Trước cửa Thúy lam chi dạ, Hoa Viễn Hàng thi thoảng lại nghển có lên nhìn ngó.
Cận Hữu Vi cười nói: - Đừng sốt ruột, Liễu Tuấn nói đến là sẽ đến, tên này ưu điểm khác không có, nhưng coi như biết giữ lời.
Hoa Viễn Hàng cười, không biết tiếp lời ra sao, lời này của Cận công tử không giống như là đang khen Liễu tỉnh trưởng, nếu là khi Hoa Viễn Hàng còn làm ở trại giam, Liễu thị trưởng có ghê gớm đến đầu cũng chẳng thèm để ý, đó gọi là không mong muốn gì thì không sợ gì cả.
Hiện giờ hắn sao có thể cùng Cận Hữu Vi trêu cấp trên được.
Cận Hữu Vi an ủi không có chút tác dụng nào, Hoa Viễn Hàng vẫn vươn cổ ra hết sức nhìn đông ngó tây.
Cận Hữu Vi thở dài, nói: - Viễn Hàng, trước kia điều cậu tới cục công an chẳng biết là họa hay phúc,nhìn dáng vẻ lo được lo mất này, cậu có còn là Hoa Viễn Hàng phóng khoáng tự nhiên không.
- Hữu Vi, anh nói xuống thì dễ lắm, tôi làm thế chả lẽ vì mình hay sao?
Cận Hữu Vi thản nhiên nói: - Cho dù không phải vì bản thân cũng không cần như thế, tôi nói với cậu rồi, chuyện này không giống như cậu tưởng tượng đâu.
Hoa Viễn Hàng tức thì sáng mắt lên, nói gấp: - Hữu Vi, có phải Liễu tỉnh trưởng nói gì với anh không?
Hắn biết rất rõ mỗi quan hệ giữa Cận Hữu Vi với Liễu Tuấn hơn hẳn quản hệ của hắn với Liễu Tuấn, hắn là cấp dưới thân tín, còn Cận Hữu Vi là bạn Liễu Tuấn, hai cái này khác nhau rất lớn.
Không phải nói thân tín không bằng bạn bè, mà từ ý nghĩa nào đó thân tín mới là người của mình, bạn chỉ là bạn. Quan trọng ở chỗ cán bộ tầng cấp như Liễu Tuấn rất khó có bạn bè thực sự, muốn thành bạn của Liễu Tuấn, thực sự không đơn giản.
Cận Hữu Vi lắc đầu: - Y không nói rõ, là do tôi đoán.
Vẻ vui mừng của Hoa Viễn Hàng héo đi vài phần.
Cận Hữu Vi nhận ra, điều này cũng chẳng trách được, chuyện lớn như thế suy đoán sao mà chắc được? Thế nào cũng phải từ miệng Liễu Tuấn nói ra mới đáng tin.
- Cận công tử, Hoa cục....
Hạ Tông Diễn đứng ở một bên, thi thoảng lại mời thuốc.
Mới ban đầu ông ta không biết Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng đứng đây đợi ai nhưng không dám chậm trễ chút nào, cả tỉnh A số người đáng Hoa Viễn Hàng và Cận Hữu Vi đứng đón đúng là không nhiều, bất kể là ai cũng là nhân vật rất lớn.
Nghe mẩu đối thoại vừa rồi của hai người, Hạ Tông Diễn biết đó là Liễu Tuấn, liền lấy 120% tinh thần.
Hiện gờ Liễu Tuấn không còn như trước, thị trưởng chính thức rồi.
Thật ra không phải Liễu Tuấn không giữ lời mà là Hoa Viễn Hàng quá nóng ruột, cách thời gian hẹn còn sớm, mà Liễu Tuấn người rất tuân thủ giờ giấc, đi gặp Cù Hạo Cẩm, Thai Duy Thanh còn tới rất đúng giờ, càng không nói loại hẹn này.
Mãi mới tới giờ hẹn, chiếc Audi đen bóng đúng giờ xuất hiện ở Thúy lam chi dạ.
Cận Hữu Vi đi lên đón.
- Ha ha, Liễu tỉnh trưởng càng ngày càng làm cao rồi.
Liễu Tuấn trước kia tới Thúy lam chi dạ thường đều tự mình lái xe, giờ trực tiếp dùng xe số hai thành ủy tới, có thể thấy những thứ trướ kia y kiêng kỵ hiện giờ không còn là gì nữa.
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng.
Hạ Tông Diễn lấy dũng khí nhích tới bắt tay Liễu Tuấn, lưng gập tới 90 độ.
- Liễu tỉnh trưởng đại giá quang lâm làm vẻ vang cho cửa hiệu nhỏ này.
Hạ Tông Diễn văn vẻ.
Cận Hữu Vi cười: - Lão Hạ, vì cái biển số xe 002 này, phải chăng hôm nay giảm giá ưu đãi cho chúng tôi? Hiệu quả quảng cáo mà.
Hạ Tông Diễu cười hăng hắc, rối rối nói: - Ưu đãi, ưu đãi chứ... Các vị lãnh đạo, mời.
Kỳ thực Liễu Tuấn mà gật đầu há chỉ là ưu đãi giảm giá thôi.
Cận Hữu Vi nói đúng chiếc xe biển 002 thành ủy này đường hoàng xuất hiện ở cửa Thúy lam chi dạ, hiệu quả quảng cáo không tâm thường, phàm là người trong quan trường nhìn thấy, về sau ai chằng coi trọng Hạ Tông Diễn hơn ba phần.
Theo lệ vẫn là gian phòng xa hoa nhất ở tầng năm, trừ thợ mát xa xinh đẹp nhất, còn có Hoàng sơn vân vụ cực phẩm, là trè mới hái năm nay, vị rất thuần.
Vừa mới thay đồ nằm xuống, Hoa Viễn Hàng đã không nhịn được, đang chuẩn bị lên tiếng thì Cận Hữu Vi đưa mắt ra hiệu, lời tới miệng rồi đầy nuốt ngược trở lại. Cận Hữu Vi rất hiểu thói quen của Liễu Tuấn, hắn cho rằng lúc này không hợp bàn việc công ắt phải có lý do.
Thế là mấy người nằm xuống hưởng thụ phục vụ của thợ mát xa, Cận Hữu Vi tán gẫu câu được câu chăng với Liễu Tuấn, nói là tán gẫu không đúng, mà Cận Hữu Vi đang oán trách.
- Tỉnh trưởng đại nhân, ngài hành hạ thế này hại tôi đến khổ...
Liễu Tuấn không lên tiếng.
- Cái thành phố xanh gì đó kia muốn chúng tôi giao trả lại đất đai, được, tôi chấp nhận, tôi ủng hộ! Ai bảo chúng tôi là những công dân tốt chứ? Nhưng mà chỗ đất ở Tiềm Châu kia Lý Huệ quá ác độc, giá tiền đó làm người ta chịu không thấu. Mười mấy thành phố trong tỉnh có nơi nào giá phòng thấp hơn Tiềm Châu? Toàn bắt tôi làm những việc tốn công vô ích, thật thiếu tình nghĩa.
Liễu Tuấn nhắm mắt, hờ hững nói: - Vậy anh đi tìm Lý Huệ ấy, lảm nhảm với tôi làm gì? Tôi giờ đâu có quản chuyện ở Tiềm Châu.
- Cậu...
Cận Hữu Vi tức thì vểnh râu trợn mắt.
Câu nói này thật là khinh người quá lắm.
Nhưng Cận Hữu Vi nhanh chóng dở khóc dở cười, thì ra Liễu tỉnh trưởng nhắm chặt mặt mắt, khoan khoái hưởng thụ, đâu có nhìn thấy Cận công tử diễn trò.
- Có điều tôi nhắc nhở anh, chính sách ở Tiềm Châu sắp thực thì ở Ngọc Lan, giá phòng ốc ở đây cũng sẽ bị khống chế nghiêm ngặt, quyết kkhông cho tăng giá bừa bãi.
Đầy một bụng tức của Cận công tử còn chưa tiêu hết, Liễu tỉnh trưởng đã đổ thêm dầu vào.
- Cái gì? Cậu ác thế à! Tôi nói cho cậu biết, cậu làm thế là dùng hành chính can thiệp vào thị trường! Là kinh tế kế hoạch, là thụt lùi.
Cận công tử gần như là nhảy dựng lên một loạt "tội danh" tuôn ra, vẻ nhớn nhác đó làm cô gái nhỏ đang xoa bóp cho hắn giật bắn mình, hoảng sợ nhìn hắn.
- Kế hoạch kinh tế đấy, thụt lùi đấy, thì sao nào? Anh không thích có thể rút khỏi thị trưởng địa ốc Ngọc Lan, có ai trói buộc đâu?
Liễu tỉnh trưởng chẳng bận tâm, vẫn hời hợt nói.
- Cậu.. Cậu làm càn như thế thì phải cho lý do chứ?
Cận Hữu Vi tức tối.
Chính sách giá phòng thấp này đánh trúng vào căn bản của những thương nhân địa ốc bọn họ, đắc tội với cả một đống người, dù là bạn bè, Cận Hữu Vị cũng thấy khó chấp nhận.
Liễu Tuấn bình tĩnh nói: - Anh là thương nhân, trong mắt chỉ có lợi, tôi là thị trưởng, không thể như thương nhân các anh được! Tối chấp chính Ngọc Lan, mà đại bộ phận người dân nơi này không mua được nhà ở, vậy là tôi thất trách.
Cận Hữu Vi đưa ngón tay cái lên, hầm hừ nói: - Cậu giỏi! Cậu ghê gớm! Nhưng trào lưu toàn quốc là thế, tất cả đều ra sức đẩy giá lên, Ngọc Lan một mình có chống lại nổi không? Không kiếm được lại, còn ai đi xây nhà ? Sợ rằng đến lúc đó vấn đề không phải là người dân không mua nổi nhà, mà là không có nhà để mà mua nữa rồi.
Liễu Tuấn cười ha hả" - Vấn đề này không cần Cận công tử phải nhọc lòng, tôi muốn bóp chết là đám thương nhân bất lương đẩy giá lên thái quá. Còn không gian lợi nhuận bình thường vẫn đề lại. Chỉ cần có lợi nhuận, anh không làm sẽ có người khác làm, cho dù tất cả thương nhân địa ốc hiện nay của Ngọc Lan rút lui cũng chẳng sao, chính phủ muốn bồi dưỡng lên mấy thương nhân địa ốc có tinh thần trọng nghĩa chẳng phải là khó khăn lắm.
Câu này hoàn toàn bịt miệng Cận Hữu Vi.
Không nghĩ tới mình lại thành thương nhân bất lương, đúng là khinh người mà.
Cận công tử nằm xuống giường, hai con mắt đảo loạn lên, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ lời của Liễu Tuấn, hắn nói chuyện nhà đất với Liễu Tuấn vốn chỉ là muốn tán gẫu lấy không khí, không ngờ lại moi được "bí mật động trời" Cận công tử đúng là cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Kỳ thực Liễu Tuấn thực hiện chính sách hạn chế nhà đất ử Tiềm Châu, lại còn lôi kéo cả người khổng lồ nghành địa ốc trong nước là Hoa Hưng tới trợ uy, Cặn Hữu vi và các thương nhân địa ốc khác ở Ngọc Lan đang thầm lo lắng.
Liễu Tuấn đến Ngọc Lan rồi mà.
Theo tác phong nhất quán của người này, đến nơi nào đúng là đều thực thì. chính sách như thế.
Hiện giờ quả không sai, chính miệng Liễu Tuấn chứng thực rồi, sở dĩ tạm thời chưa thực thi Cận Hữu Vi cho rằng là vì đại hội đảng, lo gây ra chấn động không đáng có. Một khi đại cục ổn định, Liễu nha nội chắc chắn vung "đồ đao" lên với thương nhân địa ốc.
Hắn và Liễu Tuấn là bạn bè, chắc chắn còn là bạn bè rất tốt, nhưng liên quan tới lợi ích kinh tế lớn như thế, Cận công tử có siêu thoát đến đâu cũng phải cẩn nhắc cho kỹ.
- Cận Hữu Vi, kiếm tiền nhiều hơn nữa kỳ thực có ý nghĩa gì lớn? Tài sản hiện nay của anh có tiêu mười đời cũng chẳng hết, vì sao còn cố chấp như thế? Bình ổn giá nhà đất, để đại bộ phận người dân Ngọc Lan mua được nhà chẳng lẽ không phải là một chuyện công đức lớn? Suy nghĩ cho kỹ đi, đừng nói tôi không cho anh cơ hội.
- Miễn miễn miễn, đừng nói đạo lý với tôi, bực mình.
Liễu tỉnh trưởng ngậm miệng thật, nhưng không giận còn khoan khoái hướng thụ phục vụ của cô gái mát xa