Đại học Ninh Thanh tôi cũng đã từng đến vài lần, tuy khi đó tôi không thể vượt qua cái trường cao nhất của cái tỉnh N này, nhưng cũng đã kịp đi dạo vài vòng. Một hậu sinh của tỉnh thành nhỏ ngoài trẻ tuổi ra thì chẳng có cái gì, muốn làm cái gì đó trong cái trường đại học cấp 1 của tỉnh N này, cũng giống như làm nằm mơ giữa ban ngày, nhưng việc đau lòng không nói cũng đành.
Tuy cục diện của trường đại học này có chút thay đổi nhưng sự khác biệt không quá lớn cho nên tôi vẫn còn nhớ khá rõ đường đi tại đây.
Tuy còn cách khá xa kí túc xá nữ của khoa Tài chính nhưng tôi đã thấy có chút căng thẳng, liền bảo Tô Kiến Trung dừng xe, đi bộ đến đó.
Còn nhớ trước đây khi tôi đứng trước kí túc xá nữ thì đã bị quản lý ở đây đuổi đi xa đến hơn 10 mét, đến bây giờ vẫn còn nhớ như in cái cảm giác đó cho nên cần cẩn thận 1 chút, tuy không biết có phải vẫn là quản lý đó hay không.
Hi hi, bây giờ bác ta có lẽ trẻ ra vài phần?
Ai ngờ đâu, đến trước cổng thì bác gái đó chỉ hỏi vài câu đơn giản, rồi để mặc tôi không quan tâm tới nữa. Ha ha, mình cũng thật lo xa chỉ cao 1m5, ăn mặc cũng rất lịch sự, nhưng những nét non nớt trên mặt vẫn không thể che giấu hết, chẳng trách mà bác ta cho qua dễ như vậy.
Bác gái quản lý kí túc xá thật là lợi hại, đâu có thể không phân rõ ràng đàn ông và trẻ trai?
Chị cả ở phòng 405 của kí túc xá, giống y hệt với số phòng của Giang Hữu Tín khi làm giáo viên tại Lục Trung, cũng coi là điểm trùng hợp.
Chiều chủ nhật, kí túc xá nữ thật náo nhiệt. Kể cũng khó trách, nếu như bạn nghĩ rằng bảo những nữ sinh trẻ trung này những lúc rảnh rỗi có thể yên lặng, thì thật chẳng có chút hy vọng nào đâu.
Vườn hoa của trường đại học vào năm 1981, cảnh sắc rất đẹp, hình ảnh cô gái ăn mặc nghiêm chỉnh mà tôi gặp trên hành lang trường có thể rất khác biệt với hình ảnh của những thiếu nữ trong kí túc xá, nếu như lường trước được điều này thì tôi đã không đi vào ngay như vậy.
Dù sao tôi cũng đã 12 tuổi, cũng không muốn bị người ta chụp cho cái mũ “ Tiểu lưu manh” cho nên tôi sẽ biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn. Đi thẳng lên tầng 4. Không nhìn lung tung, đến được phòng 405, cũng chưa đẩy cửa đi vào mà rất quân tử gõ cửa phòng.
“Ai vậy?”
Trong phòng truyền ra một giọng nữ trong trẻo. thật động lòng.
Không hổ danh là sinh viên đại học, rất lịch sự.
“Tôi tìm Liễu Hoa!”
Trong chốc lát. Cửa phòng mở ra. Khuôn mặt của Chị cả lộ ra nét vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Tuấn? mau vào đây…”
Tôi do dự 1 lát. Cuối cùng đã đến được kí túc xá nữ rồi.
Cái mãn nguyện này của tôi không thể che dấu được chị, chị cười hi hi, kéo tay tôi vào trong.
“ Đứa trẻ này, còn xấu hổ cái gì nữa? thật là….”
Chị có chút hơi lỗ mãng, lập tức kéo tôi vào trong , bên trong bao gồm cả giọng nữ trong trẻo động lòng người kia nữa, nhưng đã vào trong rồi, bổn nha nội này cũng không khách khí nữa, dùng “ Đôi mắt to thuần khiết ngây thơ trong veo”nhìn khắp phòng. Ha ha, quả nhiên cảnh trong phòng kí túc xá và bên ngoài hành lang hoàn toàn khác nhau, mấy cô gái này ăn mặc không chỉnh tề, nằm trên giường, bổn nha nội hấp tấp xông vào, những nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp này đều cuống cuồng đi tìm thứ gì đó để che mình.
Đã làm như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều nét xuân không thể che dấu hết được, lại không cần quá để ý đến. Đã là bạn của chị cả, thì cũng là chị của tôi, cái thân thể trắng trẻo, không thể để lộ ra hết trước mặt người khác được, nhưng lại lộ ra trước cái mắt “ Sắc sắc” của tôi.
“ Chết mất thôi, Liễu Hoa…”
Chị gái có cái giọng trong trẻo động lòng người nhõng nhẽo lên tiếng
Tôi quay lại về phía tiếng nói đó, thấy đó là một cô gái 18-19 tuổi, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, quả nhiên là người đẹp, khi đó đang ôm chặt chiếc chăn bông nhỏ chỉ che được phần trên, đôi chân nhỏ trắng trẻo và cặp đùi cũng trắng như vậy, khuôn mặt hơi đỏ lên thật là vô cùng đáng yêu.
Chị cả có tính cách giống như mẹ, có chút khiêu khích, cười nói: ‘ Yến Tử, cậu nhìn cho rõ nhé, đây là em tôi, chưa tròn 12 tuổi, cậu sợ cái gì? Hay là sợ nó để ý đến cậu?”
Á, chị cả, chị làm sao biết em không để ý đến chị ta? Có thể em trai của chị không thể chống lại được cái sở thích xấu đó thì sao? Haha!
Cô gái tên Yến Tử này lúc này mới nhìn tôi 1 lượt, thở dài nhẹ, lộ ra chút xấu hổ.
“ Hi hi, dọa tôi”
Những cô gái khác cũng ha ha , hi hi cười.
Nhưng cho dù bổn nha nội này tuổi còn nhỏ, nói thế nào cũng là con trai, bọn họ vẫn vội vàng che đi những chỗ còn hở trên cơ thể.
“ Tiểu Tuấn, em đến một mình à?”
Chị đem theo ánh mắt hi vọng nhìn ra bên ngoài, nhưng hơi đáng tiếc khi cửa đóng lại mà không thấy hình bóng nào khác.
Tôi cười nói: ‘ Chỉ có mình em thôi, anh Giang công việc bận gập đầu, ngay cả thời gian dành cho bạn gái cũng không có…”
“ Tiểu Tuấn đáng chết, nói lăng lung tung cái gì thế?” khuôn mặt của chị lập tức đỏ lên, đánh nhẹ tôi 1 cái, ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường, nói: “ Xin lỗi nhé, em làm sao lại đến tỉnh thành có 1 mình thế? Cha mẹ biết không?”
“ Hi hi, em dám giấu họ mà ra ngoài sao? Yên tâm, có người cùng em đến”
Chị thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng thấy tôi nguyên vẹn đứng trước mặt, biết tôi một mình đến thì vô cùng lo lắng.
“À, em đến tỉnh thành có việc gì?”
“ Tìm Châu tiên sinh có việc, hơn nữa, em cũng nhớ chị”
Đây không phải là tôi cố ý nói sai, chị đối với tôi tốt như vậy, tôi cũng thật sự rất nhớ chị ấy.
Chị cũng rất vui mừng cười.
“Em vẫn chưa ăn cơm à? Đi, chị đưa em đi ăn”
Tôi nhìn những chị khác trong phòng, cười nói: “ Cùng đi ăn đi, em mời”
“ Cái gì, em mời?”
Yến Tử rất ngạc nhiên hét lên.
“ Liễu Hoa, khẩu khí em của cậu thật không nhỏ đó…”
Đối với nội tình của tôi, chị cả cũng ít nhiều biết một chút, khi đó rất tự hào nói: ‘ Nói cho các cậu cũng không tin đâu, em tôi là người rất tài giỏi đó. Đừng coi thường nó. Mỗi tháng kiếm được mấy chục đồng đó!”
Ha ha, chị ý cũng quá coi thường em rồi, mười mấy đồng, em bây giờ không có cái quan niệm này. Tháng trước tính sơ sơ nếu cộng thêm tài sản cố định, thì em cũng đã vượt qua 1 trăm vạn rồi.
Năm 1981, 100 vạn là con số cũng đủ làm nhiều người chết ngất rồi.
“Oa, làm gì mà kiếm được từng đấy tiền thế?”
Không những là Yến Tử, mà tất cả những người khác cũng rất kinh ngạc.
“ Sửa ti vi”
Tôi mỉm cười trả lời.
“ Oa, em biết sửa ti vi à? Em mấy tuổi chứ?”
Với cái vấn đề không có chút dinh dưỡng như thế này, tôi thật sự không muốn tiếp tục nữa, lập tức cười nói: “ Cha em dạy em, không khó…à, mọi người cùng đi ăn cơm đi…chị cả, chị và Bạch Dương có liên lạc không? Bây giờ có đến tìm chị ta không? Bảo chị ấy cùng đi ăn luôn đi, còn cả Bành Phi nữa” Chị cả nheo mày nói: “ Cũng có liên lạc, nhưng mấy ngày nay không gặp mặt rồi…hơn nữa hôm nay lại là chủ nhật, có lẽ họ không đi làm đâu…” 、 Cái này cũng đúng.
“Không sao cả. Ngày mai em đi tìm họ cũng được, bây giờ chúng ta đi ăn thôi!” nói xong tôi liền quay đầu bước ra cửa: “ Cho mọi người nửa tiếng trang điểm, em đợi bên dưới”
Bước ra khỏi cửa tôi còn nghe thấy tiếng cười nói của Yến Tử : “ Liễu Hoa, em của cậu thật sự là 12 tuổi đấy chứ”
“Ừ, làm sao vậy?”
“Không có gì. Nó rất tâm lý với phụ nữ thôi. Hi hi. Nửa tiếng để trang điểm…”
Trực giác của cô gái này thật nhạy bén!
“ Đánh chết cậu bây giờ. Em trai tôi rất ngoan đó!’
Toát cả mồ hôi hột!
Đợi đến khi thấy tiếng của mấy cô gái cười nói vui vẻ bước xuống lầu, tôi đưa mắt nhìn đồng hồ, ha ha, cho họ nửa tiếng cũng khá đủ đấy chứ. May mà bổn nha nội này vẫn là một đứa trẻ đáng yêu ngây thơ, nếu như là những người đàn ông trưởng thành rồi thì ít nhất cũng phải đợi những người đẹp này ít nhất phải 1 tiếng đồng hồ.
“Chị cả, chúng ta đi đâu ăn?
“Ăn tại căngtin trường chị đi…..thực dụng…”
Chị cả còn sợ tôi không đủ tiền sao.
Bổn nha nội này kiếp trước cũng từng mời nữ sinh đại học Ninh Thanh này đến căngtin trường dùng bữa. Thật sự nó làm cho tôi rất mất mặt.
Hơn nữa hôm nay còn mang theo cả trăm vạn, chẳng nhẽ lại giẫm lên vết xe đổ trước đây sao?
‘ Ha ha. Thế thì thật ngại quá….chúng ta đến nhà hàng Thập Nhất đi”
“Cái gì?”
Không chỉ một mình chị cả cảm thấy kinh ngạc mà tất cả những nữ sinh kia cũng tròn mắt nhìn tôi.
“ Nhà hàng Thập Nhất” chính là cái cửa hàng nổi tiếng nhất của cả thành phố Ninh Thanh. Là nhà hàng được chọn lựa để tiến hành các công việc đối ngoại của ủy ban tỉnh, ủy ban cách mạng. Tuy tỉnh N là một tỉnh nghèo của nội địa công việc đối ngoại cũng chẳng nặng nhọc gì, nhưng cái nhà hàng này vẫn vì điều đó mà được mở ra.
Chủ nhật, cái thương hiệu “ Nhà hàng đông khách, khách khứa cứ chen chân vào” chẳng nhẽ hôm nay lại không treo ra?
Chúng tôi có tất cả sáu người, vài người bạn của họ trong kí túc xá hôm nay đã có hẹn nên không thể đi cùng được. Mấy người chị cả đều rất thon thả, ngồi trên chiếc xe jeep này chắc cũng không có vấn đề gì. Chỉ là cần phải cẩn thận với cảnh sát giao thông một chút.
“Tiểu Tuấn….”
Chị cả có chút lo lắng. Nói nhỏ trong cổ họng.
Tôi mỉm cười, việc em làm thì chị cứ yên tâm đi. Rồi tôi đưa tay gọi Tô Kiến Trung lại.
“Á, em còn có xe nữa à?”
Chị cả càng kinh ngạc.
Đại học Ninh Thanh ẩn chứa rất nhiều nhân tài ẩn dật, con gái của một chủ nhiệm ủy ban cách mạng thật sự cũng chẳng có gì để mà thể hiện ra ngoài cả, có lẽ trong những người bạn ở đây của chị khéo lại còn là con cưng của những vị quan cấp tỉnh.
“Chị cả đừng ăn nói hàm hồ, đây là xe của nhà máy Liễu Gia Sơn, vì lên tỉnh làm một vài việc cho nên em mới mượn dùng thôi”
Đang ở tại tỉnh thành cho nên nhất cử nhất động đều phải cẩn thận.
Chị cả cũng là người thông minh. Lập tức hiểu ngay ý đó, không nói thêm câu nào nữa.
Chị cả muốn chị và tôi ngồi tại ghế đầu, còn để bốn người kia ngồi ghế sau. Đương nhiên tôi dứt khoát không đồng ý, nếu làm như vậy chẳng khác nào tự tìm đến với mấy vị cảnh sát giao thông. Tuy cảnh sát thời này không như những năm sau đó nhưng nhìn thấy xe của người vùng khác thì sẽ không nương tay, tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Thế em có biết nhà hàng đó ở đâu không?”
Đương nhiên là tôi biết rồi, nhưng ngay lúc đó vẫn phải lắc đầu không biết.
“Thế thì em ngồi ra ghế sau đi. Chị sẽ ngồi trước chỉ đường cho lái xe”
Ha ha, đây chính là nguyên nhân mà bổn nha nội này lắc đầu đó.
Sau khi chen nhau ngồi vào ghế sau, tôi lại được xếp ngồi vào giữa những người đẹp với đôi bàn tay, những đôi chân xinh đẹp, với mùi hương của con gái. Thật thoải mái!
Nhà hàng Thập Nhất cách ủy ban cách mạng tỉnh không xa, sau khoảng 10 phút là tới nơi. Từ xa chúng tôi đã trông thấy bức tường lớn của nhà hàng này, vẫn may mắn, trên cả đoạn đường không bị cảnh sát hỏi thăm, cho nên cứ thẳng đường mà đến.
Tôi thật sự không có cảm tình với cái cửa hàng này, lí do cũng vì cái bức tường đá màu tro phía bên ngoài. Chẳng hiểu làm cái trò gì nữa, là một cửa hàng thể hiện gia thế của ủy ban cách mạng tỉnh vậy mà lại thể hiện dọa nạt khách hàng thế này sao?
Chán thì mặc chán vậy cơm thì vẫn phải ăn, dù sao thì tay nghề nấu nướng của người ta cũng không tồi.
Một tốp những nữ sinh bước xuống xe jeep. Nhìn vào cái phong cách nha nội của nhà hàng này thì xôn xao bàn tán, đều là sinh viên đại học cả, những việc trong thiên hạ cũng đã từng thấy nhiều cho nên cũng chẳng có gì là mất bình tĩnh cả.
Ở tỉnh thành này, bổn nhà nội cũng biết phải thể hiện như thế nào, không hùng dũng bước phía trước như chú gà trống mà ngoan ngoãn đứng bên cạnh những nữ sinh xinh đẹp, không thể hiện mà vô cùng âm thầm.
Không khí của nhà hàng này rất nghiêm nghị , đám trẻ chúng tôi thật sự không có tư cách vào ngồi ở đây, nếu như gặp phải tiệc tiếp đãi của ủy ban cách mạng hay viêc ngoại giao thì e rằng không thể bước vào trong được. Chúng tôi ngồi tại một chỗ khá yên tĩnh trong phòng lớn.
Đợi khá lâu, mới có một phục vụ hách dịch khinh khỉnh quan tâm hỏi han: “ Ăn cái gì?”
tôi cảm thấy rất kinh ngạc.
Á, đâu còn có cái câu “ Khách hàng là thượng đế” của thế khỉ 21 nữa chứ.
Cũng may mà mấy người chị đã quen với cái thái độ phục vụ hách dịch thế này rồi, không lấy gì làm ngạc nhiên, chị cả liền cướp lời nói : “ Rau cải chua cay!”
Tôi vội vàng ghìm chặt tay vào mép bàn, nếu không sợ là ngất tại đây.
Chị cả, không phải chứ? Mời người ta đến tận đây ăn cơm lại gọi rau cải chua cay là sao?
Không ngờ mấy người bạn của chị cũng tranh nhau gọi những món tương tự “ Khoai tây xào” “ Quả đậu xào thịt bằm”, toàn là những món rẻ tiền. Thật chẳng cho bổn nha nội này chút thể diện nào cả. Sắc mặt của người phục vụ này càng ngày càng sẫm lại không chút che dấu, thế này bổn nha nội không ra tay không được rồi.
Tôi cười khua tay, chấm dứt ngay cái bàn tiệc đạm bạc này, cười nói : “ Các chị, các chị gọi món như vậy thì em đói chết mất đó, em thích ăn nhất là thịt…..phục vụ có thực đơn không?”.
Người phục vụ này nhìn tôi, rõ ràng tuổi còn nhỏ mà khí chất laị chín chắn điềm tĩnh, ăn mặc cũng không hề đơn giản, giọng nói vùng Đại Ninh, thật không nên xem thường, dám vào nhà hàng Thập Nhất này những kể đầu đường xó chợ thì làm sao có thể yêu cầu cả thực đơn nữa cơ chứ.
“Tiểu Tuấn, sao em biết nói tiếng Đại Ninh thế?”
Chị cả cảm thấy kì lạ liền hỏi.
“Hi hi, thiên cơ không thể tiết lộ”
Hỏng rồi, chỉ vì cái tên phục vụ này quấy nhiễu mà tôi đã lộ ra chút “ Hỗn Lai” trong lời nói của mình, nhưng dù thế nào cũng không thể nói cho chị biết kiếp trước mình đã từng học ba năm tại thành Ninh được.
Yến Tử nhìn tôi chăm chú, dường như càng ngày càng cảm thấy hứng thú với đứa trẻ này.
“ Ái. Bạch Dương”
Phục vụ vẫn chưa đem quyển thực đơn tới, tôi liền gọi chị ta, chị cả cũng nhìn ngay theo hướng tôi chỉ, hai người đang đứng ở cửa không phải là Bạch Dương và Bành Phi sao?
Đúng là “ Không tìm mà gặp” người cần đến không cần tốn sức mà vẫn tới.