Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1706: Địa điểm bố trí trong núi



Nghe Liễu Tuấn trả lời cho quần chúng, Hồng Thiên Kính càng lo lắng, vốn cho rằng Liễu Tuấn chỉ làm bộ, muốn bẽ mặt hắn để đổi lấy cái danh Thanh Thiên. Nếu thế thì không khó, chỉ cần nói xuôi theo Liễu Tuấn mấy câu dễ nghe, sau đó cố gắng tô vẽ thái bình là chuyện có lớn bằng trời cũng thành số 0.

Hồng Thiên Kính sở dĩ có thể mau chóng nổi lên ở An Phong là do tính cách dám mạo hiểm của hắn, trong con mắt hắn, quan trường vốn là một hoạt động đầu cơ, kẻ nhát gan thì chết đói. Nếu không phải hắn dám xông pha thì làm gì thăng tiến nhanh được như hôm nay?

Nguyên nhân thứ hai là sau khi Hồng Thiên Kính phân tích tỉ mỉ thế cục tỉnh, nhận định trong thời gian ngắn Liễu Tuấn sẽ bận rộn khống chế chính phủ tỉnh, tạm thời không chú ý tới được thành phố phía dưới, đây là cơ hội tốt.

Không ngờ Liễu Tuấn rất tỉnh táo, không hề nói tới tỉnh sẽ làm thế nào, mà luôn miệng nói "thành phố" sẽ giải quyết vấn đề, tức là phải giải quyết thực sự rồi.

Hơn nữa cách này rất đường hoàng, thân là tỉnh trưởng, tôi chỉ giám sát thôi tuyệt không thay mặt các anh làm việc, không giải quyết tốt thì tôi truy cứu trách nhiệm.

Nếu Liễu Tuấn mà chỉ muốn kiếm thanh danh, thì bao chuyện này lên chính phủ tỉnh, Hồng Thiên Kính lúc đó có đẩy mâu thuẫn lên trên, ít nhất phải kiếm ít tiền của tỉnh để hỗ trợ. Nhưng tới lúc này hắn chỉ còn biết đi theo Liễu Tuấn tới nơi bố trí.

Liễu Tuấn được báo cáo đó là vùng núi, Hồng Thiên Kính nói là ngoại ô, Liễu Tuấn có khuynh hướng tin Hồng Thiên Kính hơn, y nghĩ, Hồng Thiên Kính chỉ cần chưa điên sẽ không làm thế. Nhưng sự thực chứng minh, Liễu tỉnh trưởng sai rồi.

Lên chiếc xe số một thành ủy của Hồng Thiên Kính, đi tới hơn 40 phút, mới coi như nhìn thấy từng căn nhà xây trong núi.

Hồng Thiên Kính ngồi bên cạnh Liễu Tuấn, luốn miệng báo cáo tình hình An Phong. Liễu Tuấn vừa nghe đã biết là giả dối, Hồng Thiên Kính quen nói dối rồi, khi báo cáo thấy rất an lòng, đem những con số được "gia công" nhiều lần thành thành tích thực sự, nói với vẻ rất đắc ý, tựa hồ An Phong thực sự làm tới hoàn mỹ rồi.

Liễu Tuấn nghe rất chăm chú, không nói gì, nhưng vẻ mặt cho thấy đã nghe lọt báo cáo của Hồng Thiên Kính rồi.

Vẻ mặt đó làm Hồng Thiên Kính hơn yên lòng một chút, bất kể thế nào Liễu Tuấn là quan viên trong thể chế, với một số thủ đoạn thế chế, chỉ hiểu ngầm trong lòng. Thế nào thì cũng phải cần các thành phố có thành tích thì tỉnh trưởng mới là hợp cách, nếu không sẽ không thoát khỏi trách nhiệm. Mọi người đều hiểu quy tắc cuộc chơi, Liễu Tuấn không thể phá ngang.

Có điều thi thoảng Liễu Tuấn hỏi một câu, còn bao xa nữa, lại làm Hồng Thiên Kính thấp thỏm, chỉ đành ấp úng nói "sắp tới rồi, sắp tới rồi." Cái sắp này đã nói gần một tiếng.

- Tới rồi mời tình trưởng.
Cuối cùng thì cũng tới được nơi, Hồng Thiên Kính lén lau mồ hôi, mời Liễu Tuấn xuống xe.

Trong một khu đồi núi chập trùng, thống nhất đều là những căn nhà cao ba tầng, ước chừng hơn hai mươi gian, nói là vùng núi không sai chút nào, hai bên là núi đồi, phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy vẻ tiêu điểu xen lẫn hai sắc xanh vàng.

Liễu Tuấn không khỏi cau mày:
- Hồng bí thư, vì sao lại bố trí ở nơi hẻo lánh như thế?

Hồng Thiên Kính vội nói:
- Tỉnh trưởng, không phải là hẻo lánh lắm, An Phong chúng tôi vốn là vùng đồi núi, cho dù là trong thành phố trước kia cũng là núi đồi, dần dần san bằng mở dộng mà nên. Thành phố chúng tôi có quy hoạch chỉnh thể, mấy năm sau sẽ dần dần mở rộng thành phố, mau chóng tiếp nối nơi này rồi. Nơi này thuộc địa phận ba khu nội thành, coi là thành phố... Hơn nữa bố trí hộ di dời cũng phải tính toán tới kinh tế, những căn nhà mới này đều do thành phố hỗ trợ tiền, mỗi nhà chỉ cần nộp 50.000 là có thể vào ở. Thành phố lại trợ cấp 30.000, thực tế họ chỉ cần phải đóng có 20.oo thôi. Nhà mới hoàn toàn xây dựng theo tiêu chuẩn hiện đại hóa, so với nơi ở trước kia của họ đúng là thiên đường với mặt đất, cho nên hơi hẻo lánh một chút là có thể hiểu được.

Liễu Tuấn không vui nói:
- Chỉnh đốn khu nhà lán, an bài di dời, vốn là hành động của chính phủ, sao lại xen lẫn nhân tố kính tế vào trong đó?

Hồng Thiên Kinh cười giả lả nói:
- Tỉnh trưởng đấy cũng là điều bất đắc dĩ, có thể tỉnh trưởng không biết, An Phong là thành phố tài nguyên truyền thống, có lịch sử lâu năm, cũng có gánh nặng to lớn. Trong toàn tỉnh số khu nhà cũ phải cải tạo, bất kể là diện tích hay là số người đều đứng đầu toàn tỉnh, chiếm tới 40%, nếu như chúng tôi không tính toán kinh tế, toàn bộ an bài trong khu dân cư sầm uất, thì gánh nặng tái chính quá lớn, cho dù là mười năm sau, lấy tất cả thu nhập tài chính dùng để cải tạo cũng không đủ, chúng tôi đành chọn biện pháp trung gian.
Hồng Thiên Kính ra sức kể khổ.

Nói ra thì lời này của hắn cũng là thật tình, gánh nặng cải tạo của An Phong rất lớn.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Hồng bí thư, năm ngoài An Phong chi tiêu hành chính đứng đầu toàn tỉnh. Chỉ riêng mấy lần mở hội mời gọi đầu tư ở Nam Phương và Minh Châu đã tiêu tới mấy trăm triệu rồi.

Liễu Tuấn mặc dù mới làm tỉnh trưởng, nhưng tình trạng tài chính các thành phố rất quan tâm, năm ngoái chi tiêu hành chính của An Phong vượt xa cả Ngọc Lan, trừ cái gọi là " hội mời gọi đầu tư" mà Liễu Tuấn vừa nói, tình hình vượt biên chế của An Phong là nghiêm trọng nhất. Mỗi năm phải trả "phí đầu người" cực lớn, càng không cần phải nói tới khoản chi tiêu gọi là "phí công tác" của những cán bộ ngoài biên chế kia. Vừa phải nuôi một đống đám nhân viên hỗn loạn, không thể phạt bừa phạt bậy, biến tướng là tăng gánh nặng cho nông dân, đây là vòng tròn ác tính.

Hồng Thiên Kính thấy Liễu Tuấn vạch vết thương của hắn ra, trong lòng căm hận, lửa giận chày bừng bừng, cố nhịn nói:
- Tỉnh trưởng, mời gọi đầu tư là đại kế phát triển mà tỉnh định ra, chúng tôi không thể đi ngược lại.

Liễu Tuấn chỉ gần đầu, không nói nhiều.

Muốn lấy lý mà thuyết phục hạng như Hồng Thiên Kính là không hiện thực. Loại người như hắn chỉ tin vào quyền thế, nếu Liễu Tuấn là một tỉnh trưởng mới nhậm chức bình thường, hắn chưa chắc đã tốt tính như vậy, cho dù không công khai chống đối, nhưng cũng không nhún nhường như vậy, sợ rằng đã nói ngọt nói nhạt rồi.

Những căn nhà kia bề ngoài nhìn rất là tinh tươm, nhưng đi vào bên trong một căn nhà xem thì thấy tối tăm ẩm thấp, không gian chật hẹp, chỉ có chừng hai mấy mét vuông, còn ngăn thành một phòng một gian, phòng chừng mười mét vuông, gian thì càng chỉ chỉ mấy mét vuông, còn thêm vào nhà vệ sinh, nhà bếp. Trong nhà bốn năm người đang chen chúc nhau đốt than sưởi ấm.

Thấy có khách vào, mấy người trong nhà đều đứng dậy, một ông già trên sáu mươi, một đôi vợ chồng trẻ, và hai đứa bé một nam một nữ, hẳn là một gia đình.

Nhìn thấy những người khách bất ngờ quần áo chinh tề này, chủ nàh có chút luống cuống, tuy mỉm cười những rất nghi hoặc. Hồng Thiên Kính nói:
- Mọi người đừng sợ, đây là Liễu tỉnh trưởng trên tỉnh tới thăm mọi người.

Vừa nghe là quan viên trên tỉnh, lại còn là tỉnh trưởng, cả nhà càng luống cuống, vội mời tỉnh trưởng ngồi, mang trà lên. Liễu Tuấn cười xua tay:
- Không vội, tôi muốn xem nhà trước, chủ nhân không có ý kiến gì chứ?

Chủ nhà trên ba mươi tuổi vội nói:
- Không có , không có...

Ánh mắt nhìn Liễu Tuấn rất tò mò, người này trong còn trẻ hơn mình, lại là tỉnh trưởng sao?

Liễu Tuấn đẩy cửa hòng ngủ, nhìn vào bên trong, mùi ẩm mốc sộc vào mũi, trong phòng ngủ không khí ẩm thấp càng hơn phòng khách. Ít ra phòng khách còn có lò than xua đi cái lạnh và khí ẩm.

Liễu Tuấn nhìn xong gian phòng, đưa tay gõ lên vách tường, phát ra tiếng bộp bộp, có thể thấy là tường rỗng. Liễu Tuấn không nói gì, cũng không tới bên lò than, mà đứng ở phòng khách nói chuyện với chủ nhà.

Chủ nhà họ Hoàng, vốn sống trong khu ổ chuột, hưởng ứng thành phố tới nơi ở mới, Liễu Tuấn hỏi họ có ý kiến gì về nhà ở, chủ nhà cười nói "tốt", nói thành phố rất quan tâm, thường xuyên tới thăm hỏi tặng quà.

Nghe lời này Hồng Thiên Kính thầm thở phào.

Người này "giác ngộ" rất cao, có chút tầm nhìn, đợi ứng phó Liễu Tuấn xong, phải sai người của văn phòng thành ủy tới đây thăm hỏi tặng quà bọn họ thật.

Đối với người " hiểu chuyện", dù là cán bộ hay quần chúng, Hồng bí thư đều cho họ chút lợi ích, ân uy kết hợp mới là thủ đoạn tốt.

Liễu Tuấn nói chuyện với chủ là mười mấy phút, rồi lịch sự cáo từ, lại thăm hỏi mấy nhà khác, cơ bản không khác gì nàh của người họ Hoàng, trong nhà chật chội, mùi than và mùi ẩm thấp rất nặng.

Liễu Tuấn nhíu mày càng chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.