Tổ tuần sát Trung ương đến vẫn chưa ảnh hưởng đến việc hằng ngày của Liễu Tuấn, y vẫn là đâu vào đấy, thậm chí khi Yêu Hải Anh đề xuất muốn tới thăm còn bị y khéo cự tuyệt.
Lúc này, nhóm tổ tuần sát chính là tiêu điểm ánh mắt của tỉnh A, hầu như toàn bộ các quan lớn của tỉnh thành phố đều nhìn chằm chằm vào các thành viên của tổ tuần sát. Lúc này Yêu Hải Anh đăng môn bái phỏng có thể sẽ bị người khác hiểu lầm.
Sau khi bị Liễu Tuấn khéo cự tuyệt Yêu Hải Anh cũng không có kiên trì, mỉm cười treo điện thoại.
Liễu Tuấn không cho Yêu Hải Anh đăng môn bái phỏng cũng không có quy định nói các cán bộ cấp dưới trước đây tại tỉnh A của Yêu Hải Anh không thể đi bái phỏng bà. Thí dụ như đám người Phan Tri Nhân, Vu Hoài Tín chính là cấp dưới cũ của bà, lãnh đạo cũ trở lại cố hương, cấp dưới đi thăm chính là việc thiên kinh địa nghĩa, là lễ tiết cần có. Về phần sau khi đám người Phan Tri Nhân đi thăm Yêu Hải Anh xong đương nhiên cũng không có người có thể cấm họ đến chỗ Liễu Tuấn, nói chuyện tâm tình cùng lãnh đạo cũ.
Trong lòng Liễu Tuấn nhớ đến vấn đề căn hộ tại khu an trí, ngay ngày hôm sau tổ tuần sát Trung ương đến đây Liễu bí thư đã đích thân chạy qua đó.
Toàn bộ khu an trí chính là một công trường thật lớn, các loại kiến trúc lớn nhỏ đang khẩn trương thi công.
Khu vực này thuộc về quản hạt của khu Trường Hà, chỗ giáp giới giữa khu Trường Hà và khu Hoa Thành. Thời gian Liễu Tuấn chủ chính khu Trường Hà đã tiến hành xử lý xanh hoá, sau khi xác định là địa chỉ nơi làm việc của Phủ thị chính mới đã tiến thêm một bước tăng cường xử lý hoàn cảnh xanh hoá, bồn hoa và xanh hoá, khắp nơi có thể thấy được. Chỉ là xe cộ kiến trúc qua lại rất nhiều, bụi bặm đầy trời, những hoa cỏ nơi đó đều bị nhiễm bụi đầy mặt, trông có phần phờ phạc lù rù.
Xe số 1 của Liễu bí thư chạy trên con đường rộng rãi nhưng cũng không sạch sẽ.
Mặc dù Phủ thị chính mới chưa xây thành, tên gọi của đường đã bắt đầu sử dụng, điều này cũng rất tốt, dù sao đã có người sinh hoạt bên này thì nên có một địa danh nghiêm chỉnh, cũng thuận tiện thư từ qua lại.
Khu an trí cho hộ dân di dời được xây cách Phủ thị chính mới khoảng chừng hơn 1000m, chỉ nhìn vẻ ngoài, tiên hoa lục thảo thấp thoáng, hoàn cảnh cực kỳ tươi đẹp, có thể nói những căn hộ này là nhóm cư dân đầu tiên của khu tân thành.
Đường Xi-măng thông thẳng đến bên trong của khu an trí.
Tác phong xưa nay của Liễu Tuấn chính là 'khinh xa giản tòng', không thích làm ra cảnh tiền hô hậu ủng. Lần này y cũng chỉ gọi thêm chủ nhiệm ban quản lý di dời Dương Tư Ngôn và cục trưởng Xây dựng thành phố Hạ Vũ. Tổng cộng 3 chiếc xe, nếu như không phải là nhãn hiệu Audi hiển hách quá thì không ai biết đây là bí thư Thành ủy đã đến.
Các tòa nhà lầu của khu an trí nhìn từ bề ngoài giống nhau như đúc. Mỗi tòa cao 7 tầng, chỉ những tòa hơi nghiêng được đánh dấu chữ số Ảrập trên vách tường. Liếc mắt nhìn qua, từng dãy từng dãy giống nhau về chiều cao, dáng dấp vô cùng chỉnh tề.
Tuy nhiên Liễu bí thư đối với loại hình thức này không phải là rất tán thành. Có phần giống như khu nhà của công nhân ở vùng ngoại ô Moscow, mấy trăm tòa nhà giống nhau như đúc san sát nối tiếp nhau sắp thành hàng, ngay cả cửa cũng không có gì khác nhau, ban ngày còn đỡ, có thể thấy rõ số thứ tự trên từng căn nhà, nhưng khi đến buổi tối không có ánh sáng thì bảo người khác làm sao mà phân biệt? Không chỉ nói khách từ bên ngoài đến, ngay cả cư dân ở đó chỉ sợ cũng không dễ phân biệt. Tình hình lạc đường hẳn là sẽ xảy ra bình thường.
Nhìn thấy diện mạo như vậy, Liễu Tuấn nhíu mày, quay đầu nói với Dương Tư Ngôn: "Lão Dương, như vậy không tốt, rất dễ lạc đường!"
Dương Tư Ngôn là cán bộ đã hơn 40t, vóc người gầy nhom, còn thích mặc áo kẹp nách, nhìn qua còn già hơn so với tuổi thực tế, vừa nghe nói thế Dương Tư Ngôn vội tiến nhanh tới một bước, hơi khom người, đáp: "Đúng vậy, Liễu bí thư, chúng tôi cũng nhắc nhở qua chuyện này với chủ thầu xây dựng, họ nói lúc trước chính là thiết kế thành như vậy, không phải là họ sai."
Liễu Tuấn không hài lòng nói: "Họ sai chẳng lẽ không thể sửa lại? Chỉnh thể thiết kế của nhà lầu không thể sửa, từng giao lộ không biết bố trí một tiêu chí rõ ràng sao? Buổi tối về nhà cũng không đến mức đi lầm đường, không phải mỗi người ra ngoài cũng mang theo đèn pin đấy chứ? Khi về đến chỗ này còn phải rọi từng nhà lầu để tìm số nhà hả?"
Dương Tư Ngôn vừa nghe hơi đau đầu. Liễu bí thư chất vấn quả thực rất có đạo lý, chủ ý đơn giản như vậy vì sao mình không nghĩ ra chứ?
"Đúng vậy đúng vậy, Liễu bí thư, là chúng tôi làm việc không cẩn thận, không chu đáo, tôi lập tức sẽ bảo họ tại ven đường, từng giao lộ thiết trí bản chỉ đường. . ."
Liễu Tuấn nói không chút khách khí: "Lão Dương, đây không phải là vấn đề không cẩn thận, việc này nói rõ, rất nhiều đồng chí chúng ta hoàn toàn không đặt tâm tư ở trên công tác. Chỉ cần anh hơi động đầu óc thì cũng biết như vậy sẽ không thích hợp mà! Sau đó phải chú ý!"
Liễu bí thư đối với cán bộ bình thường hoặc là quần chúng rất có hòa khí, không kiêu ngạo chút nào, nhưng đối với cán bộ phụ trách nhất là cán bộ lãnh đạo chủ chốt, người đứng đầu mỗi bộ môn lại rất nghiêm khắc, công việc mà làm không chu đáo, muốn nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của Liễu bí thư đối với anh thì không có cửa đâu!
Tuy là đầu mùa đông, trên ót Dương Tư Ngôn vẫn rướm mồ hôi!
Nguyên nhân tại TP Ngọc Lan tất cả mọi người rất rõ ràng, lời răn dạy của Liễu bí thư tuyệt không đơn giản. Các cán bộ lãnh đạo trung tầng trên cơ bản đều đã đôi ba lần có cơ hội "bị giáo huấn".
Liễu Tuấn giáo huấn xong Dương Tư Ngôn cũng không để ý đến hắn nữa, nói với cục trưởng Hạ Vũ: "Lão Hạ, mấy tòa nhà nào xảy ra vấn đề đâu? Dẫn tôi qua xem thế nào!"
Kỳ thực vấn đề này thư ký Kha Khải Phàm của Liễu Tuấn đã báo rõ ràng, tuy nhiên Liễu Tuấn cũng không hỏi Kha Khải Phàm. Y cho rằng vấn đề như vậy thì Hạ Vũ thân là cục trưởng xây dựng thành phố nên biết. Không biết chính là thất trách.
Hạ Vũ trẻ hơn Dương Tư Ngôn, chỉ ngoài 40, vóc người khá cao to, mặc dù chưa vượt qua vẻ khôi ngô của Liễu Tuấn nhưng cũng coi như là một người đàn ông khỏe mạnh, hiếm thấy chính là bụng vẫn chưa nhô ra, có thể thấy được thường ngày vẫn chú trọng rèn luyện. Nhìn qua Hạ Vũ cũng trấn định hơn Dương Tư Ngôn, nghe vậy đáp: "Vâng, Liễu bí thư. Tòa nhà xảy ra vấn đề là tòa nhà số 86 và 87, mặt tường của hai tòa này rạn nứt khá nghiêm trọng, mặt khác tòa nhà số 81 và 79 cũng xảy ra tình huống này, nhưng tương đối nhỏ hơn. . . Liễu bí thư, từ nơi này đến căn số 86 khoảng 3km lộ trình, chúng ta đi bộ hay là đi xe qua?"
Liễu Tuấn khẽ gật đầu: "3km cũng không phải rất xa, đi bộ qua đi, có thể rèn luyện sức khỏe."
"Vâng, để tôi dẫn đường cho Liễu bí thư, mời đi bên này!"
Hạ Vũ vội tiến nhanh tới vài bước, đưa tay làm một thủ thế "Mời".
Xem ra Hạ Vũ đối với tình huống của khu này vẫn khá quen thuộc. Điều này cũng là bởi Hạ Vũ đối với tính cách của Liễu bí thư có nghiên cứu sâu, Liễu Tuấn lấy "thanh thiên" mà nghe tiếng, đối với vấn đề dân sinh đều rất quan tâm. Hạ Vũ biết Liễu Tuấn sớm muộn gì cũng sẽ đến khu này thị sát cho nên bình thường qua đây dạo quanh một chút, so với Dương Tư Ngôn phải trấn định hơn nhiều.
Đương nhiên, Hạ Vũ cũng chỉ trấn định bên ngoài, trong lòng thì bồn chồn không yên.
Nguyên nhân Liễu bí thư tới đây không phải là thị sát bình thường mà là tới để xử lý vấn đề, an trí nhà xảy ra vấn đề chất lượng, bất kể như thế nào một cục trưởng xây dựng như hắn tránh không thoát can hệ. Giám sát xây dựng vốn chính là chức trách của họ.
Hơn nữa, các lãnh đạo của tổ tuần sát Trung ương cũng đã đến Ngọc Lan, ai biết nhóm khâm sai đại thần này có thể cũng đã theo dõi khu này rồi không, đây cũng là chuyện đáng lo, vạn nhất Liễu bí thư bởi vậy mà bị liên lụy, Hạ Vũ là một người phụ trách giám sát chất lượng xây dựng cũng chạy không thoát!
Nhưng vấn đề đã xảy ra, nhà lầu cũng đã nứt, có làm gì cũng đã chậm.
Trong lòng Hạ Vũ đã mang tổ tông 18 đời của Miêu Chính Cường lão tổng điền sản Hào Uyển ân cần thăm hỏi qua một lần.
Tốc độ đi bộ của Liễu Tuấn khá nhanh, đây không phải là đi tham gia hội nghị nên phải chú ý phong độ. Khoảng chừng hơn 20p sau đã đi tới phía dười tòa nhà số 86. Ngẩng đầu nhìn, phía dưới chữ số Ảrập đỏ tươi "86" có một cái khe tối om, dài phải hơn 2 thước, chiều rộng hơn 10cm.
Sắc mặt Liễu Tuấn lập tức trầm xuống, trầm giọng hỏi: "Lão Hạ, đây là chuyện gì, kết quả giám định của các anh là gì?"
Trong lòng Hạ Vũ giật thót, vội đáp: "Liễu bí thư, vấn đề này vừa phát sinh thì chúng tôi cũng đã phái nhân viên kỹ thuật qua kiểm tra, căn cứ theo phân tích của nhân viên kỹ thuật chủ yếu là bởi vì mấy tòa nhà này móng không vững. Toàn bộ nhà an trí đều dựa theo một tiêu chuẩn thống nhất để xây dựng, chiều sâu chân tường cũng thống nhất, nhưng tầng đất của mấy tòa này khá mềm, chủ thầu xây dựng chưa có tỉ mỉ kiểm tra, sau khi xây xong, tầng đất không chịu nổi áp lực của tòa nhà đã xảy ra hiện tượng bị lún, toàn bộ trọng tâm kết cấu đã bị chếch đi, cho nên xuất hiện cái khe lớn như vậy!"
"Làm ăn thật vớ vẩn! Điền sản Hào Uyển sao lại làm như vậy, kiến thức cơ bản như vậy cũng không hiểu, thế mà cũng đòi làm điền sản khai phá? Buồn cười!"
Khuôn mặt Liễu Tuấn trầm như muốn chảy nước.
Hạ Vũ và Dương Tư Ngôn đều cúi đầu, không dám nhìn hai mắt của Liễu Tuấn.
"Còn có, cục xây dựng các anh giám sát công trình là thế nào? Tôi đoán là cũng chỉ lướt qua coi cho thôi chuyện. Thấy những tòa nhà phía trước không xảy ra vấn đề thì cho rằng vạn sự đại cát hả!"
Liễu Tuấn lớn tiếng khiển trách.
"Vâng vâng. . . Liễu bí thư, là sai lầm của chúng tôi. . ."
Hạ Vũ bắt đầu vuốt mồ hôi, sợ hãi nói.
"Vấn đề này, nghiêm trọng như vậy không phải là một câu sai lầm thì có thể qua. Phải nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm của các nhân viên liên quan. Còn có, đây là điều quan trọng nhất, khi các anh phát hiện tình huống này đã áp dụng biện pháp gì? Toàn bộ cư dân đã dời đi chưa?"
Hạ Vũ trong lòng nhảy loạn, lắp bắp nói: "Liễu bí thư, chúng tôi . . .chúng tôi đang xem xét điểm an trí mới, đợi. . ."
"Đợi?"
Liễu Tuấn giận tím mặt, cắt đứt lời biện giải của Hạ Vũ.
"Đợi tới khi nào? Đây đã là nhà nguy hiểm, anh còn chưa rõ hả? Lẽ nào phải chờ tới nó sụp xuống, xảy ra đại sự mới nhớ tới di dời hộ dân sao? Cho dù không có nhà thích hợp thì không biết tạm thời thu xếp? Để quần chúng ở trong căn nhà nguy hiểm sao? Hạ Vũ, lá gan của anh không nhỏ!"