Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1411: Một buổi nói chuyện



- Có điều Liễu tỉnh trưởng đề cao hiệu suất làm việc, làm đẹp môi trường, tất nhiên là không tệ, nhưng trong kiến thiết thành phố còn có một số vấn đề cần chú ý.

Lehman uống vài chén rượu vàng, tựa hồ "rượu vào lời ra", không ngờ lại lên tiếng "dạy bảo" Liễu tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn vốn mỉm cười, nghe thế sắc mặt trở nên trịnh trọng nói:
- Xin ông Lehman cứ nói thẳng.

Lời này phát ra từ nội tâm Liễu Tuấn, dù sao Lehman là nhân vật trí thức tới từ nước Mỹ, kiến thiết thành phố của Mỹ thực sự có rất nhiều kinh nghiệm hay để học hỏi, hôm nay hiếm có được tụ tập tán gẫu, được nghe cao kiến của Lehman tất nhiên là tốt.

- Liễu tỉnh trưởng, trước tiên nói chuyện cái cống này nhé. Kiến thiết cống ngầm của quý quốc là chuyện người ta đau đầu nhất trong kiến thiết thành phố. Ha ha, các vị hẳn là trong phim ảnh nhìn thấy cống ngầm của nước tôi rồi, có thể cho mấy người xếp hàng ngang đi được, cơ bản dùng cho mấy trăm năm, không có chuyện bị tắc. Nhưng cống của quý quốc thì cơ bản chỉ có chuột mới chạy nổi, nếu như quá tắc thì chuột cũng phải chạy đường vòng...

Kha Khải Phàm và Tiết Chương Dịch thiếu chút nữa cười ra tiếng, ông người Mỹ này thật hài hước, nhưng họ nhanh chóng thu lại nụ cười, vì thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Liễu Tuấn, Liễu tỉnh trưởng rất coi trọng lời của Lehman.

- Liễu tỉnh trưởng, tôi không sao hiểu nổi quý quốc làm cống ngầm vì sao lại làm nhỏ như thế, nếu như trước kia quy mô thành phố rất nhỏ, nhân khẩu thường trú không nhiều xây nhỏ như thế còn hiểu được. Nhưng rất nhiều thành phố lớn, thậm chí có thành phố cực lớn nhân khẩu tới cả chục triệu cũng làm cống ngầm nhỏ như thế thì thật khó lý giải. Tôi đoán chừng là do ý thức tầm nhìn, ví như Ngọc Lan hai mươi năm trước nhân khẩu hơn một triệu, vì sao thiết kế cống ngầm lại cũng bằng quy cách một thị trấn nhỏ?

Lehman thấy Liễu Tuấn tựa hồ rất coi trọng lời ông ta nói, tức thì càng có tinh thần, tiếp tục nói say sưa, quên cả mùi thối ở bên ngoài.

Liễu Tuấn trầm tư.

Lehman đã nói tới một vấn đề quan trọng trong kiến thiết thành phố, cống ngầm nhỏ là một sự thực tồn tại khách quan, nhưng Lehman nói trong nước thiếu tầm nhìn ở việc kiến thiết thành phố, là vấn đề quan điểm, nó không chỉ liên quan tới vấn đề một cái cống ngầm nữa.

- Liễu tỉnh trưởng, tôi rất tán thành quy hoạch xanh hóa thành phố ngài đang tiến hành, một thành phố đúng là cần xanh hóa mới có sức sống. Nhưng quy hoạch này, căn cứ vào văn kiện của chính phủ phải hoàn thành trong vòng ba năm, tôi cho rằng trong đó không phải không có vấn đề...

Kha Khải Phàm và Tiết Chương Dịch lại giật mình.

Quy hoạch thành phố xanh này đúng là có rất nhiều người nguyền rủa, nhưng không làm gì nổi sự uy thế của Liễu Tuấn, thêm vào Đinh Ngọc Chu toàn lực ủng hộ, mọi người không dám nói ra mồm.

Vì Chu Vinh Sinh ý kiến với Liễu Tuấn nói tài chính khó gánh vác được, không lâu sau đó có tin đồn nói Đinh Ngọc Chu muốn điều động Chu Vinh Sinh, tuy cuối cùng không thành sự thực, nhưng Đinh Ngọc Chu có nói chuyện với Chu Vinh Sinh bảo ông ta phục tùng vô điều kiện sự chỉ huy của chính phủ, đừng có lấy tư cách lão thành ra chống đối Liễu Tuấn bừa bãi.

Cán bộ Ngọc Lan đều biết Chu Vinh Sinh là cán bộ được Đinh Ngọc Chu coi trọng nhất, Thôi Phúc Thành và Uông Quốc Chiêu thử mấy lần mà vị trí cục trưởng cục tài chính của ông ta không lung lay tới một cái nào, hiện giờ chỉ vì đề xuất ý kiến với Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu lại như đối diện với đại địch, có thể thấy Liễu Tuấn uy thế ra sao.

Hiện giờ Lehman ỷ hơi rượu "nói càn" đừng có để Liễu tỉnh trưởng nổi giận.

Liễu Tuấn cầm chén rượu lên nhấm một ngụm nói:
- Ông Lehman mời tiếp tục chỉ bảo.

Lehman vội xua tay:
- Không dám nói chỉ bảo, tôi chỉ hứng lên thuận miệng nói, có chỗ nào không đứng, xin tỉnh trưởng đừng để ý.

Người nước ngoài này ăn ngoái khách khí khéo léo hơn khối người trong nước.

- Tôi chỉ muốn hỏi, nếu trong ba năm tỉnh trưởng bị điều đi, thì quy hoạch thành phố này có được triệt để thực thi tiếp nữa không? Người kế nhiệm của ngài liệu có cải biến quy hoạch, làm ra một cái quy hoạch khác không?

Lehman nói tựa như tùy ý, nhưng ngôn từ rất sắc bén.

Liễu Tuấn hơi cau mày.

Kha Khải Phàm không nhịn được xen vào:
- Ông Lehman, đây là quyết định của tập thể, đã thành văn kiện, dù Liễu tỉnh trưởng có điều đi, văn kiện này cũng sẽ được thực thi.

Vốn Liễu Tuấn nói chuyện với khách, Kha Khải Phàm không nên xen vào, nhưng hắn theo Liễu Tuấn hơn một năm, biết Liễu Tuấn thích bồi dưỡng cán bộ bên cạnh thường cổ vũ họ đưa ra câu hỏi, cho nên Kha Khải Phàm dám lên tiếng xen lời.

- Thế hả? Ha ha ha...
Lehman không tỏ thái độ gì, tiếp tục nói với Liễu Tuấn:
- Liễu tỉnh trưởng, tôi rất thích văn hóa phương đông, tới rất nhiều thành phố của quý quốc, đại bộ phận là thành cổ nghìn năm. Nhưng mấy ngăm gần đây, tôi thường thấy một số thành thố ra sức kiến thiết cải tạo, hơn nữa tần suất rất cao, thường vừa cải tạo xong lại cải tạo tiếp, cả thành phố gần như không lúc nào không trong quá trình xây dựng. Quả thực tổi thấy cải tạo là không cần thiết, thành phố cũ có dáng vẻ của thành phố cũ, có lẽ bảo tồn hoàn chỉnh nó còn có lợi hơn. Không giấu gì tỉnh trưởng, tôi cũng đã tới rất nhiều quốc gia Châu Âu, cách thức đối đãi với thành phố cũ của họ khác với quý quốc. Bọn họ rất ít cải tạo thành phố cũ mà xây dựng thành phố mới, để thành phố cũ được bảo tồn hoàn chỉnh, thậm chí không tăng cường giữ gìn, để phát triển tự nhiên, chỉ khống chế nhân khẩu phát triển. Rất nhiều thành phố cổ được bảo tồn nguyên xi, đi trên con phố cổ, văn hòa lắng đọng tinh thần ẩn chứa trong đó làm người ta nghiêm trang, thành cũ có cái đẹp của thành cũ, không hề lạc hậu.

Lehman nói liền một hơi, miệng hơi khát, liền uống liền mấy ngụm trà.

- Liễu tỉnh trưởng, tôi không sao hiểu nổi, một số thành phố rõ ràng là có không gian phát triển rất lớn, hoàn toàn có thể xây dựng thành phố mới, nhưng lại cứ đâm đầu cải tạo. Kỳ thực có thể xây dựng thành phố mới rồi di chuyển một hần dân cư sang, thành phố cũ được bảo tồn, chất lượng cuộc sống được cải thiệt, là chuyện đẹp cả đôi đường? Vì sao cứ phải vật lộn như vậy?

Trong mắt ông ta, rất nhiều thành phố đang vật lộn chứ không phải đang kiến thiết.

Liễu Tuấn trầm ngâm hỏi:
- Ông Lehman, vậy ông cho rằng nguyên nhân là sao?

- Thứ cho tôi nói thẳng, nguyên nhân chính là thành tích, một thành phố có phát triển hay không lại không được phán định bởi thực tế, mà dựa trên con số GDP. Ok, đáp án có rồi, cải tạo thành phố cũ ít tốn tiền hơn, nhưng con số GDP không khác so với kiến thiết thành phố mới bao nhiêu, lại có thể tuyên truyền là quan tâm tới cuộc sống của người dân. Nói thật đây là nhu cầu của chính quyền chứ không phải là nhu cầu của người dân.

Liễu Tuấn hơi kinh ngạc, không ngờ người nước ngoài này lại nhìn thấy bản chất công trình thành tích ở trong nước, nói một câu trúng ngay điểm mấu chốt.

- Liễu tỉnh trưởng, còn có một điều tôi không hiểu được, đó là quy hoạch kiến thiết thành phố của quý quốc không liên tục mà đứt quãng, tạo thành rất nhiều sự lãng phí lớn. Ví dụ như vị thị trưởng tiền nhiệm một thành phố nói muốn khai phá khu phía tây, thế là mọi người chạy sang khu phía tây, khu phía tây còn chưa kiến thiết xong, ông ta bị điều đi, thị trưởng mới lên thay muốn kiến thiết khu phía đông, thế là tất cả lại kéo sang khu phía đông, khu phía tây bị bỏ đó. Phải biết rằng tài lực của thành phố là có hạn, cho nên kiến thiết thành phố không có tính liên tục như thế sẽ tạo thành lãng phí, cuối cùng lại chẳng có hiệu quả như ý.

Liễu Tuấn nhướng mày lên:
- Vậy nước ông nếu gặp phải vấn đề này thì giải quyết ra sao?

Lehman cười:
- Liễu tỉnh trưởng, ở nước tôi không có vấn đề này đâu.

- Không có ? Vì sao?

- Ở nước tôi, quy hoạch mang tính toàn cục sẽ được thảo luận thông qua quốc hội sau đó hình thành văn kiện pháp luật, có hiệu lực luật pháp. Thị trưởng tiền nhiệm nghỉ hưu, thị trưởng kế nhiệm phải thực thi quy hoạch đó, nếu không làm là phạm pháp. Điều này khác với văn kiện của các vị, văn kiện của các vị không có hiệu lực pháp luật, người kế nhiếp có chấp hành hành không cũng chẳng sao, chẳng ai đi chất vấn cả.

Nghe tới đây Liễu Tuấn thở dài.

Chế độ luân chuyển cán bộ, tệ nạn sáng làm tối sửa, vì thiếu sự giám sát có hiệu quả, tạo thành kiến thiết trùng lặp, lãng phí hết lần này tới lần khác. Ông ta nói ra chuyện hiệu lực pháp luật, có lẽ là biện pháp giải quyết không tệ.

Đương nhiên trong này còn có việc kiện toàn cơ cấu và chế độ giám sát, nếu không có hiệu lực luật pháp mà không ai giám sát thì cũng như không.

Có lẽ sau này Liễu Tuấn nên nỗ lực theo phương hướng đó.

+++ không biết các bác thế nào chứ mình có được nhiều kiến thức ở truyện này, dù đa phần không có tác dụng gì có thực tế cuộc cống, nhưng ít nhất hiểu ra được nhiều điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.