Mọi người đều hiểu được sự kích động của Sài Thiệu Cơ, hắn là đại tướng Liễu Tuấn tín nhiệm nhất, khi còn ở khu Trường Hà, Liễu Tuấn vì giữ vị trí cho hắn mà không ngại trở mặt với Đinh Ngọc Chu, đã như thế hắn không những không thể ra sức vì Liễu Tuấn, hiện giờ Uông Quốc Chiêu vượt quyền, còn bất chấp quy tắc bẽ mặt Liễu Tuấn trước mọi người, làm sao có thể chấp nhận được.
Sài Thiệu Cơ cũng chẳng đợi cho Lưu Phi Bằng gật đầu, nói: - Đồng chí Uông Quốc Chiêu, tôi không thể hiểu nổi vì sao đồng chị lại đưa ra kiến nghị này, thường ủy chính phủ tỉnh đã thảo luận không thông qua, hình thành quyết định rồi. Hiện giờ đồng chí lại đưa ra kiến nghị này là hành vi vô tổ chức vô kỷ luật, công khai làm trái quyết định của cuộc họp. Tôi cho rằng là không hợp lý! Tôi hi vọng đồng chí lập tức thu hồi kiến nghị của mình.
Sài Thiệu Cơ vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí càng nghiêm túc hơn, hoàn toàn là giọng điệu trách mắng Uông Quốc Chiêu.
Liễu Tuấn không lên tiếng, thì chỉ có thể do Sài Thiệu Cơ đánh trận đầu, hắn lên tiếng có nguyên cớ, các thường ủy khác cho dù là đám thân cận với Liễu Tuấn như Lưu Quang Hưng cũng không tiện lên tiếng. Dù sao bọn họ không tham dự cuộc họp thường vụ chính phủ tỉnh lần trước. Các thường ủy khác nghe thế đều thầm gật đầu, lời chất vấn của Sài Thiệu Cơ rất xác đáng.
Uông Quốc Chiêu điệu bộ vẫn như cũ, ung dung nói: - Đồng chí Sài Thiệu Cơ, cuộc họp thường vụ đùng là đã thảo luận vấn đề này, đúng là không thông qua. Nhưng tôi đã bày tỏ thái độ rồi, tôi giữ ý kiến của mình. Là một đảng viên, là thành viên cuộc họp thưởng ủy, tôi có quyền lợi đưa ra kiến nghị tôi cho rằng cần thảo luận. Tôi cho rằng cuộc họp không thông qua kiến nghị này là gây bất lợi cho đại cục phát triển kinh tế của tỉnh ta, cho nên tôi mời thường ủy thảo luận lại lần nữa. Đồng chí Sài Thiệu Cơ, tôi làm như thế không vi phạm kỷ luật tổ chức chứ?
Sài Thiệu Cơ tức thì cứng họng.
Lời của Uông Quốc Chiêu đúng là dựa trên lý lẽ, đây là quyền lời của hắn, cho dù nói về không khí chính trị bình thường, thì tình huống này tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Nhưng hiện giờ không phải là thời kỳ bình thường nữa, Lưu Phi Bằng tiếp tục khiêu chiến với Liễu Tuấn, hai vị này chẳng ai là người dễ chơi, va chạm nhau một cái là gây ra động tĩnh lớn.
- Được, chúng ta cứ lấy thực tế mà luận, theo tôi hoàn toàn không cần thiết phải thành lập bốn khu khai phát này, thành phố Ngô Tây, An Phong, Đơn Dương và Nguyên Nam đã có không ít khu kinh tế và khu khai phát rồi, cho tới bây giờ số sinh hiệu hiệu ích kinh tế thực sự là cực ít, đa phần là dựa vào cấp tài chính và vay vốn ngân hàng để sống qua ngày, đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Dưới tình huống như thế thành lập khu khai phát mới còn có ý nghĩa thức tế gì nữa? Chẳng qua chỉ mở rộng biên chế, tăng thêm gánh nặng, bất kỳ phương sách nào của chúng ta đều phải suy nghĩ trên lập trường có lợi cho quốc kế dân sinh, chuyện vô nghĩa như thế, vì sao cứ làm mãi? Tôi đúng là không hiểu nổi. Sài Thiệu Cơ bối rối một chút rồi lại lớn tiếng nói.
Uông Quốc Chiêu cười: - Đồng chí Sài Thiệu Cơ, lúc này khác lúc kia khác. Trước kia thành lập các khu đó có nhiều chuyện vận hành không tốt, nhưng cũng không ít ví dụ thành công, chúng ta đã hấp thu được không ít bài học kinh nghiệm. Khu khai phát mới thành lập có thể tránh cái sai phát huy cái tốt, làm ra hiệu ích vốn có. Đồng chí Sài Thiệu Cơ, thời đại đang phát triển, xã hội đang phát triển, không thể cứ dùng ánh mắt cũ mà nhận định nữa. Sao đồng chí có thể khẳng định những khu khai phát mới này không thể sinh ra hiệu quả?
Uông Quốc Chiêu bề ngoài u âm, nhưng mồm miệng rất tốt, nói chuyện đâu ra đó.
Lúc này Lưu Quang Hưng lên tiếng: - Đồng chí Uông Quốc Chiêu, tôi không phản đối kiến nghị của đồng chí, nhưng vì sao chúng ta trước tiên không chỉnh đổn các khu khai phát hiện có, giải quyết những gánh nặng này đã rồi mới thành lập khu mới? Tôi cho rằng phải triệt bỏ những khu khai phát thua lỗ nhiều năm trước đã, đó mới là cách làm khoa học hợp lý, nếu không ganh nặng cũ chưa rũ bỏ được, đã khoác cái mới lên, tài chính của chúng ta hữu hạn, không thể làm lãng phí như thế.
Uông Quốc Chiêu chằng hề nhún nhường" - Bí thư Quang Hưng, người dân trong nước có thói quen hứng thú với cái mới, giới đầu tư bên ngoài càng hứng thuv với những thứ mới mẻ. Hơn nữa khu khai phát mới có thể được bộ ủy ban quốc gia hỗ trợ nhiều tài chính và hạng mục hơn, đó là một ưu thế lớn mà trung ta phải tận dụng. Đồng chí Hồng Thiên Kinh nói rồi, đồng chí ấy đã trao đổi qua với các lãnh đạo của liên quan ở bộ ủy ban quốc gia, họ rất ủng hộ thành lập khu khai phát mới.
Lưu Quang Hưng cười nhạt: - Nói thực tôi chẳng tin lời đồng chí Hồng Thiên Kính! Đồng chí ấy nói những khu cao tân này trong vòng ba năm có lợi thuế trên ba tỷ, ha ha ha, nói xuông thôi thì dễ lắm. Tình hình của khu Trường Hà mọi người đều biết rồi, khi Liễu tỉnh trưởng chấp chính khu Trường Hà mời gọi đầu tư ra sao? Vậy mà trong vòng ba năm lợi thuế của khu Trường Hà được hơn một tỷ, tới giờ qua gần 9 năm phát triển, lợi thuế cũng vừa mới đột phá mức 3 tỷ, thành phố An Phong cơ sở kinh tế hùng hậu hơn hay là giao thông thuận tiện hơn Ngọc Lan? Hay là có ưu thế gì khác mà dám nói mạnh miệng như thế?
Lời của Lưu Quang Hưng khiến cho mấy thường ủy nở nụ cười. Mọi người đúng là hiểu đôi chút về "Hồng đại pháo", người này nói chuyện thực sự không đáng tin, vì làm ra thành tích mà bất chấp, nói là hắn dối trên lừa dưới cũng chẳng phải là quá đáng. Nhưng mọi người chú ý quy tắc nói chuyện nể mặt ba phần. Hiện giờ Lưu Quang Hưng không chút khách khí chỉ ra, thấy khá hả lòng. Lưu Phi Bằng và Uông Quốc Chiêu đã ngang nhiêu khai chiến với Liễu Tuấn, lại còn lấy Hồng Thiên Kính ra làm tiên phong, Lưu Quang Hưng đâu cần gì phải nể mặt hắn.
Tuy cùng là bí thư thành ủy, nhưng bí thư An Phong và bí thư Ngọc Lan không thể so với nhau được.
Uông Quốc Chiêu bình tĩnh nói" - Bí thư Quang Hưng đừng nói tuyệt đối như thế, có lẽ ba năm sau đồng chí Hồng Thiên Kinh sáng tạo ra kỳ tích thì sao?
- Kỳ tích có thể sáng tạo ra, nhưng kiến lập trên phân tích và kế hoạch chu toàn, không phải là dựa vào suy đoán. An Phong không có điều kiện đó, khó tạo ra kỳ tích. Khả năng ba năm sau khu cao tần này lại trở thành một gánh nặng còn lớn hơn, phải xẻo một miếng thịt lớn từ tài chính thành phố An Phong ra bù đắp, Hồng Thiên Kính có quyền gì lấy tài phú quốc gia ra làm trò đỳa? Chẳng lẽ chỉ vì muốn sáng tạo ra kỳ tích thôi sao?
Trang Quốc Thắng lúc này xen vào: - Bí thư Quang Hưng không thể nói như thế, có lẽ Hồng Thiên Kinh đặt mục tiêu quá cao, điều này cũng không phải là chuyện xấu, có áp lực mới có động lực, ba năm sau không có lợi thuế 3 tỷ thì cũng là thành công, phát huy được hiệu ích tốt mà. Chúng ta phải nên cổ vũ nhiệt tình kiến thiết kinh tế của đồng chí phía dưới, không thể chỉ dựa vào suy đoán mà hoàn toàn phủ định. Chúng ta phải tin đồng chí Hồng Thiên Kính và các đồng chí khác có năng lực kiến thiết kinh tế tốt.
Trăng Quốc Thắng trước kia làm công tác kinh tế ở bộ ủy ban quốc gia, thấy Sài Thiệu Cơ và Lưu Quang Hưng luân phiên khai chiến với Uông Quốc Chiêu, liền cũng tham gia vào chiến trường.
Nếu Lưu Phi Bằng đã quyết phân thắng bại trên cuộc họp thường ủy, Trang Quốc Thắng không thể cứ nấp mãi ở đằng sau được.
Trang Quốc Thắng vừa lên tiếng mọi người đều thấy một nụ cười tán thưởng trên mặt Lưu Phi Bằng, còn Liễu tính trưởng vẫn nhẹ nhàng gió thoảng mây êm, ung dung uống nhấp một ngụm trà, chẳng có chút nóng vội nào.
La Tự Lập ở phía đối diện không khỏi giật mình, Liễu Tuấn chấn định như thế, rốt cuộc có tỉnh toán rồi hay chỉ làm ra vẻ, thật khó nắm bắt.
Nếu như đã có tính toán trước, vậy thì chỗ dựa cho y ở đâu?
Trừ Lưu Quang Hưng, Sài Thiệu Cơ cùng Dương Nguyên Ích còn ai ủng hộ y nữa?
Vừa nghĩ tới đây ánh mắt La Tự Lập như vô ý liếc qua mặt Hướng Hàm.
Phân tích theo mấy kiến nghị nhân sự gần đây Hướng Hàm đưa ra thì tự hồ có ý dựa theo Liễu Tuấn, đương nhiên không rõ ràng lắm, hắn còn ở giai đoạn thăm dò. Cô ta không thể quyết định nhanh như thế chứ? Trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy và bí thư tỉnh ủy không nhất trí với nhau là rất nguy hiểm.
Nhìn qua sắc mặt Hướng Hàm có vẻ không để ý tới cuộc tranh luận đã bắt đầu kịch liệt, xem ra Hướng Hàm còn đang quan sát.
La Tự Lập thở phào, Lưu Phi Bằng công khai tuyên chiến, thực sự chỉ có thắng không cho bại.
Có điều La bí thư quá nghĩ cho Lưu bí thư mà không ngĩ tới, nếu Hướng Hàm là theo Lưu Phi Bằng thật thì La Tự Lập không chắc chắn nữa, nếu bí thư tỉnh ủy, phó bí thư đảng ủy, trưởng phòng tổ chức đồng lòng, ở việc bổ nhiệm nhân sự hoàn toàn đầy tỉnh trưởng ra ngoài thì quá phạm kỵ húy quan trường rồi, Liễu Tuấn rất có thể nhân đó mà nhắm vào La Tự Lập.