Tổ tuần sát Trung ương tại TP Ngọc Lan gặp phải sự "chống cự" ngoan cường như vậy. Đây là điều mọi người đều bất ngờ. Nguyên tưởng rằng Liễu Tuấn sẽ có cố kỵ, ai ngờ người này vừa mới điên lên đã "lục thân bất nhận" .
Buổi nói chuyện kết thúc không vui.
Rất nhanh, lời đồn Liễu Tuấn chống đối ngay mặt với Tưởng bí thư đã truyền ra ngoài.
Đương nhiên, nội dung nói chuyện cụ thể chỉ có ba người Tưởng bí thư, Liễu Tuấn và Hoàng Trọng Quân biết, ngoại nhân không rõ lắm. Bản thân Tưởng bí thư và Liễu Tuấn sẽ không nói ra ngoài. Tưởng bí thư bị một hậu bối trẻ tuổi như vậy "chống đối", chuyện quá mất thể diện sao có thể nhắc cho người khác? Có muốn thì cũng chỉ đề cập cho các đại lão ở tầng cao nhất, tỉnh A vẫn chưa có người đủ tư cách nghe lời "bực tức" này của Tưởng bí thư. Liễu Tuấn cũng sẽ không nói, y chỉ có thể kiên cường không phục trong phạm vi nhỏ, có thể lấy lý tranh luận cùng Tưởng bí thư, kỷ luật đảng vẫn cho phép, mặc dù trên thực tế rất ít người có gan như vậy. Nhưng nếu như nơi nơi tuyên dương thì sẽ không đúng, quá không thích hợp, cũng kiêu ngạo ương ngạnh quá phận.
Về phần Hoàng Trọng Quân, nếu như hắn truyền nội dung ra ngoài, đó là trực tiếp đắc tội Tưởng bí thư. Lấy hơn 20 năm lăn lộn ở trong quan trường, chút nhãn lực ấy Hoàng Trọng Quân vẫn phải có.
Sở dĩ lời đồn Liễu Tuấn ngay mặt chống đối Tưởng bí thư có thể lan truyền ra ngoài, là vì sau khi Liễu Tuấn đi rồi, Tưởng bí thư lại đập vỡ một chén trà.
Tính tình của Tưởng lão có phần nóng nảy.
Trong vòng một ngày, quẳng vỡ liền hai đồ vật, hơn nữa đều vì Liễu Tuấn, bởi vậy có thể thấy được, buổi nói chuyện giữa Tưởng bí thư và Liễu Tuấn đã tiến hành rất không thoải mái.
Sau khi Lưu Phi Bằng nghe được tin, trải qua tỉ mỉ suy nghĩ mới vội vã chạy tới khách sạn Long Tuyền, cầu kiến Tưởng bí thư. Thời gian hai người nói chuyện cũng không dài, chỉ tiến hành khoảng chừng 20p thì Lưu Phi Bằng liền cáo từ. Phỏng chừng chủ yếu là biểu thị một chút "an ủi", Tưởng lão tại tỉnh A chịu "Ủy khuất", Lưu Phi Bằng nên hợp thời mà xuất hiện, bằng không thì chính là thiếu sót về lễ phép. Về phần thương thảo "đối sách", Tưởng lão đang trong cơn giận dữ cũng không phải thời gian hợp. Dù sao cũng phải đợi Tưởng lão bình tĩnh trở lại mới chậm rãi ngồi xuống thương lượng.
Liễu Tuấn trở lại văn phòng bí thư Thành ủy, cũng không do dự nhiều, lập tức cầm lấy điện thoại bảo mật trên bàn gọi cho Nghiêm Ngọc Thành.
"Ừ, tôi là Nghiêm Ngọc Thành!"
Thanh âm uy nghiêm của Nghiêm Ngọc Thành truyền tới từ đầu bên kia.
"Ba, là con."
Liễu Tuấn bình tĩnh nói.
Nghiêm Ngọc Thành thản nhiên hỏi: "Đã nói chuyện với Tưởng lão rồi hả?"
Đối với biểu hiện "thần nhân" như vậy của Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn có thể coi là thấy nhưng không giật mình, sự cơ trí của Nghiêm Ngọc Thành xưa nay Liễu Tuấn vẫn rất phục. Trước khi y đến chỗ Tưởng lão cũng chưa báo trước với Nghiêm Ngọc Thành, mà hiện tại vừa gọi điện thoại qua Nghiêm Ngọc Thành lập tức đã biết, quả nhiên là nhìn rõ mọi việc.
"Đúng vậy, mới từ chỗ Tưởng lão trở về, kết quả không phải vui vẻ!"
Liễu Tuấn cũng không giấu diếm, có sao nói vậy.
Nghiêm Ngọc Thành không nói gì.
Lấy lý giải của Liễu Tuấn đối với cha vợ, biết Nghiêm Ngọc Thành đang chờ y báo cáo lại. Lập tức lấy tinh thần, thuật lại một lần nội dung chủ yếu của buổi nói chuyện với Tưởng lão, rất là khách quan, không có gia tăng thêm chút nhận xét cá nhân nào.
Nghiêm Ngọc Thành trầm ngâm, lát sau nói: "Tài liệu mà con đưa lên ba đã xem qua, đồng chí Quách Kế Hiền cũng có thể đã nhận được. Kỳ thực, lần này Tưởng lão đến Ngọc Lan chủ yếu là nhằm vào chính sách bình ổn giá nhà của con thôi."
"Vâng, con biết."
Khóe miệng Liễu Tuấn nở một nụ cười. Y hoàn toàn không để người ta có cơ hội mở miệng nói về "giá nhà". Đây là việc đoạn thời gian gần đây Liễu Tuấn toàn lực thúc đẩy, phải nói cực kỳ quyết tâm. Liễu Tuấn đã sớm chuẩn bị tâm lý để ứng đối tất cả "nghi vấn" và "làm khó dễ". Chuyện này, không chỉ liên lụy tới đại thế kinh tế mấy năm sau của quốc gia còn liên lụy tới gốc rễ tín dự chấp chính đảng, cũng liên lụy tới vị trí của cha mình có thể ngồi vững chắc hay không, Liễu Tuấn phải toàn lực ứng phó, không thể có chút nhượng bộ nào.
Chiếu theo quy tắc quan trường thông thường. Tưởng lão và tổ tuần sát Trung ương đại biểu cho sự giám sát của Trung ương đối với Chính phủ địa phương, mặc kệ anh có sai hay không, cũng phải khiêm tốn tiếp thu giám sát này, đó gọi là "có thì sửa không có thì cố gắng hơn". Tại trong mắt mọi người, lấy "chống đối" cứng đối cứng như của Liễu Tuấn quả thực chính là rất khinh xuất!
Dù cho lần này Liễu Tuấn có thắng, cũng sẽ để lại ấn tượng kiệt ngạo bất tuân trong mắt các đại lão cao tầng, điều này rất bất lợi đối với sự thăng chức sau này của y. Đặc biệt khi tiến đến giai đoạn nhất định cần phải nắm trong tay toàn cục, lực lượng của một phái hệ không đủ để định càn khôn, khi cần phải hợp tác với các phái hệ khác, loại bất lợi này sẽ hoàn toàn phơi bày. Mọi người tình nguyện lựa chọn một người ôn hòa khiêm tốn cũng không muốn đưa người có tính cách quật cường như Liễu Tuấn lên địa vị cao.
Những bất lợi này không phải là Liễu Tuấn chưa có suy nghĩ qua, nhưng dưới tình hình đành phải như thế. Nước chảy bèo trôi, làm một quan liêu rõ đầu rõ đuôi, cao cao tại thượng làm một số báo cáo, phát một số chỉ thị, không phải là chủ ý của Liễu Tuấn khi tiến vào quan trường.
Từ trước đến nay người cải cách luôn phải chuẩn bị gánh chịu áp lực cực lớn, tại thời khắc mấu chốt, phải có dũng khí không biết sợ và quyết đoán "vững như kiềng ba chân". Nhìn khắp cổ kim nội ngoại, những người có công tích vĩ đại ai cũng như thế.
Đương nhiên cũng có nhiều người, trong quá trình leo lên đỉnh phong đã bất hạnh bị ngã xuống.
Con đường làm quan cho tới bây giờ cũng không phải con đường bằng phẳng, không thể thuận buồm xuôi gió, Liễu Tuấn cũng bất chấp nhiều như vậy.
"Chuyện này, Trung ương cũng không phải không có người cùng ý kiến, các đồng chí khi tranh luận đôi khi còn kịch liệt hơn, bên ba con cũng chịu áp lực rất lớn!"
Nghiêm Ngọc Thành lại chậm rãi nói.
Liễu Tuấn rùng mình.
Cuộc tranh chấp "sản nghiệp trụ cột" gần đây càng ngày càng nghiêm trọng. Rất nhiều tỉnh đều bắt đầu làm theo ý mình. Cao tầng không có cùng ý kiến là có thể hiểu được, Liễu Tuấn cũng có thể suy đoán ra. Thế nhưng do chính miệng Nghiêm Ngọc Thành nói vẫn là quan trọng nhất. Điều này đã nói lên, cuộc tranh chấp này đã bắt đầu công khai hóa. Tranh luận tại cao tầng công khai hóa cũng chính là khi sắp thấy kết quả của ván cờ.
Liễu Tuấn đối với mục đích chuyến đi này của Tưởng lão đến Ngọc Lan lại tiến thêm một bước nhận thức.
Đồng thời lời của Nghiêm Ngọc Thành cũng đưa ra một tin tức khiến Liễu Tuấn khá lo lắng -- "bên ba con cũng chịu áp lực rất lớn!"
Liễu Tuấn và Nghiêm Ngọc Thành đã qua lại hai mươi mấy năm, Liễu Tuấn cực kỳ rõ tính cách của ông cha vợ này. Chiếu theo lời của Chu Dật Phi tiên sinh, trong nội tâm Nghiêm Ngọc Thành có phần hào hiệp, có chút "chủ nghĩa tư tưởng anh hùng cá nhân", nhưng lại không phải là thích đao to búa lớn. Trong cuộc đời chính trị nhiều năm của Nghiêm Ngọc Thành, tư tưởng này đã thấy không ít.
Ở trong số những người lãnh đạo cao tầng, Nghiêm Ngọc Thành được công nhận là cực có tác phong. Trắc trở thông thường hoàn toàn không tạo thành áp lực gì trong lòng, cái loại khí khái anh dũng bễ nghễ thiên hạ, hùng vĩ muôn phương này rất khiến Liễu Tuấn khâm phục.
Nhiều năm qua như vậy, trong miệng Nghiêm Ngọc Thành rất hiếm khi nghe được bốn chữ "áp lực rất lớn".
Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Ba, Hội Thường ủy thảo luận vấn đề này hả?"
Nghiêm Ngọc Thành không trả lời ngay, trầm mặc một lát, mới nói: "Tạm thời còn chưa rõ lắm, tuy nhiên, nếu như thảo luận thật, các quyết định tương quan đã thông qua, bên con dự định làm như thế nào?"
Liễu Tuấn lại rùng mình.
Nếu như hội Thường ủy thực sự thảo luận vấn đề này, mà đưa ra quyết định ủng hộ "sản nghiệp trụ cột", đó chính là không thể đối kháng. Ý nghĩa chính sách bình ổn giá nhà hiện nay của Liễu Tuấn thực thi tại TP Ngọc Lan và TP Tiềm Châu đã trở thành một trò cười.
Con trai ở phía trước đấu tranh anh dũng, ông già thì ở phía sau đưa ra một chính sách hoàn toàn ngược lại!
Danh dự chính trị của Liễu Tuấn không hề nghi ngờ bởi vậy mà phải chịu ảnh hưởng lớn.
Nhưng điều này cũng không phải vấn đề Liễu Tuấn quan tâm nhất.
"Ba, mặc kệ nói như thế nào con cũng phải kiên trì tới cùng! Bình ổn giá nhà là một vấn đề có tính toàn cục, chuyện quan hệ đến gốc rễ dân sinh phải đi tới thảo luận lớn, thậm chí là chuyện quan hệ đến gốc rễ chấp chính. Một số chính sách không thoả đáng trước đây của chúng ta đã di hoạ đến nay, những tai hoạ ngầm hơn mười 10 năm trước do suy nghĩ không chu toàn tạo thành, từ từ bộc phát ra, chúng ta tốn hao vô số tinh lực, vô số tiền tài tiền tài đến nay cũng không thể chân chính giải quyết. Lẽ nào hiện tại chúng ta lại phải gây nên mâu thuẫn mới rồi để cho thế hệ sau của chúng ta giải quyết hay sao? Quốc gia không thể cứ làm khổ mãi như thế!"
Liễu Tuấn nói rồi, tâm tình từ từ trở nên mãnh liệt.
Trước mặt cha vợ mình, Liễu Tuấn không cần giấu diếm cái gì, hoàn toàn có thể mở rộng cửa lòng.
Nếu như là ngày xưa, Liễu Tuấn lộ ra một dáng dấp "không chín chắn" như vậy, Nghiêm Ngọc Thành nhất định phải nghiêm mặt răn dạy một phen. Lúc Liễu Tuấn còn rất nhỏ, Nghiêm Ngọc Thành yêu cầu đối với y rất nghiêm, hầu như là vẫn lấy một tiêu chuẩn của một người trưởng thành áp đặt lên người y. Sau đó tến vào thể chế, yêu cầu càng nghiêm ngặt hơn.
Thế nhưng lần này, Nghiêm Ngọc Thành không có quở trách, Liễu Tuấn nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hít dài.
"Liễu Tuấn, đã giương cung thì không thể không bắn! Đã đi tới bước này thì không thể lùi, cứ dựa theo cách nghĩ của con cứ đi tiếp đi. Tuy nhiên tại phương diện phương pháp cụ thể còn phải suy nghĩ nhiều hơn, nếu như khuôn mẫu của con tại Ngọc Lan có thể mở rộng tại địa phương khác đó chính là điều rất có giá trị."
Chốc lát, Nghiêm Ngọc Thành trầm giọng nói.
"Vâng thưa ba!"
Liễu Tuấn cũng trầm giọng trả lời.
"Mặt khác, ngày hôm qua đồng chí Kỳ Lương đã đến chỗ ba, anh ta nói là đã để Tạ Ý Tường tiến hành công tác thí điểm tương quan tại TP Giang Châu. Con có thể liên hệ với Tạ Ý Tường để mọi người cùng nhau thảo luận, tiếp thu ý kiến quần chúng mà!"
"Thật không? Vậy thì tốt quá!"
Liễu Tuấn rất hưng phấn mà nói.
Động thái này của Quách Kỳ Lương và tỉnh J đã không đơn giản là tiến hành thí điểm tại một thành phố Giang Châu. Điều này nói rõ, chí ít nội bộ phe phái mình đã thống nhất ý kiến, chuẩn bị toàn lực ủng hộ cha con Liễu Tấn Tài. Ván cờ này rốt cuộc không phải chỉ có cha con Liễu gia một mình chiến đấu! Trong việc này khẳng định có không ít tâm huyết của Nghiêm Ngọc Thành, cũng không biết đã thông qua đại lão của bao nhiêu phe phái mới có thí điểm xuất hiện tại TP Giang Châu.
"Về phần Tưởng lão thì con không cần quá lo lắng, chủ yếu là con cứ làm tốt công tác bản chức của mình đi."
Nghiêm Ngọc Thành lần thứ hai phân phó.
"Vâng con hiểu!"
Nếu đại phái hệ đã quyết định ủng hộ cha con Liễu gia, loại phiền não này đương nhiên cũng sẽ thay y giải quyết.