Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1343: Thai Duy Thanh nhiệt tình



Liễu Tuấn ở trong văn phòng bí thư tỉnh ủy nhiều hơn thời gian dự kiến, làm hai cán bộ phụ trách đơn vị trực thuộc tỉnh ở gian ngoài đợi nửa tiếng đồng hồ, Liễu tỉnh trưởng mới từ trong đi ra.

Đương nhiên hai cán bộ này biết người "nói dông nói dài" với Cù bí thư là Liễu tỉnh trưởng, không ai dám thể hiện sự bất mãn ra mặt cho dù được Cù bí thư triệu kiến là cơ hội hiếm có, nhưng không thể vì thế đắc tội với Liễu nha nội.

Vị này quá "trâu bò", đắc tội không nổi.

Liễu Tuấn ở trong văn phòng Cù Hạo Cẩm lâu như thế chủ yếu là "mặc cả" vấn đề xử lý cán bộ, Liễu Tuấn không kiêng kỵ gì trực tiếp đề xuất cài nhìn của mình với Cù Hạo Cẩm.

Y cho rằng Cty Vĩ Phong cơ bản nên coi là "sự cố ngoài ý muốn", không phải là cán bộ nào cố ý làm thành ra như thế, đương nhiên vi phạm quy tắc, chống đối chính sách, nghiêm khắc truy cứu là hành vi thiếu trách nhiệm, nhất là sau khi Liễu Tuấn cực lực phản đối ở Tiềm Châu, đám Uông Quốc Chiêu còn không tỉnh ngộ, sai lầm ở phương diện chủ quan là vô cùng rõ ràng.

Cho nên Cù Hạo Cẩm hơi ngạc nhiên.

Bất kể từ phương diện nào Liễu Tuấn cũng không có lý do nói đỡ cho Uông Quốc Chiêu, Liễu Tấn làm như thế có hiềm nghi mua chuộc lòng người, có điều Liễu Tuấn lại không cho rằng như vậy.

Y nói đỡ cho Uông Quốc Chiêu là bất đắc dĩ, xử lý Uông Quốc Chiêu nặng nhẹ liên quan tới xử lý những người khác, từ ý nghĩa nào đó mà nói, lên tiếng cho Uông Quốc Chiêu là nói cho Đinh Ngọc Chu và Uông Thiếu Đông.

Liễu Tuấn đi tới địa vị ngày hôm nay hiểu ra một đạo lý, trong đấu tranh chính trị, kẻ thắng lớn nhất không phải là kẻ đánh bại được nhiều kẻ địch nhất, mà là tranh thủ được nhiều bạn bè nhất. Đánh bại đối thủ thì có thể nhìn thấy, đánh bại một người tính một người, hơn nữa bính pháp có nói : Giết địch một vạn tổn thất ba nghìn. Đánh bại càng nhiều kẻ địch không có nghĩa là đối thủ ngày càng ít, mà chỉ càng làm cho nhiều người đứng đối lập với mình.

Ở thời đại này không một ai có thể trở thành quân vương duy nhất, uy chấn thiên hạ.

Trong đấu tranh chính trị, ra tay càng ác liệt, kết cục càng thê thảm, kẻ địch ngày càng nhiều, một khi trở thành "công địch", thì sĩ đồ đã tới đường cùng.

Liễu Tuấn trở về tỉnh A với mục tiêu vô cùng rõ ràng, muốn thực sự thành một trong ba chân vạc của tỉnh A, chứ không phải ở đằng sau màn như trước kia, thân phận hiện nay của y đã đủ để cho phép y lên phía trước giơ cao ngọn cờ lớn rồi.

Vì đạt được mục đích cố gắng giữ được càng nhiều lực lượng thành điều quan trọng nhất.

Để đám Đinh Ngọc Chu, Uông Thiếu Đông vượt ải bề ngoài, là kết quả Liễu Tuấn ra sức tranh thủ.

Cù Hạo Cẩm không tỏ thái độ gì, chỉ im lặng ngồi nghe, cuối cùng dùng lời nói quan trường "tổ chức sẽ suy nghĩ" kết thúc cuộc nói chuyện. Có điều Liễu Tuấn biết, Cù Hạo Cẩm nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ ý kiến của y.

Đây cũng được coilà cái giá Cù Hạo Cẩm phải trả để có được vị "đại tướng" này.

Liễu Tuấn từ trong văn phòng Cù Hạo Cẩm đi ra, hai cán bộ kia lập tức đứng dậy hết sức cung kính chào hỏi Liễu Tuấn, y ở tỉnh A công tác nhiều năm, đại bộ phận người phụ trách ban ngành trực thuộc tình đều có chút ấn tượng, liền bắt tách hàn huyên mấy câu, sau đó tới tỉnh chính phủ.

Tiểu Trịnh thư ký của Thai Duy Thanh thấy Liễu Tuấn còn cung kính hơn cả Tiểu Ngô, thậm chí mang theo chút vẻ sợ hãi, Thai Duy Thanh tới tỉnh A tổng cộng dùng hai thư ký, thư ký thứ nhất Tiểu Vương vì biểu hiện không tốt đã bị Thai Duy Thanh đuổi tới ban thanh niên tỉnh đoàn. Tiểu Trỉnh thế chân, hết sức cẩn thận, được Thai Duy Thanh tín nhiệm, thực ra không phải năng lực của Tiểu Tịnh hơn Tiểu Vương, mà hắn chỉ may hơn, không gặp phải cảnh va chạm tóe lửa chính diện của Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn, cũng không luống cuống khi đối mặt với Liễu Tuấn.

Nhưng Tiểu Trịnh hình thành tâm lý sợ hãi thâm căn cố đế với Liễu Tuấn.

Muốn gặp tỉnh trưởng khẳng định là phải hẹn trước, nhưng Liễu Tuấn hôm nay là một ngoại lệ, hắn bái phỏng Cù Hạo Cẩm, thời gian khó xác định được, cho nên khi tới gặp Thai Duy Thanh không liên hệ trước với Tiểu Trịnh, Thai Duy Thanh do dự một chút rồi đồng ý gặp Liễu Tuấn.

Cho dù hắn có phản cảm với Liễu Tuấn ra sao, phó tỉnh trưởng mới lần đầu tới báo cáo, nếu không có an bài khác, Thai Duy Thanh đều phải gặp ngay, đó mới là sự tôn trọng với các đồng chí trong ban.

Huống chi Thai Duy Thanh thực sự không muốn gây xích mích với Liễu Tuấn.

Vô duyên vô cớ gây ra phiền toái lớn để làm cái gì?

Liễu Tuấn đi vào văn phòng tỉnh trưởng, Thai Duy Thanh nhiệt tình hơn hẳn Cù Hạo Cầm, cười tươi từ sau bàn làm việc đi ra nhiệt tình bắt tay y, mời xuống ghế sô pha.

Liễu Tuấn không phải thành viên trong ban thường ủy tỉnh, nhưng là thành viên ban chính phủ, đáng được nhận lễ này, hơn nữa luận uy tín, Thai Duy Thanh không cùng một đẳng cấp với Cù Hạo Cẩm, Cù Hạo Cẩm có thể lên mặt, không có nghĩa là hắn cũng có thể.

- Ha ha, đồng chí Liễu Tuấn, chúng ta lại cùng làm việc rồi.

Thai Duy Thanh cười thân thiệt cứ như thật.

- Được làm việc cùng Thai tỉnh trưởng là vinh hạnh của tôi, mong được Thai tỉnh trưởng chỉ giáo nhiều hơn.

Liễu Tuấn khách khí nói đúng quy củ quan trường.

- Ài, Liễu tỉnh trưởng khác khí quá, không dám nhận chỉ giáo, chỉ cùng nhau học tập thôi.

Thai Duy Thanh nhiệt tình ngoài dự liệu.

Có điều liễu Tuấn tất nhiên hiểu nguyên nhân, Thai Duy Thanh muốn 120% rằng người đang ngồi trước hắn là Cao đại thiếu gia, mà không phải là Liễu nha nội làm người ta căm ghét. Nhưng Cao Trường Hoành biết mưu đồ của hắn, chẳng chịu cùng hắn tới tỉnh A "nhảy vào lò lửa", Thai Duy Thanh không thể làm gì được.

Điều này không có nghĩa là Thai Duy Thanh từ bỏ ý đồ tiến bộ, Cao hệ mặc dù không đồng ý cho Cao Trường Hoành tới tỉnh A, nhưng lập trường ủng hộ Thai Duy Thanh không có thay đổi gì, hắn vẫn còn rất hi vọng tiến tới nấc thang cao hơn.

Chuyện không được vừa lòng người, Liễu Tuấn về tỉnh A, Thai Duy Thanh phải nỗ lực làm tốt quan hệ với y, sức ảnh hưởng lần quay trở về này của Liễu Tuấn thế nào hắn nhận thức rất rõ. Nếu như Liễu Tuấn kiên trì chống đối hắn, Cù Hạo Cẩm sẽ không ủng hộ hắn, chỉ dựa vào mỗi lực lượng của Cao hệ, thì y lên chức bí thư tỉnh ủy sẽ càng khó khăn.

- Liễu tỉnh trưởng về thì tốt quá, vấn đề của Ngọc Lan dễ giải quyết rồi...

Thai Duy Thanh cười rất vang, đưa cho Liễu Tuấn một điều thuốc , nói hết sức vui sướng.

Liễu Tuấn châm thuốc cho Thai Duy Thanh, rồi tự chậm cho mình, hít một hơi xong mới mỉm cười nói:
- Thai tỉnh trưởng quá khen, vấn đề ở Ngọc Lan không dễ giải quyết, tôi cũng rất đau đầu.

Phía Cù Hạo Cẩm Liễu Tuấn có thể nói thẳng, trước mặt Thai Duy Thanh thì tất nhiên giở giọng quan cách, nguyên nhân vì ấn tượng của y với Thai Duy Thanh chả ra làm sao, quan hệ với hắn, Liễu Tuấn luôn mang theo vài phần đề phòng.

- Liễu tỉnh trưởng cứ khiêm tốt, năng lực quản lý địa phương của Liễu tỉnh trưởng ai cũng thấy mà, nếu không Cù bí thư đã chẳng đích thân tới thủ đô điểm danh. Nói thậ , tôi cũng luôn hi vọng Liễu tỉnh trưởng sớm ngày trở về, Ngọc Lan đúng là không thể trì hoãn lâu được nữa, GDP năm nay đã bị cảnh hưởng rất lớn rồi, nếu như không sớm xử lý vấn đề Cty Vĩ Phong, kinh tế năm sau cũng bị ảnh hưởng lớn.

Thai Duy Thanh nói rất chân thành.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Xin Thai tỉnh trưởng yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực.

- Thế thì tốt rồi... Liễu tỉnh trưởng có kế hay gì không? Chúng ta cùng tham khảo một chút.

Liễu Tuấn cười:
- Tôi vừa mới tới còn chưa quen thuộc tình hình, tạm thời không đưa ra được phương án hoàn chỉnh.

Thoáng phẫn nộ ánh lên trong mắt Thai Duy Thanh rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, Liễu Tuấn rõ ràng đã tới Ngọc Lan từ trước, lại dùng lời lẽ này với y quá khinh người. Có điều Thai Duy Thanh biết lúc này không thể nổi giận, lập tức điều chỉnh tâm thái.

- Ha ha, thế cũng tốt, vậy đợi Liễu tỉnh trưởng làm quen tình hình rồi chúng ta lại tham khảo.. Liễu tỉnh trưởng có ý kiến cá nhân gì với việc phân công ở chính phủ tỉnh không.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Tất cả xin phục tùng tổ chức an bài, cá nhân tôi không có ý kiến gì, có điều Cù bí thư đã nói rõ, cương vị công tác của tôi chủ yếu là ở Ngọc Lan.

Thai Duy Thanh cười:
- Dù là thế , bên chính phủ tỉnh cũng có một số công viện muốn phiền tới Liễu tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn không khỏi có chút sửng sốt, chẳng lẽ mình đoán sai, Thai Duy Thanh muốn chia sẻ quyền lực với mình thật à?

- Xin Thai tỉnh trưởng ra chỉ thị.

- Mọi người đều là đồng chí trong ban, không nói chỉ thị gì, tôi chỉ có một suy nghĩ, hi vọng Liễu tỉnh trưởng kiêm quan công tác quốc xĩ toàn tỉnh, Liễu tỉnh trưởng trước kia làm việc ở Ngọc Lan đã phân quan công tác này, rất có kinh nghiệm mà.

Liễu Tuấn nghĩ ngay tới Uông Thiếu Đông, Thai Duy Thanh có thiên kiến lớn với ông ta, lúc nào cũng muốn gây khó dễ, lên cười nói:
- Thai tỉnh trưởng, tình huống ở Ngọc Lan khá nghiêm trọng, sợ rằng trong thời gian ngắn tôi khó có tinh lực đi chiếu cố việc khác. Thế này vậy nếu như đồng chí Uông Thiếu Đông đồng ý, tôi có thể kiêm quản công tác quốc xĩ trực thuộc tỉnh ở Ngọc Lan, Thai tỉnh trưởng thế thế nào?

Thai Duy Thanh do dự một lúc rồi chậm rãi gật đầu:
- Thế cũng được, tôi nghĩ đồng chí Uông Thiếu Đông sẽ không có ý kiến gì đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.