Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 166: Rút củi dưới đáy nồi



Tăng Khắc Kỷ toại nguyện được lên làm bí thư khu ủy khu Phù Dung.

Người không hiểu nội tình căm giận không thôi, người biết rõ nội tình thì càng phẫn hận hơn!

Nghe nói đều là Mạnh bí thư mới đến ra sức ủng hộ Tằng Khắc Kỷ, Liễu chủ nhiệm, Đường thu kỳ kiên quyết không đồng ý, Mạnh bí thư liền báo cáo tới địa khu của anh rể hắn, lôi cả địa ủy bí thư Long Thiết Quân ra để ép chủ nhiệm gật đầu.

Tên Mạnh bí thư này, sao có thể làm như vậy nhỉ? Nhìn hắn đoạn thời gian trước ngày ngày xuống cơ sở, còn cho rằng là một cán bộ tốt "yêu dân như con", thì ra cũng chỉ là dạng thích nghe nịnh nọt mà thôi.

Ài, địa ủy vì sao lại muốn điều Nghiêm bí thư đi? Vì sao không để dạng cán bộ chính trực lại có năng lực như Liễu chủ nhiệm đảm đương một phần?

Cán bộ toàn huyện, đặc biệt là cán bộ khu Phù Dung đều rất phẫn nộ vô cùng bất mãn đối với Mạnh bí thư.

Kỳ thực người tức giận nhất tất nhiên vẫn là cha và Đường Hải Thiên.

Hôm sau Long Thiếu Quân triệu kiến cha, Mạnh Vũ Hàn bị kích động lại một lần nữa tổ chức họp ban bí thư, cha và Đường Hải Thiên đành khịt mũi đồng ý đề bạt Tằng Khắc Kỷ.

Thằng nhãi Tằng Khắc Kỷ này cũng không phải hạng nhìn xa trông rộng, trên hội thường ủy chưa thông qua, ngay chiều hôm đó đã không nhịn nổi mà chạy ngay tới nhà Mạnh Vũ Hàn nịnh bợ. Huyện ủy thường ủy viện có bao lớn chứ? Chuyện mờ ám của Tằng Khắc Kỷ ai cũng nhìn thấy hết.

Kết quả sau khi thường ủy hội biểu quyết xong, xuất hiện một màn cực kỳ xấu hổ - ba phiếu tán thành, sáu phiếu bác bỏ.

Tán thành: Mạnh Vũ Hàn, bộ trưởng vũ trang Dư Tiêu Hán và bí thư Trường Lữ Chấn.

Cái này đại khái là hạng đề án trong cuộc họp đảng ủy thượng ủy huyện Hướng Dương được thông qua một cách miễn cưỡng nhất từ trước đến nay. Phiếu tán thành chưa quá bán. Mạnh Vũ Hàn lấy lý do không ai phản đối, sử dùng quyền lực của bí thư, vỗ bàn thông qua.

Cuối tháng tư, cuộc họp toàn huyện ủy Hướng Dương và đại hội nhân dân thắng lợi bế mạc.

Có điều cuộc họp toàn huyện ủy lần này khiến cho Mạnh Vũ Hàn trong lòng lờ mờ nhói đau.

Hắn thân là bí thư huyện ủy, khi phát biểu chỉ có hai lần vỗ tay có tính lễ tiết, trước khi phát biểu một lần và sau khi phát biểu một lần. Chỉ nghe thấy tiếng rì rầm cũng biết là mọi người đang miễn cưỡng nghe.

Mà khi cha và Đường Hải Thiên phát biểu thì tình huống lại hoàn toàn khác.

Trên cuộc họp toàn huyện ủy, cha bình thường phát biểu cái gì, trước đó đều là Nghiêm Ngọc Thành và Đường Hải Thiên sắm vai chính. Cha chỉ phát biểu mấy câu có tính tượng chưng, chủ yếu là báo cáo công tác của huyện cách ủy, sau này rất có triển vọng.

Lần này cũng vẫn là như vậy, ai ngờ phát biểu hai mươi phút ngắn ngủi, ở giữa còn xem lẫn một đống số liệu kinh tế, không ngờ lại bị tiếng vỗ tay ngắt lời bốn lần, mỗi lần kéo dài thời gian đều vượt quá một phút, nếu không phải là cha giơ tay tỏ ý thì không biết tiếng vỗ tay còn kéo dài bao lâu.

Nhân tâm ủng hộ hay phản đối thì nhìn vào đây là biết ngay!

Có lúc tĩnh tâm nghĩ ngợi, ngay cả Mạnh Vũ Hàn cũng cảm thấy được Lưu Văn Cử tiến cử tới đây làm bí thư huyện úy là thất sách. Chỉ có điều đã tới rồi, thì quyết không thể chùn chân, đành cố gắng mà làm tiếp thôi.

Tuy nói Long Thiết Quân tự mình xuất hiện làm công tác của cha, Đường Hải Thiên và Ngô Thu Dương cũng tổ ý sẽ tuân thủ kỷ luật tổ chức trong đảng, bảo vệ sự đoàn kết của nhóm. Nhưng khi đối diện với vấn đề không phải lớn cũng phải nhỏ này thì cái nên tranh vẫn phải tranh.

Giữ gìn đoàn kết của nhóm nhưng không thể mất đi nguyên tắc lập trường.

Thời gian tiến vào tháng năm, Mạnh Vũ Hàn tại cuộc họp ban bí thư cùng cha và Đường Hai Thiên cãi nhau, nguyên nhân vẫn là vì Tằng Khắc Kỷ.

Tằng Khắc Kỷ đảm nhiệm bí thư khu ủy khu Phù Dung, cơ hồ chính là phiên bản Mạnh Vũ Hàn đảm nhiệm bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương, cũng đều là được nâng đỡ, sự khác biệt duy nhất là Mạnh Vũ Hàn là từ ngoài đến, còn Tằng Khắc Kỷ là cán bộ nội địa. Nhưng tên cán bộ bản địa Tằng Khắc Kỷ này tại quần chúng của khu Phù Dung lại có cơ sở cực kém, thậm chí còn không bằng được Mạnh Vũ Hàn. Mạnh Vũ Hàn bất kể là nói gì, trước kia ít nhất thì cũng không đắc tội với ai. Tằng Khắc Kỷ thì lại khác, công tác ở khu Phù Dung nhiều năm, ngoại trừ mấy tên thân tín ngưu tầm ngưu mã tầm mã ra thì không có cán bộ nào nghe lời hắn.

Kết quả Tằng Khắc Kỷ ở khu Phù Dung cũng gặp phải nan đề và xấu hổ giống như Mạnh Vũ Hàn. Khu Phù Dung có ba phó bí thư, Tiếu Minh Thiên, Tiếu Chí Hùng và Tào An Thuận, nhưng không có ai một lòng với hắn cả.

Tiêu Chí Hùng là phó bí thư khu ủy kiêm chủ nhiệm khu cách ủy hội, cấp bậc giống như Tằng Khắc Kỷ. Tiếu Minh Thiên là phó bí thư khu ủy kiêm bí thư trấn ủy trấn Phù Dung, tuổi tác không lớn, chỉ hơn ba mươi, tư cách lại cao, bốn năm trước đã đảm nhiệm chủ nhiệm trấn cách ủy hội Phù Dung, là một cán bộ trẻ tuổi kiên định, uy vọng tại trấn Phù Dung, thậm chí là khu Phù Dung cực cao. Tuy chỉ là cấp phó khoa, nhưng rất nhiều lúc là chủ nhiệm khu cách ủy tân nhiệm như Tiêu Chí Hùng cũng phải nghe lời hắn. Tào An Thuận là cán bộ khu Phù Dung sinh trưởng ở đại phương, từng bước từng bước đi lên, phó bí thư Đảng quần, xếp sau Tiêu Chí Hùng. Tuổi hơi lớn một chút, năng lực không xuất chúng, nhưng được cái làm quan thanh liêm, ngày thường nhìn rất không thuận mắt hành vi ăn uống nhậu nhẹt không lo chính sự của Tằng Khắc Kỷ.

Tằng Khắc Kỷ đức không đủ để phục chúng, trên cơ bản không có cách nào để nắm giữ thương ủy hội khu ủy. Song hắn tự cho rằng có sự chống lưng của Mạnh Vũ Hàn, thường ở trên cuộc họp thường ủy bày ra bộ dạng dùng quyền ép người, kết quả không cần nghĩ cũng biết, không phải là người khác không lăn lộn được tiếp mà là chính bản thân mình mới không thể. Mắt thấy hiện trạng này nếu không thay đổi, Tằng Khắc Ký sẽ phải trở thành trò cười của quan trường khu Phù Dung thậm chính là huyện Hướng Dương.

Tằng thư kỳ rơi vào đường cùng, bất đắc dĩ đàng dùng pháp bảo cuối cùng - tìm Mạnh bí thư khóc lóc!

Đôi nan huynh nan đệ này, lúc gặp vấn đề thì thủ đoạn giải quyết đều có một không hai!

Mạnh Vũ Hàn cảm thấy Tằng Khắc Kỷ quá vô năng, vốn không định chống lưng cho hắn nữa, nhưng nghĩ lại, tên này là người đầu tiên dựa vào mình, nếu để hắn bị mấy tên phó thủ khác khi phụ, từ nay về sau, mình tại huyện Hướng Dương chắc chắn phải là "Hán hiến đế", không còn ai bên cạnh nữa.

Bởi vì biết rõ sẽ xuất hiện tranh chấp, Mạnh Vũ Hàn vẫn bất chấp khó khăn đề xuất đề nghị thay đổi nhân sự trên cuộc họp ban bí thư.

"Tôi thấy ban lãnh đạo của trấn Thai Sơn có chút yếu đuối vô lực, có phải là nên điều đồng chí Tiếu Minh Thiên tới trấn Thai Sơn công tác không?"

Sau khi nghiên cứu mấy loại đề tài thảo luận, mắt thấy bầu không khí đã hòa hoãn, Mạnh Vũ Hàn liền mặt anh tươi cười, thử đề xuất vấn đề mẫn cảm này.

Đường Hải Thiên lập tức nhíu anh, đối thị với cha, nói: "Ban lãnh đạo của các khu trấn vừa điều chỉnh xong, trước mắt chính là vụ mùa, không tiện điều động nữa, phải không?"

Cha uống một ngụm nước, không nói gì.

"Tôi thấy vẫn nên điều động một chút, đồng chí Triệu Hiểu Hoa của trấn Thai Sơn tuổi tác lớn rồi, lòng nhiệt tình công tác có chút vấn đề. Đồng chí Tiếu Minh Thiên sau khi qua đó, chắc có thể nhanh chóng tháo gỡ cục diện công tác trì trệ trước mắt của trấn Thai Sơn..."

Mạnh Vũ Hán vẫn kiên trì, không ngừng liếc cha.

Cha kỳ thực trong lòng cũng bực bội, biết Mạnh Vũ Hàn đây có cố bới lông tìm vết, muốn mở đường cho Tằng Khắc Kỷ. Triệu Hiểu Hoa, bí thư trấn ủy trấn Thai Sơn tuy tuổi lớn một chút, đã năm mươi rồi, tinh lực và lòng nhiệt tình tất nhiên không bằng cán bộ trẻ tuổi, có điều công tác vẫn làm khá tốt, tính tình cũng kiên định siêng năng. Nếu không đáp ứng thì lời của Long Thiết Quân còn văng vẳng bên tai, nếu đáp ứng thì thực sự là không hợp tâm nguyện của mình.

"Nếu điều đồng chí Tiếu Minh Thiên tới trấn Thai Sơn, vậy thì an bài đồng chí Triệu Hiểu Hoa thế nào? Rồi ai sẽ tiếp nhân ghế bí thư của trấn Phù Dung?"

Cha trầm ngâm, hỏi.

Mạnh Vũ Hàn trong lòng mừng rơn, nói: "Tôi thấy có thể điều đồng chí Triệu Hiểu Hoa tới cục nông nghiệp, dù sao thì tại cơ sở thời gian công tác cũng dài, đối với công tác nông thôn rất có tâm đắc, hẳn là có thể làm một phó thủ tốt cho đồng chí Trần Lập Hữu."

Trần Lập Hữu hai năm nay danh tiếng rất cao, ổn định ngồi trên vị trí đệ nhất của huyện trực cục ủy ban, nếu không có gì bất ngờ thì nhiệm kỳ mới năm sau chắc có thể tiến thêm một bước, tiếp nhận vị trí của Tương Lập Quần, nhâm chức phó chủ nhiệm cách ủy hộ chủ quản nông nghiệp.

Còn Tương Lập Quần, vốn chính là từ vị trí phó cục trưởng cục địa khu nông nghiệp xuống huyện Hướng Dương lấy tiếng, có chính tích hiển hách của huyện Hướng Dương, năm sau tiến thêm một bước về cục ủy ban địa khu làm chính hoặc hoặc thăng chức lên chủ nhiệm cách ủy hội của huyện khác là rất có khả năng.

Trấn đảng úy bí thư có chât rết như Triệu Hiểu Hoa e rằng cũng chỉ có Trần Lập mới có thể trấn áp được lão.

Cha chửi thầm trong lòng, cảm thấy cách an bài này cũng vẫn quá đáng.

"Còn bí thư của trấn Phù Dung, tôi kiến nghị để đồng chí Trầm Tùng Hoa đảm nhiệm."

Mạnh Vũ Hàn không nhanh không chậm, nói.

Trần Tụng Hoa chính là phó chủ nhiệm có tư lịch lâu nhất trong huyện cách ủy ban công thất, khi Trịnh Hưng Vân còn tại vị, định tấn thăng một cấp, ai bài tới cục giao thông làm cục trưởng. Không ngờ Trịnh Hưng Vân bị Vương Bản Thành làm liên lụy, đột nhiên bị điều ra khỏi huyện Hướng Dương, Trần Tụng Hòa do vậy mới giậm chân tại chỗ. Cũng không biết là thời vận của hắn không tốt hay là năng lực công tác quả thật có vấn đề, lúc Nghiêm Ngọc Thành tại vị, một mực không đề bạt hắn, chỉ là giải quyết một cái đãi ngộ cấp chính khoa, chức vụ ổn định ở phó chủ nhiệm huyện cách ủy ban công thất, không tiến được thêm.

Nghe Mạnh Vũ Hàn an bài như vậy, cha thầm cười lạnh một tiếng, uống một ngụm trà, hờ hững nói: "Tôi tán động ý kiến của bí thư Hải Thiên, ban lãnh đạo của các khu trấn vừa điều chỉnh xong, giai đoạn hiện tại không tiện điều động nữa."

Mạnh Vũ hàn mặt lập tức tối sầm.

Tại sao Long bí thư tự mình ra mặt rồi mà hai thằng cha này vẫn có cái giọng điệu như vậy nhỉ?

Kỳ thực có trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân Mạnh Vũ Hàn bước quá xa. Để mở đường cho Tằng Khắc Kỷ, điều Tiếu Minh Thiên đi, có lẽ cha và Đường Hải Thiên nể mặt Long Thiết Quân tự mình đứng ra, có thể sẽ nhường bước. Nhưng an bài Trần Tụng Hoa tiếp nhận chức vụ bí thư của trấn Phù Dung thì đã vượt quá giới hạn của cha rồi.

Trần Tụng Hoa là thuộc phe Mã Trí Khoan. Sau khi Mạnh Vũ Hàn tới, tuy Mã Trí Khoan tạm thời thượng vị có biểu hiện rất thân cận, con trai Mã Văn Tài của hắn và Mạnh Dược Tiến đi lại cũng rất thân cận. Mạnh Vũ Hàn trọng dụng Trần Tụng Hoa chính là công khai bày tỏ ý tốt với Mã Trí Khoan, muốn lôi kéo lão Mã. Cha thân là chủ nhiệm cách ủy hội, nếu có thượng vụ phó chủ nhiệm đối nghịch với bản thân thì làm việc sẽ rất khó khăn.

Cái đinh này, sao có thể để hắn cắm vào được?

Có điều chiêu này của Mạnh Vũ Hàn cũng quá thâm độc, ném Trần Tụng Hoa ra, Liễu Tấn Tài ngươi đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng được, dù thế nào thì cũng không được lợi. Đồng ý rồi, nhân tình là lão Mạnh ta bán cho Mã Trí Khoan hắn, không đồng ý, hắc hắc, trong đầu lão Mã nghĩ thế nào thì chỉ có lão biết thôi.

Lúc tiến thoái lưỡng nan, cha cũng chỉ đành vứt có lợi hại được mất, đặt phương diện công tác lên hàng đầu.

Cuộc họp ban bí thư lần này, kết quả coi như là lưỡng bại câu thương. Nếu so sánh thì Mạnh Vũ Hàn bị thương nặng hơn một chút. Dẫu sao thì cha đắc tội nho nhỏ với Mã Trí Khoan, không để nỗi vì thế mà hoàn toàn đẩy lão Mã đi, lão Mã nếu thực sự muốn dựa vào Mạnh Vũ Hàn, vậy cũng tự mình phải tính toán. Mà hành động của Mạnh Vũ Hàn, đề nghị di động nhân sự lũ lượt gặp cản trở ở trong cuộc họp ban bí thư, ngay cả thường hủy hội cũng lên không được, lộ ra thế yếu.

Cứ xem hắn làm thế nào để ăn nói với Tằng Khắc Kỷ đây.

Cha và Mạnh Vũ Hàn đấu trí đấu dụng trên cuộc họp ban bí thư, bản nha nội cũng không nhàn rỗi. Trên cuộc họp ban bí thư chỉ có một chén trà xanh mà thôi, còn cuộc họp ban của bản nha nội thì lại vô cùng xa hoa, một bàn đầy rẫy thức ăn!

Người thì vẫn là mấy người đó, Trình Tân Kiến, Hắc Tử, Phương Khuê.

"Phương Khuê, đoạn thời gian này tiểu tử ngươi tiêu tiền cũng máu đấy nhỉ..."

Tôi rót một chén rượu, nhàn nhã nói, thần tình trong mắt có mầy phần nghiêm lệ.

Kỳ thực đã nhận Phương Khuê làm huynh đệ, hắn tốn một chút tình cũng không sao. Hai đời làm người, tôi đều không hề nhiễm bệnh keo kiệt. Cái mà tôi lưu tâm là tiêu tiền cũng phải có một danh mục - Phương Khuê ngươi không đủ tiền tiêu, nói với ta một tiếng, ta sẽ cấp cho. Nhưng lần này lại khác, ta là bảo ngươi đi tiếp cận Mạnh Dược Tiến, cho dù là "tiền công" chi thì tên tiểu tử ngươi cũng không thể lấy việc công làm việc tư, định để bản nha nội mang cái danh tiêu tiền như rác à, vậy thì không hay rồi.

"Tuấn ca, cái này cũng là bất đắc dĩ..."

Phong Khuê đan hai tay vào nhau, vẻ mặt rất là vô tội.

"Tên tiểu tử Mạnh Dược Tiến đoạn thời gian này thích đánh bài, số lại đen, em cùng hắn thua không ít... không tin anh hỏi hắc tử..."

Hắc tử thì cười cười, bộ dạng có chút đắc ý.

Tôi cũng cười.

"Anh sắp đặt à?"

Hắc tử hơi gật đầu, trêu: "Mạnh Dược Tiến chính là một con dê, Mã Văn Tài cũng là một con dê lớn, thắng tiền của chúng không cần phải động não."

Trình Tân Kiến cười ha ha, vỗ vai hắc tử: "Không nhìn ra anh lại gian trá như vậy, lão trình tôi trước đây nhìn lầm anh rồi."

Phương Khuê nhân cơ hội chìa tay ra: "Hắc tử, cái này là tay trái chi tiền tay phải lấy, tiền ở chỗ anh thua càng lúc càng nhiều, chi thêm hai trăm đồng đi."

Hảo tiểu tử, đúng là không có ý tứ coi trưởng thôn là cán bộ rồi, vừa mở miệng ra đã đòi hai trăm đồng, ngang nửa năm tiền lương của hắn. Xem ra tên hỗn đản này sinh ra đã là một tên hoàn khố.

Hắc tử hừ một tiếng, nói: "May cho rằng tiền đều về tao hết à? Ta chỉ phụ trách an bài, thua hay thắng thì không quản. Thắng nhiều thắng ít đều về người ta hết."

Lời này rất có lý. Trên đạo cũng có quy của của đạo. Hắc tử dù là đại ca thì cũng không thể cướp tiền trong tay huynh đệ được. Người ta bố trí kế hoạch để làm thịt hai con dê và bí thư huyện ủy và con trai của phó chủ nhiệm thượng vụ huyện cách ủy, nhưng cũng là rất mạo hiểm.

"Được rồi, đừng có keo kiệt như vậy nữa, hai trăm đồng chứ gì, Hắc tử đưa cho hắn đi."

"Được."

Phương Khuê cười đến nỗi ngoác cả miệng.

Tôi liếc nhìn Tân Kiến, rồi nói với Phương Khuê: "Tới Khánh An lấy mấy bao Đại Tiền Môn về đây."

Phương Khuê vội vã chạy đi, một lát sau thì ôm sáu bao Đại Tiền Môn bước vào. Tôi ném cho Phương Khuê một bao, Hắc Tử một bao, chỗ còn lại thì đưa cho Trình Tân Kiến. Trình Tân Kiến lập tức nhận lấy, không nói câu nào.

Hắn đường đường là đại đội trưởng của cục trị an công an, tôi không tiện trực tiếp đưa hắn tiền, có điều đưa cho hắn mấy thứ như thuốc lá và rượu thì cũng vẫn có thể.

"Như vậy là xong rồi, để hai tên hỗn đản này chọc cho cái lỗ to ra thêm một chút."

Tôi vỗ vai Phương Khuê, cười lạnh, nói.

Khi về tới nhớ, cảm thấy rất bất ngờ khi cha lại về nhà ăn cơm đúng giờ, không khỏi cười cười, trêu: "Cha không phải làm việc à? Mặt trời mọc đằng tây rồi sao?"

"Hừ hừ, nhàn rỗi rồi, không còn bận gì nữa."

Tôi giật nảy mình, lúc này mới cảm thấy sắc mặt của cha rất âm trầm khó coi.

"Sao vậy, xảy ra chuyện gì ư?"

"Địa ủy tới thông tri rồi, cha của con phải tới ban đào tạo cấp cán bộ ở trường tỉnh ủy đảng học tập ba tháng!"

Mẹ thì mừng ra mặt, chắc bà ấy cảm thấy cha vừa hay có thể lợi dụng đoạn thời gian nay để nghỉ ngơi cho tốt.

Tôi thì lập tức đứng ngây ra tại chỗ, không biết nói gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.