Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1395: An bài công tác



- Không phải anh tới Ngọc Lan làm việc sao? Hôm nay sao lại tốt thế, tới thăm em cơ đấy.

Trong trường đại học sư phạm, Trầm Nhiêu nhìn thấy Liễu Tuấn thực sự là một niềm vui bất ngờ, nói liến thoắng.

Liễu tỉnh trưởng mỉm cười nói:
- Không phải em là bạn gái của anh sao? Công việc có bận tới đâu cũng phải bỏ thời gian ra tới thăm bạn gái chứ.

Trầm Nhiêu nhìn kỹ y một lượt, bĩu môi lắc đầu nói:
- Tâm ý không có, rất là đối phó.

Liễu Tuấn nhìn đồng hồ nói:
- Đi nào, anh mời em ăn cơm.

Có thể nhìn ra Trầm Nhiêu rất vui, có điều vẫn muốn trêu ghẹo Liễu Tuấn một phen:
- Ha ha, lãnh đạo bị tiểu cô nương xem thường, chỉ đành cắn răng mời cơm.

Liễu Tuấn cười xoa đầu Trầm Nhiêu, lần đầu tiên gặp Trầm Nhiêu, cô để tóc ngắn, có điều về sau ở trong bệnh viện , Liễu tỉnh trưởng ngẫu nhiên có nói con gái nên để tóc dài dịu dàng hơn, khi ấy Trầm Nhiêu phản pháo dữ dội làm Liễu tỉnh trưởng không đối đáp nổi, nhưng sau khi xuất viện, Trầm Nhiêu liền để tóc dài.

Có thể thấy trong lòng cô rất coi trọng lời nói của Liễu Tuấn.

Trầm Nhiêu cười hì hì, khoác cánh tay Liễu Tuấn, cùng đi tới chiếc xe Trường Phong màu trắng.

Đang vào kỳ nghỉ, sinh viên trong trường khá ít,nhưng thỉnh thoảng vẫn có bạn học quen gặp phải, liền cười trêu đùa Trầm Nhiêu. Trầm Nhiêu càng làm ra vẻ như con chim nhỏ nép vào người Liễu Tuấn, tươi cười vẫy tay chào mọi người.

Liễu Tuấn nhỏ giọng nói:
- Công dụng chắn tên không tệ, phải không?

Trầm Nhiêu cười ngặt ngẽo:
- Đúng thế, Lý Mặc hiện giờ không tới tìm em nữa rồi, người ta thương tâm suýt chết.

Liễu Tuấn cười:
- Khôn ngoan đấy, cậu ta nếu tới tìm em chỉ càng thêm thương tâm, ruột đứt từng khúc.

- Cái gì chứ, em ác như vậy à?
Trầm Nhiêu tỏ ra phẫn nộ.

- Em không ác nhưng anh ác! Tên tiểu tử đó cứ dính lấy bạn gái của anh, thế nào cũng có một ngày anh sẽ đánh gãy chân hắn.
Liễu tỉnh trưởng gằn giọng nói.

Trầm Nhiêu rụt cổ lại nói:
- Á, đại ca xã hội đen kìa, em sợ lắm đó...

Lên xe, Liễu tỉnh trưởng đưa thẳng cô tới khách sạn Thu Thủy.

Trầm Nhiêu giật nảy mình:
- Liễu Tuấn, không nhầm chứ? Nơi này đắt lắm.

Mặc dù gia cảnh của cô không tệ, nhưng dù sao cũng đang đi học, thường ngày chỉ ngửa mặt nhìn nơi này thôi, tron gcon mắt người dân thường, tơi nơi này ăn cơm là vì chiêu bài "khách sạn Thu Thủy", khoe khoang thân phận và địa vị của mình. Theo ý của Trầm Nhiêu, hai người tủy tiện tìm một cửa hàng nhỏ yên tĩnh, ăn cơm trò chuyện là đủ rồi.

- Ha ha, hơi đắt một chút, có điều người ta có lý do thu đắt, anh ăn ở rất nhiều nơi, chỉ nơi này làm thức ăn tỉnh N ngon nhất.
Liễu Tuấn nói.

- Thế sao?
Trầm Nhiêu nghe thế, lại trở nên hớn hở.

Cô là người Đại Ninh, tử nhỏ quen ăn cay ăn tanh rồi, ở thủ đô học 4 năm, nhìn tương ớt trong căng tin của trường học là buồn nôn, vậy mà nhà bếp còn luôn miệng nói là thức ăn chính tông của tỉnh N, có thể trong mắt người phương bắc, cái gọi là thức ăn của tỉnh N chỉ cần có ớt là được.

Diệp Ninh thương con, thi thoảng lại gửi cho cô một chút thức ăn quên nhà, như ớt bơm, đậu hũ thối, cũng chỉ là thi thoảng điều tiết một chút thôi, không thể bữa nào cũng lấy thứ này ăn cơm, hiện giờ Liễu Tuấn nói ở đây có thể được ăn đồ tỉnh N chính tông, chẳng trách Trầm Nhiêu hớn hở.

Hai người không vào phòng bao, mà tìm một chỗ ngồi trong đại sảnh ngồi đối diện với nhau.

Dù nơi này thi thoảng có người trong quan trường và thương trưởng ra vào, nhưng ngồi ăn ở đại sảnh, khả năng gặp phải người quen ít hơn nhiều, người đủ tư cách quen Liễu Tuấn, thường đều vào phòng bao, rất ít người ngồi ở đại sảnh.

Đương nhiên gặp phải người quen cũng chẳng sao, chẳng ai quy định Liễu tỉnh trưởng không thể mời riêng cô gái ăn cơm.

Còn về người ta suy đoán quan hệ hai bên thế nào thì mặc, Liễu Tuấn chẳng bận tâm.

- Oa nơi này còn có món ớt băm đầu cá.

Lấy menu ở trên bàn đọc qua một lượt, Trầm Nhiêu hưng phấn thốt lên nho nhỏ.

- Ớt băm đầu cá là món chính tông nhất của tỉnh N rồi, Trầm Nhiêu nhìn qua ảnh chụp mũi đã có mồ hôi lấm chấm, dáng vẻ rất đáng yêu:
**** Vậy tỉnh N chính là Hồ Nam. Tương truyền Lạc Long Quân sinh ra ở Động Đình Hồ, chính là Hồ Nam này. Nơi đây chính là cội nguồn của tộc Việt/Bách Việt. Biên cương của nước Văn Lang trải dài tới mấy trăm dặm phía bắc Động Đình Hồ, nhưng sau này tộc Bách Việt bị Tần đại ca oánh cho tan tác hết cả.

Ánh mắt Liễu Tuấn lại lộ vẻ dịu dàng.

Trầm Nhiêu ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt đầy tình cảm đó, không kịp đề phòng, mặt ửng lên hai áng mây đỏ, trong lòng đột nhiên xao động từng cơn.

Chẳng lẽ anh ấy thực sự...

Trầm Nhiêu cả kinh, không dám suy nghĩ tiếp nữa.

Nhưng được một nam nhân thành thục chững chạc nhìn với vẻ đẩy thương yêu như thế, hơn nữa là ánh mắt lộ ra trong lúc vô tình, thực sự là vô cùng tuyệt diệu.

Liễu Tuấn ôn hòa nói:
- Gọi món đi.

- À, vâng, được ...

Trầm Nhiêu từ trong trang thái mơ màng tỉnh lại, mặt càng đỏ như quả táo chín, vội vàng nhìn lại thực đơn, tim đập loạn xạ.

Khi ở trong bệnh viện, Trầm Nhiêu lòng vướng mắc chuyện tai nạn xe, cũng lại vừa mới quen Liễu Tuấn, không có cảm giác mạnh mẽ lắm, chỉ coi y như một người bạn có thể tin cậy. Nhưng sau khi xuất viện, Liễu Tuấn điều đi nơi khác công tác, không thường xuyên nhìn thấy y nữa, Trầm Nhiêu đột nhiên phát giác cảm giác của mình với Liễu Tuấn hơi đặc biệt, thi thoảng lại hiện lên bóng dáng y trước mắt, nhận được điện thoại của y vui sướng vô cùng.

Trầm Nhiêu mặc dù sắp tốt nghiệp rồi, nhưng trước kia sống ào ào, chứng hề yêu đương nghiêm chỉnh gì, cô thuộc về loại hình trưởng thành muộn, hiện giờ Liễu Tuấn đột nhiên xông vào tim cô, làm Trầm Nhiêu không rõ đây có phải là manh nha của ái tình hay không.

Nhưng bất kể có phải hay không, cô cũng rất thích cảm giác ở cùng Liễu Tuấn.

- Thịt kho, ớt băm đầu cá...

Thấy Trầm Nhiêu đột nhiên ngây ra, Liễu Tuấn liền cười gọi món với phục vụ, những món ăn đó là món mà thường ngày y thích ăn, chính vì y kiên trì, khách sạn Thu Thủy mới có những món ăn "nhà quê" này. Theo ý tứ của cao tầng quản lý khách sạn, là khách sạn sang trong xoa hoa nhất cả nước, mấy món ăn này không thể đưa vào những nơi trang nhã, sang trọng. Hắc Tử vốn cũng tiếp nhận ý kiến này, không ngờ một lần Liễu nha nội dùng cơm ở khách sạn Thu Thủy không thấy những món ăn này trên menu, lhỏi rõ ràng rồi gọi điện cho Hắc Tử ngay lập tức, thế là những món ăn này lại một lần nữa xuất hiện.

Làm người không được quên gốc gác, khách sạn Thu Thủy phát tích từ huyện Hướng Dương.

Đó là nguyên văn lời Liễu Tuấn nói với Hắc Tử.

Thực tế, những món ăn này sau khi lại được đưa vào, rất được hoan nghênh, dù là quan cao hay là thương nhân lớn, khi mời bạn bè dùng cơm, đều gọi những món hương vị tỉnh N chính tông này, ăn ngon lành.

- A, anh biết em thích ăn món gì sao?

Trầm Nhiêu kinhngạc nhìn Liễu Tuấn, nhưng món y chọn là món cô định gọi, chỉ có mỗi thịt kho tàu là ngoại lệ, thật ra cô cũng rất thích ăn thịt kho tầu, nhưng sợ béo không dám ăn mà thôi.

- Chúng ta cùng quên, khẩu vị tất nhiên là giống nhau.

Liễu Tuấn mỉm cười nói, nhưng lòng cảm thán, khẩu vị cũng giống thế, đáng sáng thế thật thần kỳ.

Chiếu theo sở thích của Trầm Nhiêu, trên thực đơn này ít nhất có mười hai mười ba món ăn cô thích nhất, có điều bất kể ra sao cũng không ăn hết được, đang do dự thì Liễu Tuấn đã gọi những món đó ra.

- Á, nhiều như thế, ăn không hết lãng phí lắm.

- Không sao, chỉ có mang lên năm món ăn một món canh, những thứ khác cho vào túi, em mang về mới bạn học ăn cùng.

Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Trầm Nhiêu ngoan ngoãn gật đầu.

Nam nhân này luôn chu đáo.

- Nhiêu Nhiêu, sắp tốt nghiệp rồi phải không?

Trong khi đợi thức ăn, Liễu Tuấn châm thuốc, hỏi.

- Vâng, mọi người đang chạy khắp nơi xin việc, không phải anh thấy trong trường chỉ có mấy người sao?

Nói tới công việc Trầm Nhiêu lại có chút phiền muộn.

Liễu Tuấn cười hỏi:
- Em định làm việc ở đâu? Thủ đô, hay quay về Đại Ninh.

- Em muốn tới Ngọc Lan..

Trầm Nhiêu vọt miệng nói ra, lập tức mặt đỏ bừng, quay đầu đi không dám nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cũng hơi ngẩn người, nhưng lập tức cười nói:
- Ngọc Lan? Được, em muốn làm việc ở ban nghành nào?

- Nghành học của em là phân phối có định hướng, em làm sao chọn được? Khẳng định là đi dạy học, làm giáo viên rồi.

- Làm giáo viên không tệ, rất có thể diện, hơn nữa giáo viên mới tướng đối thoải mái, mỗi năm có rất nhiều kỳ nghỉ, rất tốt. Hay là anh giúp em liên hệ đơn vị công tác nhé?

- Thật sao? Vậy thì tốt quá.
Trầm Nhiêu hoan hô, có điều lại nhanh chóng bĩu môi:
- Em phải hỏi ý kiến ba mẹ đã, ba mẹ em hi vọng em về Đại Ninh làm việc.

Trầm Nhiên mặc dù có lúc ương bướng nhưng nhìn chúng mà nói là cô gái hiếu thuận.

- Này Liễu Tuấn, anh làm việc ở ngành nào ở Ngọc Lan.

Trầm Nhiêu hỏi ngược lại.

Liễu Tuấn đáp đơn giản:
- Chính phủ thành phố.

- Ban ngành nào?

- Thị trưởng.

Trầm Nhiêu lườm y một cái, cầm ốc trà lên uống, không thèm để ý tới y nữa.

Người này cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật thích nói lung tung, làm ra vẻ lão đại.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Liễu Tuấn vang lên.

- Tôi, Liễu Tuấn đây.. Mao chủ nhiệm? Xin chào...

Sắc mặt Liễu Tuấn đột nhiên trở nên nghiêm túc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.