- Lão Triệu, như vậy là không ổn, mắc lừa mất rồi.
Ngồi trong văn phòng rộng rãi sáng sủa của chủ tịch công ty Trường Phong, Liễu Tuấn cau mày nói.
Lúc này đã ăn cơm trưa xong, Triệu Ngạn chuẩn bị bữa tiệc long trọng, lần này Liễu Tuấn không từ chối, không thể làm nguội lạnh tấm lòng cán bộ công ty, tuy bữa tiệc long trọng này không bài trừ hiềm nghi muốn lấy lòng phó tỉnh trưởng y.
Trên bữa tiệc Liễu Tuấn phát biểu những lời phấn chấn lòng người, hết sức khẳng định và tán dương những thành tựu mà Cty Trường Phong thu được, hi vọng toàn bộ cán bộ công chức, có thể tiếp tục tạo ra thành quả mới dưới sự lãnh đạo chính xác của hội đồng quản trị.
Cho dù là Liễu Tuấn chỉ nói những lời xã giao ứng với tình cảnh, nhưng mọi người vẫn nhiệt tình vỗ tay hồi lâ.
Có lẽ lãnh đạo khác nói ra những lời như thế hoàn toàn là lời xã giao, nhưng trong miệng Liễu Tuấn nói ra, là đại biểu cho sự khẳng định của lãnh đạo cũ với bọn họ.
Tựa hồ chuyện không vui ở nhà máy xe hơi vừa rồi đã tan biến trong lòng Liễu Tuấn.
Nhưng Triệu Ngạn biết rõ, ở chuyện đại sự như vậy, Liễu Tuấn sẽ không cho qua, chỉ chú ý trường hợp mà thôi. Quả nhiên sau bữa tiệc, Liễu Tuấn không nghỉ trưa, mà tới văn phòng Triệu Ngạn, đóng cửa lại nói chuyện này.
Có điều Triệu Ngạn không ngờ Liễu Tuấn nói thẳng như thế.
Mắc lừa rồi.
Đây chẳng phải đơn giản là ra chợ mua rau rồi về nhà thấ nó không ăn được, mà liên quan tới mấy trăm triệu tiền đầu tư, tới xí nghiệp quốc hữu mấy ngàn người đang hừng hực phát triển.
Thần kinh Triệu Ngạn căng ra, ông ta là cán bộ rất có trách nhiệm , Liễu Tuấn không phê bình, nhưng ba chữ "mắc lừa rồi" là lời phê bình nghiêm khắc nhất.
- Tỉnh trưởng, chuyện này tôi có trách nhiệm...
Triệu Ngạn ấp úng nói, cho dù là kiểm điểm với cấp trên ông ta kính phục nhất, nhưng với Triệu Ngạn mà nói là chuyện rất gian nan, huống chi mấy năm qua Cty Trường Phong ăn nên làm ra, Triệu Ngạn hơi quen với những lời biểu dương và nịnh ngọt rồi.
Liễu Tuất khoát tay: - Lão Triệu, tôi không phải phê bình ông, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, khi đó vội đưa hạng mục này vào sản xuất, có chi tiết không suy tính chu toàn. Nhưng liên doanh sản xuất lại trở thành xưởng lắp ráp, điều này khẳng định không ổn, chúng ta lỗ lớn.
Triệu Ngạn nghĩ một lúc rồi nói: - Tỉnh trưởng, mặc dù linh kiện đều nhập từ Mỹ, nhưng hiệu quả kinh tế không tệ, mỗi một chiếc xe có thể kiếm được 30.000, chúng ta là đại cổ đông, nên lãi nhiều nhất, thêm vào phục vụ hậu mãi, càng kiếm nhiều hơn.
Triệu Ngạn là thế, biết rõ Liễu Tuấn đang tức giận vẫn trình bày lý do của mình, ông ta cho rằng, mở công xưởng công ty, lý do quan trọng nhất là kiếm tiền, hiện giờ hiệu quả tốt như thế Liễu Tuấn lại nói là lỗ lớn, có phải là có hơi quá lời?
Liễu Tuấn lắc đầu, nói: - Lão Triệu, điều này không thể chỉ tính từ góc độ kinh tế đơn thuần, mà phải nhìn vấn đề từ góc độ cao hơn, chứng ta đưa thương hiệu nước ngoài vào nước liên doanh, không phải chỉ vì thương hiệu của họ, quan trong hơn là đưa kỹ thuật vào, trong quá trình liên doanh tiếp thu những kỹ thuật đó, biến nó thành của chúng ta, đó mới là điều quan trọng. So ra kiếm được bao nhiêu tiền cũng không phải quan trọng nhất, hơn nữa nếu như đơn thuần tính từ góc độ kinh tế, chúng ta lỗ lớn.
Lần này Triệu Ngạn không phản bác lý do của Liễu Tuấn, gật đầu nói: - Đúng vậy, nhìn thì như chúng ta chiếm miếng bánh to, nhưng đưa linh kiện từ nước Mỹ qua đây là bọn họ đã kiếm trước một khoản rồi, phục vụ hậu mãi, lắp đặt cũng là do chúng ta làm, trừ chi phí phục vụ ra, những thứ khác bọn họ đều kiếm lời, nói ra ở hiệu ích kinh tế, bọn họ mới chiếm miếng bánh lớn.
- Tính như thế là đúng rồi, công ty General Motors đang lừa chúng ta, như vậy là không được, đã ký hợp đồng rồi bọn họ phải chấp hành.
Triệu Ngạn mặt lộ vẻ khó khăn nói: - Tỉnh trưởng, mặc dù ký hợp đồng rồi, nhưng bọn họ luôn kiếm lý do trì hoãn, chúng ta không có cách nào. Theo tôi biết, ngành nghề xe hơi trong nước, các công ty liên doanh đều có tình hình như chúng ta, chỉ có liên doanh thương hiệu, không có được kỹ thuật sản xuất thực tế, đặc biệt là kỹ thuật hạch tâm .... Ở thủ đô cũng thế, chỉ có lốp xe và ắc quy thôi, còn tất cả đều phải nhập khẩu từ Hàn Quốc, Cty Volkswagen càng quá hơn, ngay cả máy dọn dẹp vệ sinh cũng nhập từ Đức. Cty Volkswagen chỉ chiềm có 14% cổ phần, nhưng lại chiếm 80% lợi nhuận....
Triệu Ngạn thân là chủ tịch nên hiểu tình huống các đồng nghiệp khá rõ.
Liễu Tuấn nhướng mày lên nói: - Hơn nữa ở phương diện giá bán cũng không công bằng, cùng là xe hơi, sản xuất liên doanh trong nước, so với giá bán ở nước ngoài cao hơn năm sáu phần, thực ra bọn họ chỉ bỏ ra một chút tiền, nhưng kiếm được lại chẳng hề ít hơn chúng ta, chỉ càng nhiều hơn. Nói không khách khí một chút, là chúng ta lợi dụng danh nghĩa liên doanh, giúp công ty nước ngoài ức hiếp người tiêu dùng trong nước, khiến họ phải gánh chịu giá cả bất hợp lý, có được sản phẩm hạng hai và phục vụ hậu mãi không đồng bộ.
Triệu Ngạn im lặng.
- Lão Triệu tình hình này không được, phải thay đổi, điều này đi ngược lại với mục đích ban đầu của chúng ta, trước kia bọn chúng dùng thuyền lớn pháo mạnh cướp bóc tài nguyên của chúng ta, hiện giờ lại lợi dụng kỹ thuật lũng đoạn cướp bóc của chúng ta, còn chúng ta không cẩn thận trở thành đồng lõa cho bọn chúng.
Mặt Liễu Tuấn lộ ra vẻ căm phẫn hiếm thấy.
Triệu Ngạn cũng bị Liễu Tuấn cảm nhiễm, ông ta là cán bộ kiểu cũ, chú trọng nhất là thanh danh, theo lời Liễu Tuấn, nếu thực sự theo logic đó thì gần như sắp thành "Hán gian" rồi.
- Tỉnh trưởng, vậy có nên đánh với bọn chúng một trận không?
Triệu Ngạn ưỡn thẳng người, giọng nói vang rền.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Y thích tính cách này của Triệu Ngạn, chỉ cần anh nói có đạo lý, là ông ta phục, hơn nữa lập tức suy nghĩ vẫn đề.
Đánh một trận.
Lời này nói rất hào hùng.
Có điều Liễu Tuấn không phải là thanh niên nhiệt huyết năm xưa nữa, chẳng những suy nghĩ vấn đề tỉ mỉ hơn, mà xử lý càng toàn diện hơn, không thể cứ xông lên bằng cả một bầu nhiệt huyết.
- Chuyện này không thể kích động, không thể làm việc theo cảm tính. Chúng ta phải phân tích một chút công ty General Motors có tâm tư gì, mới dễ tùy bệnh bốc thuốc.
- Vâng, khi lần đầu tiên bọn họ trì hoãn, tôi cũng rất giận, trên hợp đồng viết rõ ràng như thế, một công ty lớn của thế giới sao có thể không giữ lời? Khi ấy tôi trao đổi rất nghiêm chỉnh với Lehman, lão già đó rất giảo hoạt, toàn chơi trò đùn đẩy qua lại, nói nhất định sẽ phản ánh với công ty, kết quả là không có kết quả. Mấy năm qua tôi cãi nhau với lão ta năm sáu lần, nhưng chẳng giải quyết được gì. Thực ra tôi cũng muốn cứng với bọn họ, nhưng chuyện liên quan tới đãi ngộ phúc lợi của mấy nghìn công nhân, nếu làm căng , bọn họ cắt đứt nguồn cung cấp hàng, thì hỏng hết, nên ném chuột sợ vỡ đồ.
Liễu Tuấn nghe rất nghiêm túc, chậm rãi gật đầu.
Triệu Ngạn nói những lời này cũng chính là điều y cố kỵ, đoán chừng những công ty liên doanh khác cũng thế. Mô hình hiện tại kiếm được tiền, hiện giờ trở mặt với đối phương nguy hiểm rất lớn, đừng nói nhân viên công ty phản đối mà lãnh đạo cũng không đồng ý.
Chiếu theo quan điểm thế tục mà phân tích, làm xí nghiệp liên doanh chiếm tiền là điều quan trọng nhất, cái gọi là đưa kỹ thuật vào, hay quyền lợi của người tiêu dùng đều thứ hư vô, làm tốt chẳng sờ thấy, là cái khái niệm mơ hồ. Một khi đám phán hỏng, hợp tác tan vỡ, thì cả xí nghiệp sụp đổ, sẽ thành nhân tố khiến xã hội bất ổn dẫn tới bão tố quan trường, rồi vì nó mà mất mũ ô sa cũng không phải lạ.
Đối với quan viên mà nói bên nặng bên nhẹ rất rõ.
Nhưng nếu như không ai đứng ra đấu tranh, những công ty nước ngoài kia sẽ càng không sợ gì, tiếp tục lũng đoạn, lợi dụng xí nghiệp trong nước, né tránh điều tiết thị trường, ra sức cướp đoạt tài nguyên. Nói thẳng ra rất nhiều công ty này là ký sinh trùng, ký sinh trên kinh tế phát triển cao tốc trong nước, dựa vào ưu thế thương hiệu và kỹ thuật, nhẹ nhàng kiếm lợi lớn.
Cứ lâu dài như tế, xí nghiệp liên doanh, chỉ còn lại cái vỏ, thành công xưởng gia công cung cấp bàn đạp cho công ty nước ngoài.
Điều này tổn hại với ngành nghiệp với quốc gia là không thể đong đếm.
Vì cái lợi trước mắt hay lợi ích lâu dài?
Đây không phải là vấn đề tầm nhìn và là vấn đề khí phách.
Đương nhiên muốn đấu tranh cần thủ pháp và mưu lược.
Liễu Tuấn đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi lại trong phòng, Triệu Ngạn cũng đứng dậy nhìn theo.
- Lão Triệu, chuyện này phải làm, nhưng tôi phải suy nghĩ kỹ phương pháp theo tác, ông cũng phải suy nghĩ, ch ta tranh thủ làm tốt việc này trên cở sở ổn định.