trưởng chính phủ nhân dân tỉnh A, miễn chức vụ bí thư ban bí thư TW đoàn.

Thượng tuần tháng 10, tỉnh ủy tỉnh A hạ quyết định cách chức thị trưởng Ngọc Lan của Uông Quốc Chiêu, an bài công tác khác, bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn làm thị trưởng tạm thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.