Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1701: Tình hình nghiêm trọng ngoài dự đoán



- Ông chủ, tôi có một người họ hàng ... xa, ở trong nơi này, hay là chúng ta tới đó một chút?

Du Dũng quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn thận trọng nói, thế nào cũng không thể để tỉnh trưởng cứ đứng ở đây, tốt xấu gì cũng phải có một chỗ ngồi xuống nói chuyện với người dân.

Du Dũng quê ở An Phong, tốt nghiệp trường cảnh sát xong được phân phối tới tỉnh, làm việc dưới quyền Vương Bác Siêu một thời gian, sau khi Vương Bác Siêu tới Tống Đô, lấy danh nghĩa giao lưu cán bộ điều hắn về Tống Đô, ủy thác trọng trách, chuẩn bị bồi dưỡng thành cán bộ dự bị. Lần này theo Liễu Tuấn thị sát An Phong, Vương Bác Siêu căn dặn hắn cẩn thận, phải biểu hiện cho tốt trước mặt Liễu Tuấn, chuyện liên quan tới tiền đồ, phải thật chú ý, không phải cán bộ nào cũng có được cơ hội này.

- Được, tôi cũng đang muốn tìm người để nói chuyện tìm hiểu tình hình đây.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, trước mặt cán bộ cơ sở, y luôn rất ôn hòa.

Du Dũng vội đi trước dẫn đường, đoàn người xuyên qua con đường nhớp nháp dơ dáy, trên mặt đất rất nhiều dòng nước đục bốc mùi khó ngửi, bằng trực giác thì đây hẳn là nước thải. Khu dân cư thế này, khẳng định không phải nhà nào cũng có nhà vệ sinh.

- Ông chủ, vấn đề lớn nhất ở nơi này có mấy cái, một là cơ sở vệ sinh không hoàn thiện, toàn bộ mấy nghìn hộ khu ổ chuột, chẳng có nhà nào có nhà vệ sinh cả ....chỉ có mười mấy cái nhà vệ sinh công cộng, đều là dựng tạm. Người cần đi vệ sinh quanh năm xếp hàng dài trước cổng. Hiện giờ trời lạnh, buổi tối người già trẻ nhỏ muốn đi vệ sinh rất bất tiện, cho nên ... giải quyết tại chỗ. Thứ hai là nguồn nước sinh hoạt, vì di dời một lần, nên trang thiết bị điện nước nơi này cơ bản đều bị rỡ bỏ rồi, chỉ có rất ít nhà kéo được đường ống từ khu nhà phía trước, áp lực nước thấp, đa phần không có nước chảy ra, hứng được một thùng nước cũng phải mấy tiếng đồng hồ... Mà khu nhà lán phía trước kia cơ sở điện nước vốn đã lão hóa rồi, tự cung cấp cho bản thân còn khó , phải là người thân thích hoặc là bạn bè cực tốt mới cho lắp một đường ống. Cho nên rất nhiều người dân nơi này đều hợp sức đào giếng ngầm, nước ngầm nơi này thì lượng kiềm quá cao, không qua lọc , uống trực tiếp vào dễ mắc bệnh sỏi thận, người nơi này bị mắc bệnh đó rất nhiều, khi bệnh phát ra, lăn lộn trên mặt đất, rất đáng thương....

Nói tới đây Du Dũng bất giác thở dài, đột nhiên nhớ tới Vương Bác Siêu dặn, báo cáo trước mặt Liễu Tuấn phải khách quan công chính, không được thêm tình cảm của bản thân vào để tránh ảnh hưởng tới phán đoán của tỉnh trưởng. Mình nói cư dân nơ này "rất đáng thương", có tính là xen tình cảm chủ quan vào không? Nghĩ thế Du Dũng hơi bất an nhìn thần sắc Liễu Tuấn, thấy sắc mặt y nặng nề không hề có chút ý trách móc nào, mới hơi yên lòng.

- Ừm, còn nữa không? Nói tiếp đi.

Liễu Tuấn thấy Du Dũng đột nhiên ngừng lại liền giục một câu, tất nhiên không ngờ rằng, vừa rồi Du Dũng rất lo lắng một hồi.

- Còn nữa, đó là việc an toàn công cộng ở nơi này cơ bản không có gì đảm bảo. Ông chủ cũng thấy rồi đấy, đường dây điện ở nơi này đều là lắp tạm, hoàn toàn không đúng quy cách. Trời giá rét, một số nhà nấu cơm sưởi ấm dùng than, rất ít có đồ điện. Mùa đông trời hanh, dễ gây nên hỏa hoạn, ở nơi thế này một khi bốc cháy là không thể cứu được, cơ bản chỉ cần lừa lan ra là tất cả nhà cửa đều không giữ nổi... Nhưng... Nhưng nơi này có tới thơn trăm nghìn người sinh sống...
Du Dũng lại không khỏi cảm khái một phen.

Liễu Tuấn tựa hồ phát giác ra tâm tình biến hóa của Du Dũng, hơi dừng chân lại nói:
- Có phải Bác Siêu dặn cậu điều gì?

Du Dũng ngớ người rồi đáp vội:
- Vâng, Vương cục dặn phản ảnh tình huống cho ông chủ phải cầu thị, khách quan, không được làm ảnh hưởng tới phán đoán của ông chủ.

Liễu Tuấn gật gù, trậm giọng nói:
- Các cậu làm rất tốt, phản ánh thực tế tình hình nơi này. Vấn đề đúng là rất nghiêm trọng, cần phải giải quyết ngay, chúng ta không thể ngồi yên nhìn quân chúng chịu khổ.

Liễu Tuấn vỗ vai Du Dũng khiách lệ.

- Vâng.

Du Dũng bất giác ưỡn thẳng người đáp.

Người họ hàng xa của Du Dũng cũng họ Du, tên là Du Minh Học, trên 50, cùng vợ sống ở nơi này. Đi bộ ước chừng 20 phút thì tới một căn nhà đơn giản thấp bé, Du Dũng gõ cánh ửa đóng chặt.

- Ai thế?

Trong nhà truyền ra giọng nói rầu rầu.Du Dũng dùng tiếng bản địa đáp:
- Anh Minh Học, em là Du Dũng đây.

Két một tiếng, cửa mờ , một cái đầu thò ra, nhìn qua một cái thì nhận định ít nhất phải là người 6,7 chục tuổi rồi.

- Là cậu hả... Ấy còn đưa khách bên ngoài tới à? Mau... Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.
Du Minh Học là một người rất nhiệt tình, rối rít mời khách vào phòng.

Liễu Tuấn đang muốn đi vào, Hồ Hạo Nhiên đã tiến vào trước một bước, xác nhận không có nguy hiểm gì mới mời Liễu Tuấn vào trong. Du Dũng tất nhiên biết thân phận của hắn, luôn tò mò với người cảnh vệ ít nói này.

Du Minh Ngọc thì thất nhiên không hiểu Hồ Hạo Nhiên đang kiểm tra tình hình, ông ta nào ngờ được tỉnh trưởng lại tới cái ổ cả mình.

Nói đây là một cái nhà thì hơi miễn cưỡng, cả "nhà" chừng mười một mười hai mét vuông, ngăn cách đơn giản. Gian ngoài là phòng ngủ, một cái giường chiếm gần nửa không gian, ngoài ra có một cái bàn nhỏ kề sát gường, và mấy cái ghế nhỏ không cùng loại. Gian trong ước chừng là bếp, khoảng ba bốn mét vuông.

Căn nhà rất thấp, từ mặt đất tới mái ước chừng chỉ có hai mét, người cao lớn như Liễu Tuấn khi vào cửa phải cúi đầu xuống, đứng lên thì đầu gần chạm vào nóc nhà.

Cả căn nhà chỉ có một cái cửa sổ đóng chặt, dùng tấm nhựa mỏng chắn gió, bên ngoài vốn không đủ ánh sáng, bên trong càng thêm u ám, Du Minh Học vội thắp đèn, là loại đèn sợi đốt hai mươi oắt, mới miễn cưỡng khá hơn một chút.

Một gian phong như thế đột nhiên có năm hán từ cao lớn đi vào, thêm cả vợ chồng Du Minh Học, tức thì trở nên chật chội vô cùng.

- Xin lỗi mọi người, điều kiện tệ quá, thật là thất lễ... Cứ ngồi tự nhiên đi, người anh em, cậu và vị khách này ngồi trên giường cho vững...

Du Minh Học cười đôn hâu, không ngừng xoa tay tỏ vẻ áy náy. Vị khách mà ông ta nói là Liễu Tuấn, Du Minh Học cũng nhìn ra, Liễu Tuấn mới là người đứng đầu, người khác rất kính trọng y. Hơn nữa y cao lớn nhất, ngồi trên cái loại ghế tự chế kia không cẩn thận là sập cả ghế.

- Ông chủ mời ngồi.
Du Minh Học lịch sự mời.

- Cám ơn anh.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, đưa tay sờ đệm, thấy lạnh và ẩm ướt.
- Anh Du, sao cái đệm này lại ẩm như thế?

Liễu Tuấn lấy làm lạ hỏi, đệm thế này làm sao mà chống được lạnh, người nằm bên trong còn chẳng phải thành cục đá?

Du Minh Học thở dài:
- Cậu không biết đó, nơi này không khí ẩm thấp, chăn đệm cứ hai ngày không mang ra ngoài phơi là thế đó. Mấy ngày qua trời âm u có mưa, chẳng thể mang ra ngoài phơi, chỉ đánh thắp lửa hong thôi, lửa nhỏ cũng vô dụng... Cuộc sống này thật là khó qua được....

Vợ Du Minh Học là người phụ nữ trên 50, giống như chồng, trông già lắm rồi, tóc đa phần đã bạc, mặt vết nhăn chằng chịu, lấy chén cốc ra bà trên bàn, rót chút nước sôi cho khách.

- Ông chủ, nơi này mùa đông rất lạnh, mùa hè lại nóng bức khó chịu, bốn bề không thông gió, thường thường cả đêm chẳng ngủ nổi.
Du Dũng vội bổ xung.

Du Minh Học nói:
- Ài, dù có chút gió thì muỗi đốt cho không chịu nổi.

Liễu Tuấn nâng chén lên nhấp một ngụm, nước hơi đắng, có vị kiềm, đúng như lời Du Dũng đã nói.

- Anh Du, thành phố không phải nói là có kế hoạch di dời chỉnh thế sao? Rốt cuộc là thế nào?

Vừa nghe Liễu Tuấn nhắc tới chuyện này, Du Minh Học đã tức không có chỗ phát tiết, căm hận nói:
- Thôi, đừng nhắc tới thành phố nữa... Đám quan lớn đó chẳng kẻ nào tốt. Cuối năm ngoái nói muốn di dời chúng tôi, điều kiện rất ưu đãi, nói mỗi nhà hỗ trợ 30 nghìn, được mua nhà mới giảm giá. Cái nhà đó mấy trăm nghìn, chúng tôi sao mua nổi...

Tình hình Du Minh Học nói giống hệt những gì Du Dũng và Ngô Vĩ Hàng báo cáo cho Liễu Tuấn. Thành phố lấy đây làm cái cớ, cưỡng ép người dân di dời, ai không mua nổi nhà đưa tới hết vào vùng núi, còn mảnh đất này thành phố đã bán cho thương nhân địa ốc nào đó chuẩn bị xây dựng nhà thương phẩm cao cấp rồi.

- Vậy nhà mà thành phố bố trí ra sao?
Liễu Tuấn tiếp tục hỏi.

- Ầy, đứng nhắc tới nhà đó nữa, đó căn bản không phải chỗ cho người ở, xa xôi hẻo lánh, đi xe tới thành phố phải hơn nửa tiếng, xung quanh chẳng có gì cả, cửa hàng, bệnh viện gì cũng không có ... Chúng tôi đây toàn thân bệnh tật, chẳng may cảm sốt gì, trong đêm phải tìm ai? Chết ở nhà chẳng ai biết. Đã thế mỗi nhà phải nộp thêm 20 nghìn mới được ở, mà chưa tới được 30 mét vuông. Thành phố làm thế rõ ràng là muốn hại chúng tôi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.