Liễu thị trưởng mở cuộc họp thường vụ thị trưởng lần đầu kể từ sau khi nhậm chức, tất cả đều khẩn trương không thôi, một số người nhát gan, thậm chí chưa họp đã ướt đẫm mồ hôi.
Đương nhiên, những người đó đại bộ phận do Uông Quốc Chiêu đề bạt lên, cho rằng Liễu tỉnh trưởng luôn không cùng đường với Uông thị trưởng, hiện giờ quản lý chính phủ Ngọc Lan, e sẽ thanh trừng người khác phái. Mà hiện giờ ngay cả bí thư tỉnh ủy cũng phải dựa vào sức của Liễu nha nội để xử lý đống hỗn loạn, Đinh Ngọc Chu càng không phải nói, nghe nói ban đầu tỉnh ủy muốn mời ông ta đi "nghỉ mát", hoàn toàn dựa vào Liễu Tuấn chống đỡ cho mới thoát hiểm. Cho nên bổ nhiệm miễn nhiệm bên chính phủ, Đinh Ngọc Chu khẳng định sẽ ủng hộ Liễu Tuấn 100%. Liễu phó tỉnh trưởng muốn điều chỉnh ai là điều chỉnh, dù phó thị trưởng cũng không thể kháng cự.
Cũng có số ít ngoài khẩn trương thì còn thầm hưng phấn.
Những người này là cán bộ được Liễu Tuấn coi trọng khi làm việc ở Ngọc Lan, khi đó Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thanh liên thủ, nhúng tay rất sâu, ngay cả vị trí người đứng đầu khu huyện cũng ảnh hưởng tới được, đơn vị trực thuộc thành phố càng nằm trong sự khống chế của Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành. Trong cuộc họp này có mấy vị do hai người đề bạt lên, tất nhiên tự coi mình là thân tín của Liễu tỉnh trưởng rồi.
Khi Uông Quốc Chiêu tại nhiệm những người này ai nấy căng thẳng dè dặt, hiện giờ mây mờ tan hết thấy bình minh, lãnh đạo cũ đánh ngược lại Ngọc Lan, đương nhiên vui mừng vô cùng.
Mọi người mang tâm trạng khác nhau, thấp thỏm đợi Liễu tỉnh trưởng đại giá quang lâm.
Hai phúc trước khi cuộc họp diễn ra, Liễu Tuấn chậm rãi tới phòng hội nghị, Tô Kiệt đứng dậy trước tiên, mọi người đồng loạt đứng lễ theo vỗ tay.
Liễu Tuấn cũng vỗ tay, mỉm cười đi tới vị trí chính.
Tiếng vỗ tay được Liễu Tuấn ra hiệu, một lúc sau mới lắng lại.
- Mời mọi người ngồi. Liễu Tuấn ngồi xuống, mỉm cười nói: - Sau này là đồng sự trong ban rồi, không cần khách khí như thế cho xa lạ, cũng lãng phí thời gian.
Mọi người vội gật đầu.
Theo thông lệ tân thị trưởng lần đầu mở cuộc họp thường vụ chính phủ, trước tiên là nghe các phó thị trưởng báo cáo công tác, lần này cũng thế.
Tô Kiệt báo cáo công tác đầu tiên.
Nói ra dù Tô Kiệt là phó bí thư thành ủy kiêm thị trưởng thường vụ, kỳ thực công tác phân quản không khác nhiều với các phó thị trưởng khác, nguyên nhân đương nhiên là do Uông Quốc Chiêu thích chuyên quyền, Lý Huệ trước kia được Đinh Ngọc Chu chống lưng còn bị Uông Quốc chiêu ép cho chết ngạt, Tô Kiệt là thân tin của Thai Duy Thanh, đãi ngộ cũng chẳng tốt hơn.
Đây là ưu điểm đồng thời cũng là nhược điểm của Uông Quốc Chiêu, hắn khống chế chặt chẽ được chính phủ, đồng thời mất đi cơ hội nghe các ý kiến khác, mọi người biết Uông Quốc Chiêu thù dai, chẳng ai dại mà đưa ra ý kiến trái chiều, cho nên mặc hắn đi vào đường tối, cuối cùng ngã dập mặt.
Tô Kiệt báo cáo đơn giản, chỉ chú ý trọng điểm, nhảy qua chi tiết, xem ra hắn bỏ thời gian tìm hiểu tác phong làm việc của Liễu tỉnh trưởng rồi.
Tiếp đó các phó tỉnh trưởng khác báo cáo cũng rất ngắn gọn.
Có điều mọi người một lần nữa lo sốt vó.
Nguyên nhân rất đơn giản Liễu tỉnh trưởng cau mày.
Xem ra Liễu nha nội sắp nổi bão rồi.
Vốn cũng biết Liễu nha nội nhất định chơi trò "triều vua nào, thần tử đó", nhưng không ngờ lại nhanh như thế, ngay cuộc họp đầu tiên đã muốn ra tay. Đúng là tuổi trẻ xốc nổi, so với các quan lớn cấp tỉnh bộ chững chạc trầm ổn còn kém lắm.
Tức thì trong phòng im ắng, ngay cả tiếng uống nước cũng không có, các thành viên dự họp đều khẩn trương đợi Liễu tỉnh trưởng nổi trận lôi đình.
- Thế này không được.
Liễu Tuấn vừa lên tiếng trái tim mọi người càng thắt chặt hơn.
Thế này không được.
Tựa hồ chưa có một vị tân thị trưởng nào trong cuộc họp chính phủ nhần đầu tiên lại nói những lời như thế.
Liễu Tuấn nói xong bốn chữ này, dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt các thành viên dự họp, mọi người bất giác cúi đầu xuống, mặt lộ vẻ xấu hổ. Còn về phần vì sao xấu hổ thì sợ rằng trong lòng không rõ, có điều, Liễu tỉnh trưởng muốn ra uy, mọi người phải phối hợp, giả sử cứng đầu nhìn vào Liễu tỉnh trưởng, chẳng phải chê cái mũ ô sa của mình quá chặt sao? Anh có năng lực đến đâu, làm việc tốt đến đâu, cũng chỉ có nước cúi đầu nghe chỉ dạy trước mặt Liễu tỉnh trưởng.
Trong tỉnh A ai chẳng biết Liễu Tuấn là cao thủ kinh tế số một!
- Rất nhiều công tác bình thường vì sao bị trì hoãn? Chẳng lẽ vì một công ty Vĩ Phong, tất cả công tác thường ngày của Ngọc Lan đều dừng lại?
Nụ cười trên mặt Liễu Tuấn biến mất, giọng nói trở nên rất nghiêm túc.
Sau khi nghe các phó thị trưởng báo cáo, Liễu Tuấn phát hiện ra, rất nhiều công tác thường ngày bị đình trệ nghiêm trọng, tựa hồ mọi người đều không còn tâm tư làm việc nữa, tuy ổn định vĩ mô làm Ngọc Lan trên xuống dưới lòng người bất ổn, quan viên nơm nớp sợ mình có tên trên danh sách cán bộ bị xử lý, nhưng trễ nải công việc, thì bất kỳ vì lý do gì, Liễu Tuấn cũng không chấp nhận.
Bắt đầu từ khi chấp chính huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn lãnh đạo đoàn thể luôn nổi danh hiệu quả cao, tuyệt đối không có cán bộ nào dám nói câu kiểu như "thương lương thêm" hay "nghiên cứu thêm".
- Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi công tác chính phủ phải đi vào quỹ đạo bình thường, vấn đề của Cty Vĩ Phong thành lập một tiểu tổ chuyên môn giải quyết, các ban ngành khác không cần liên quan vào.
Nằm ngoài dự liệu mọi người, Liễu tỉnh trưởng không nổi cơn lôi đình, cũng không điểm danh phê bình ai, mà trực tiếp đi vào vấn đề chi tiết.
Mọi người thầm thở dài.
Đây là chỗ khác biệt của Liễu Tuấn và Uông Quốc Chiêu, hạng mục này do Uông Quốc Chiêu đưa vào, công việc cụ thể, cơ bản do một mình hắn xử lý, nhưng trên danh nghĩa, lúc nào hắn cũng lấy chiêu bài quyết định tập thể ra, còn Liễu Tuấn hoàn toàn tách biệt Cty Vĩ Phong ra chuyện khác.
Quy cho cùng là cách cục khác nhau, lòng dạ khác biệt.
Trước kia mọi người đều xếp Uông Quốc Chiêu và Liễu Tuấn ngang hàng với nhau, hiện giờ xem ra là hoàn toàn khác biết, một người luôn sợ trách nhiệm, người khác thì phân chia rành mạch.
So sánh hai người, cao thấp đã rõ.
Mà kết cục cũng đã rõ.
Uông Quốc Chiêu bị cách chức, điều này với một quan viên cấp chính sở mà nói là đả kích hủy diệt, trước khi ổn định vĩ mô, tỉnh ủy có ý định tranh thủ đãi ngộ cấp phó bộ cho Uông Quốc Chiêu, giờ lại thành cách chức, sự tương phản quá lớn. Nếu muốn Đông Sơn tái khởi, ít nhất cần vài năm, còn phải được lãnh đạo tiếp tục coi trọng, nếu không Uông Quốc Chiêu từng là cán bộ chính sở trẻ nhất tỉnh A, sợ rằng vĩnh viễn dẫm chân tại chỗ.
Còn Liễu Tuấn thì bước lên thành phó tỉnh trưởng thực quyền trẻ nhất.
So với chức vụ bí thư ban bí thư TW đoàn, thì phân lượng phó tỉnh trưởng tỉnh A rõ ràng là quan trọng hơn.
Có sự khác biệt này, xem ra không phải chỉ vì chỗ dựa, nguyên nhân do chính bản thân cũng rất quan trọng.
- Tôi biết, sự kiện Cty Vĩ Phong gây nhiễu loạn cho công tác thành phố, các đồng chí quan tâm tới kết quả xử lý việc này là điều có thể lý giải được. Nhưng vì thế mà làm trễ nải công tác bình thường là không đúng, Ngọc Lan chúng ta không phải chỉ chú ý tới một cái hạng mục sắt thép, mà còn rất nhiều vấn đề kinh tế, dân sinh khác cần chúng ta giải quyết, thúc đẩy. Vì một công ty Vĩ Phong mà làm ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của thành phố, nói một cách không khách khí, chính phủ Ngọc Lan quá kém cỏi.
Liễu Tuấn uống một ngụm nước, thong thả nói.
Các thành viên dự họp bất giác gật đầu.
Hạng mục sắt thép đã tạo thành hỗn loạn nhất định, nhưng tuyệt đối không phải liên quan tới tất cả nghành nghề, nhưng đơn vị không liên quan cũng bị ảnh hưởng tới công việc thường ngày, nguyên nhân là sợ bị lôi ra trút giận.
Đinh bí thư, Uông thị trưởng đều vì chuyện này mà khốn đốn, anh biểu hiện tốt như thế, là muốn khoe khoang à? Vào lúc như thế, làm việc càng xuất sắc, là càng đặt mình vào thế đối đầu với hai lãnh đạo, hậu quả rất nghiêm trọng.
- Việc tiểu tổ xử lý hậu quả công ty Vĩ Phong sẽ do tôi dẫn đầu, các đồng chí Chung Vĩnh Minh, Vương Lương Húc.. Sẽ là thành viên tiểu tổ. Sau này toàn bộ chuyện liên quan tới Cty Vĩ Phong do tiểu tổ này phụ trách. Các đồng chí và các ban ngành khác, ai làm việc nấy, lập tức xử lý vấn đề để lại trong thời gian qua. Cuộc họp chính phủ lần sau, tôi muốn các ban ngành báo cáo tiến độ công tác, nếu như vẫn không được giải quyết một cách hữu hiệu, nếu như còn thái độ đối phó cho xong, vậy chứng minh đồng chí đó không phù hợp với cương vị công tác hiện tại nữa, chúng ta đổi người.
Liễu Tuấn vấn nói thong thả, nhưng câu cuối làm mọi người chấn động.
Liễu Tuấn là thế, không bao giờ lằng nhằng mất thời gian.