Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1396: Đàm phán



Vốn kế hoạch của Liễu Tuấn là cùng Trầm Nhiêu ăn xong, hai người sẽ đi dạo với nhau, hoặc là xem biểu diễn nghệ thuật ở khách sạn Thu Thủy. Rất nhiều khách sạn có tiết mục này, nhưng về sau phát triển thành hết sức tục tĩu thấp kém, làm ban ngành giám sát bất mãn hạ lệnh cấm, một số khách sạn vì nghĩ tới vấn đề tiền bạc tự động bỏ.

Biểu diễn nghệ thuật ở khách sạn Thu Thủy thì trở thành một chiêu bài, thi thoảng có thể thấy một số ngôi sao ca sĩ đang nổi tiếng lên sân khấu hát.

Hẳn những sinh viên như Trầm Nhiêu sẽ thích tiết mục này.

Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi làm y không thể không thay đổi kế hoạch.

Vì người gọi điện tới là Mao Văn Nhạc phó chủ nhiệm văn phong TW, Mao Văn Nhạc trong điện thoại muón hẹn gặp y có lời muốn báo cáo với Liễu tỉnh trưởng.

Lời mời như thế rất khó từ chối.

Có điều Liễu Tuấn vẫn đẩy thời gian hẹn với Mao Văn Nhạc trễ lại hai tiếng sau.

Lúc này là giờ cơm, Mao Văn Nhạc muốn mới Liễu Tuấn dùng cơm, Liễu Tuấn liền nói với hắn, mình đang ăn cơm với bạn rồi, thế là Mao Văn Nhạc liền hẹn một địa điểm khác, mời Liễu tỉnh trưởng đi thả lỏng.

Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, Trầm Nhiêu hỏi:
- Sao thế, có bạn hẹn à?

- Không phải là bạn, chỉ là một thuyết khách.

Trầm Nhiêu ngạc nhiên thốt lên:
- Thuyết khách.

Liễu Tuấn gật đầu, giữa y và Mao Văn Nhạc chẳng có giao tình gì, hai bên chỉ gặp nhau được một vài lần, miễn cương gọi là người quen. Mao Văn Nhạc đột nhiên hẹn y, ngon từ khách khí, lại luôn miếng nói "báo cáo với Liễu tỉnh trưởng", Liễu Tuấn liền nghĩ tới vụ án Thiên Nam thời sự đang được điều tra.

Xem ra bên kia ngồi không yên nữa.

Vì chuyện đột xuất, Liễu Tuấn chỉ đành thay đổi kế hoạch, ăn cơm xong đưa cô về trường học, vẫy tay tạm biệt. Trầm Nhiêu đột nhiên nắm lấy tay y, bóp nhẹ một cái, sau đó chạy đi như bay, không quay đầu lại, mái tóc tung bay theo chiều gió.

Liễu Tuấn ngây ra nhìn theo bóng lưng trẻ trung của Trầm Nhiêu, cho tới tận khi cô qua khúc rẽ không còn nhìn thấy nữa, Liễu tỉnh trưởng mới lấy điện thoại ra căn dặn vài câu.

Rất nhanh Liễu Tuấn ở cửa đại học sư phạm đi lên chiếc Audi A8 tới đón y, tới thẳng CLB Hoa Đô.

Gần đây những CLB nhà giàu phát triển rất nhanh ở thủ đô, có xu thế tràn lan, một số CLB siêu xa hoa mọc lên như nấm sau mưa, CLB Hoa Đô coi là một chốn nổi tiếng thế hệ sau rồi, luận về mực độ xoa hoa trong trang trí nội thất không hề kém hơn những CLB lâu năm như CLB Trường Thành, CLB Quảng An, thậm chí còn có chỗ hơn.

Thường mà nói những CLB càng thành lập sau, thì phương diện trang thiết bị càng tốt.

Người có thể lập các CLB nhà giàu ở thủ đô đều không thiếu tiền.

Nhưng ở thủ đô không phải rằng CLB của anh càng xa hoa thì làm ăn càng tốt, quan trọng nhất phải xem mối quan hệ của ông chủ, điều này Hoa Đô cũng không chịu kém, tuy chỗ dựa không ghê gớm như nhà họ Cao hay nhà họ Hà, nhưng cũng chẳng kém cạnh gì.

Thế gia ở kinh thành vốn đâu chỉ có một hai nhà.

Mao Văn Nhạc là khách quen của CLB Hoa Đô, hơn nữa thậm chí Mao Văn Nhạc còn chưa thể được coi là khách hàng đỉnh cấp ở đây, từ đó có thể thấy lai lịch ông chủ đằng đằng sau CLB này thế nào.

Chiếc Audi A8 tới đón Liễu Tuấn là của CLB Trường Thành, cấp bậc xe không phải cao nhất, nhưng biệt số rất "chiến", đây gần như là xe chuyên dụng của Liễu Tuấn, khi y không ở kinh thành, không có mệnh lệnh đặc biệt của Hà cố vấn thì người khác không được dùng.

Mao Văn Nhạc đã hẹn ở CLB Hoa Đô, Liễu tỉnh trưởng không tiện lái chiếc Trường Phong đi, lần này có thể gọi là một cuộc "đàm phám", phải chú trọng thân phận ngang hàng, đi xe không thể tùy tiện.

Mao Văn Nhạc rất khách khí, đích thân đợi Liễu tỉnh trưởng ở đại sảnh CLB Hoa Đô, Liễu Tuấn vừa mới xuống xe là lập tức đi nhanh tới, tươi cười bắt tay hàn huyên.

Mao Văn Nhạc hành động như thế khiến cho nhân viên CLB Hoa Đô bất an.

Mặc dù hắn không phải là cách cao cấp nhất ở đây, nhưng đó chỉ là với chủ CLB thôi, còn với nhân viên giám đốc CLB, Mai chủ nhiệ, là sự tồn tại khủng bố người ta không dám nhìn thẳng rồi, nếu không làm việc ở CLB xa hoa đỉnh cấp như thế này, có thể cả đời chẳng được nhìn thấy nhân vật lớn như thế.

Nhưng hiện giờ Mao Văn Nhạc lại ngồi ở đại sảnh đợi khách, có thể thấy vị khách sắp tới là nhân vật uy phong hiển khách thế nào.

Clb vì cẩn thận phái một vị phó giám đốc ra đại sảnh đợi cùng Mao Văn Nhạc, vì phó giám đốc này vừa bất an lại vừa tò mò, muốn được thấy vị khách mà Mao phó chủ nhiệm hạ mình nghênh đón rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Khi Liễu Tuấn xuống xe, phó giám đốc đứng ngây như trời trồng.

Chẳng lẽ Mao chủ nhiệm trịnh trọng đợi vị khách này.

Quá trẻ rồi!

Đương nhiên trong kinh sư Ngọa hổ tàng long rất nhiều, nhưng Mao Văn Nhạc là quan chức cao cấp, thương nhân tuyệt đối không thể có thể nhận lễ tiết long trọng của hắn như thế.

Nghe thấy Mao Văn Nhạc xưng hô với Liễu Tuấn, vị phó giám đốc lại choáng váng một trận.

Tỉnh trưởng.

Mao Văn Nhạc lại gọi người thanh niên trông chưa đầy ba mươi này là tỉnh trưởng!

Vị tỉnh trưởng trẻ tuổi đó cười thản nhiên bắt tay Mao Văn Nhạc, khí thế nhìn qua lại còn uy nghiêm hơn Mao Văn Nhạc.

Vị phó tổng giám đốc không dám chậm trễ, vội theo sát sau Mao Văn Nhạc, đi tới bắt tay Liễu Tuấn, mồm liên tục nói "hoan nghênh Liễu tỉnh trưởng" đại giá quang lâm.

- Ha ha, Liễu tỉnh trưởng, mời!

Mao Văn Nhạc đi trước dẫn đường.

Liễu Tuấn tập trung 120% tinh thần ứng phó với lời mời này, thường mà nói, chủ nhiệm văn phòng TW gần như đều tiến bộ tới tầng cấp lãnh đạo đảng và quốc gia. Đương nhiên chủ nhiệm và phó chủ nhiệm là hai khái niệm khác nhau, Mao Văn Nhạc khó mà tiến bộ tới vị trí chủ nhiệm được.

Đây đại khái là nguyên nhân bên kia chọn Mao Văn Nhạc đi gặp Liễu Tuấn.

Mặc dù nhìn qua giống cuộc hẹn tư nhân, thực ra hai bên đều hiểu rõ đây kỳ thực là một cuộc "đàm phán" chính thức, dù sao Liễu Tuấn còn quá trẻ, phái một vị cán bộ cấp chính bộ ra không khỏi tỏ ý "khiếp sợ" với Liễu Tuấn, về thể diện là không ổn, lại bất lợi với cuộc đám phán với sắp diễn ra.

Càng tỏ ra sốt ruột càng bị người ta chèn ép.

Mao Văn Nhạc được một tay Kính Thu Nhân đề bạn lên khi làm chủ nhiệm văn phòng TW, được coi là thân tín đích hệ.

Mao Văn Nhạc chừng năm mươi, tóc nhuộm đen bóng, nghiêm nghị, ăn mặc chính thức, bước chân trầm ổn hơi nhanh một chút, rất phù hợp với thân phận.

Nói thật Mao Văn Nhạc chẳng vui vẻ gì với công việc này.

Trước kia hắn chẳng có tiếp xúc gì với Liễu Tuấn, chỉ có duyên gặp mặt trên một số cuộc họp, chỉ gần đầu hàn huyên vài câu, nhưng không có nghĩa là Mao Văn Nhạc không nghiên cứu về Liễu Tuấn. Là tâm phúc của Kính bộ trưởng, cùng chức vị mẫn cảm của bản thân, hắn nghiên cứu tất cả cán bộ quan trọng trong hệ phái của Nghiêm Liễu, nhất là Liễu Tuấn.

Mao Văn Nhạc trọng điểm nghiên cứu y không phải do chức vụ của Liễu Tuấn, mà là do thân phận.

Hơn nữa mấy năm qua y còn gây ra không ít động tĩnh, làm các đại lão đỉnh cấp cũng để ý.

Chính vì Liễu Tuấn gây ra hành động ầm ĩ đó mới khiến cho Mao Văn Nhạc sợ hãi cuộc "đàm phán" lần này, vị nha nội này nhìn thì trẻ tuổi, nhưng là "cường địch" không dễ đối phó.

Cù Hạo Cẩm, một bí thư tỉnh ủy uy thế là vậy cũng không được cách gì ứng phó với tiểu bối trẻ tuổi này.

Huống chi là Mao Văn Nhạc hắn.

Lần này Quanh Tranh tấn công chính diện Liễu Tuấn, kết cục là vào tù, chẳng những như thế còn cuốn cả Lý Lương Vân tổng biên tập của Thiên Nam thời sự vào, Mao Văn Nhạc hiểu rất rõ, Lý Lương Vân và Quách Tranh không cùng đẳng cấp, Quách Tranh dù rất có tiếng tăm, nhưng trong mắt các lãnh đạo chỉ là hạng tiểu tốt, có vào tù cũng chẳng ghê gớm gì, cùng lắm bồi dưỡng ra tên tiểu tốt mà thôi.

Tên đời này thứ ít thiếu nhất là những kẻ dùng bút chửi người khác.

Nhưng Lý Lương Vân thì hoàn toàn khác rồi, trong lòng lãnh đạo có phân lượng khá lớn, quan trọng nhất là không còn Lý Lương Vân, Thiên Nam thời sự khó mà phát huy tác dụng như trước nữa, hủy Thiên Nam thời sự là hủy một thanh kiếm sắc bén của hệ phái.

Đó là một tổn thất cực lớn.

Cho nên lãnh đạo đích thân triệu kiến hắn, nói rõ nhất định phải tìm cách giữ cho được Lý Lương Vân.

Nhiệm vụ này không hề nhẹ nhàng.

Quyền chủ động nằm trong tay người ta mà!

Nhưng lãnh đạo đã lên tiếng, Mao Văn Nhạc phải đi một chuyến, có thể hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao phó hay không, nói thật trong lòng Mao Văn Nhạc không dám chắc chút nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.