Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1707: Phân hóa chia rẽ



Trở về thành ủy Liễu Tuấn không theo thông lệ nghe báo cáo, mà triệu kiến riêng Hồng Thiên Kính và Vương Cam, tình hình cải tạo khu ổ chuột nghiêm trọng như thế, Liễu Tuấn còn có tâm trạng nào nghe những thứ báo cáo toàn lời sáo rỗng?

Trong phòng khách chiêu đãi số một thành ủy, khói thuốc lượn lờ.

Liễu Tuấn, Hồng Thiên Kính và Vương Cam đều đang hút thuốc, gạt tàn ở trên bàn đã chất đầy đầu lọc thuốc lá.

Trong phòng kín, Hồng Thiên Kính và Vương Cam đều thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn qua Vương Cam có chút căng thẳng, còn Hồng Thiên Kính khá trấn tĩnh, tựa hồ có chút tự tin.

- Thế này không được!
Liễu Tuấn trầm giọng nói.

- Bên khu dân nghèo hiện giờ có hơn 100.000 người, điều kiện như thế đừng nói là người già trẻ nhỏ, cho dù là thanh niên khỏe mạnh cũng chưa chắc đã chịu đựng nổi, hơn nữa ẩn họa an toàn quá lớn, một khi phát sinh ra hỏa hoạn, căn bản không cứu nổi, sẽ có tử thưởng thảm trọng.

Liễu Tuấn nói với vẻ đầy lo lắng.

Vương Cam nhìn Hồng Thiên Kính không nói, dù sao chuyện trọng thành phố đều do Hồng Thiên Kính định đoạt, muốn xây dựng nhà thương phẩm cao cấp ở khu ổ chuột là thương nhân có quan hệ với Hồng Thiên Kinh, Vương Cam cho rằng chẳng liên quan mấy tới hắn.

Hồng Thiên Kính nói:
- Tỉnh trưởng, không phải chúng tôi không nghĩ biện pháp, mà ngay một lần di dời hơn 100.000 khó khăn quá lớn... Những người dân đó không chịu phối hợp, đuổi không đi.

Ai bài người ta sống ở nơi như thế, làm sao người ta chịu ngoan ngoãn phối hợp?

Có điều Liễu Tuấn không chất vấn Hồng Thiên Kính nữa, y rất rõ, Hồng Thiên Kính là loại người cực kỳ cố chấp, rất khó mà nghe được ý kiến bất đồng, hiện giờ mục đích chính của Liễu Tuấn không phải là muốn "xử lý" Hồng Thiên Kính, mà là giải quyết ẩn họa của khu ổ chuột, chuyện này phải do An Phong làm chủ, chính phủ tỉnh không thể làm thay.

- Đồng chí Hồng Thiên Kính, cho dù độ khó thế nào, cũng phải nghĩ cách đưa dân đi. Tình huống này quyết không thể cứ tái diễn được. Đương nhiên, phải làm tốt công tác tư tưởng, không được chấp pháp dã man, phân tích rõ thiệt hơn với quần chúng, động viên họ tạm thời di rời. Ngoài ra địa điểm mà các đồng chí bố trí thực sứ qua hẻo lánh, phải gần thành phố một chút, nói an bài quá thiếu thốn, ngay cả phòng mạch cũng chẳng có, quần chúng nếu bị cảm sốt gì cũng không tìm được chỗ mua thuốc khám bệnh. Nếu là người cao tuổi đột nhiên bị bệnh cấp cứu, không thể kíp thời đưa vào bệnh viện, những vấn đề ở phương diện này, các đồng chí phải suy nghĩ cho toàn diện hơn.

Hồng Thiên Kính vội ưỡn ngực nói;
- Vâng thưa tỉnh trưởng chúng tôi nhất định mau chóng xử lý tốt chuyện này.

Liễu Tuấn chẳng vì lời nói hùng hồn của hắn mà động lòng, hỏi một câu:
- Cần bao nhiêu thời gian?

Hồng Thiên Kính hơi ngẩn ra, hắn lần đầu tiên chính thức tiếp xúc với Liễu Tuấn, trước kia chỉ là tham hỏi mang tính lễ tiết, không hiểu tác phong của Liễu Tuấn. Không ngờ y bám chặt không buông như thế.

- Tôi nghĩ trước tết, trước tết nhất định sẽ an bài tốt cho quần chúng.
Hồng Thiên Kính sau khi do dự một chút liền hạ quyết tâm.

- Được, vậy thì trước tết. Có điều Hồng bí thư, Vương thị trưởng, tôi nhắc hai đồng chí một lần nữa, không thể dùng biện pháp thô bạo, phải lấy lý thuyết phục. Đối với quần chúng có khó khăn, phải tận lực giải quyết.
Liễu Tuấn nghiêm túc nói.

Thực ra Liễu Tuấn cũng rất khó xử, trong thời gian ngắn như thế muốn dọn sạch mấy nghìn hồ của khu ổ chuột, khó khăn ra sao khỏi nói cũng biết. An Phong không đưa ra chính sách cưỡng chế là không được, nhưng Liễu Tuấn thực sự lo lắng tình trạng hiện nay của khu ổ chuột chẳng may xảy ra sự cố bất ngờ thì có hối cũng muộn rồi. So sánh hai đằng, Liễu Tuấn đành chọn cái trước, có lẽ trong thời gian ngắn, một số quần chúng phải chịu thiệt thòi, nhưng so với mất mạng thì còn tốt hơn.

Trước tiên giải quyết nguy cơ nghiêm trọng nhất, còn lại từng bước giải quyết.

Nóng vội không làm được gì hết.

- Vâng, tỉnh trưởng yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Hồng Thiên Kính biểu thị quyết tâm.

- Được, Hồng bí thư, đồng chí trở về cương vị công tác trước đi, đồng chí Vương Cam ở lại, tôi có có chuyện muốn trao đổi với đồng chí.

Vương Cam nghe thế thì kêu khổ không thôi, chẳng phải là hắn sợ ở riêng với Liễu Tuấn, nhưng như thế trong lòng Hồng Thiên Kính khó tránh khỏi nghi ngờ mình và Liễu Tuấn có quan hệ mật thiết gì. Ở quan trường, sự nghi kỵ này là thứ chết người nhất, huống chí một người đứng đầu chuyên quyền như Hồng Thiên Kính. Nói khó nghe một chút rõ ràng là muốn tạo chia rẽ và hiểu lầm giữa hai người, nhưng Liễu Tuấn có mệnh lệnh rõ ràng, không nghe không được. Quả nhiên trước khi đi, Hồng Thiên Kinh nhìn Vương Cam đầy thâm ý, làm Vương Cam sởn gai ốc.

- Đồng chí Vương Cam, tôi biểu thị sự bất mãn với đồng chí.
Hồng Thiên Kính vừa mới ra ngoài, Liễu Tuấn đã nghiêm mặt lại, giọng nói rất nặng.

Vương Cam cả kinh, vừa rồi hắn còn đang lo Hồng Thiên Kính có nghi ngờ gì, nghĩ cách làm sao để giải thích, không ngờ Liễu Tuấn đã lập tức "khai hỏa!". Bị Hồng Thiên Kính hiểu lầm tất nhiên là nghiêm trọng, nhưng khiến Liễu Tuấn bất mãn càng nghiêm trọng hơn.

- Tỉnh trưởng...
Vương Cam nhất thời không hiểu Liễu Tuấn nghiêm khắc phê bình hắn với dụng ý gì.

Liễu Tuấn không để ý tới sự kinh ngạc của hắn, vẫn nói:
- Tình hình ở khu dân nghèo nghiêm trọng như thế, đồng chí có biết không.

- Dạ biết.
Vương Cam bắt đầu toát mồ hôi.

Câu này của Liễu Tuấn không dễ trả lời, nói biết, Liễu Tuấn sẽ hỏi đã biết vì sao không có hành động gì, nếu nói không biết thì càng kỳ quái! Hắn là thị trưởng mà không biết tình hình này chẳng phải thất trách sao?

Quả nhiên Liễu Tuấn lập tức hỏi:
- Nếu đã biết vì sao không có hành động gì? Hơn 100.000 người ở trong hoàn cảnh đó, thân là tỉnh trưởng không nghe không hỏi, trấn tĩnh đến thế thì giỏi lắm.

Vương Cam trán càng đẫm mồ hôi, không dám lau, lắp bắp nói:
- Tỉnh trưởng, cái ... Cái hạng mục này do một tay Hồng bí thư chỉ đạo, chúng tôi không xen vào được.

- Nói bậy.

- Dạ...

Vương Cam run lên, đây là lần thứ hai trong ngày hắn bị Liễu Tuấn bình phẩm "nói bậy" rồi, có thể thấy Liễu Tuấn không ưa gì hắn, thậm chí đã rất phản cảm rồi.

- Cải tạo khu nhà lán, vốn là chức trách thuộc phạm vi của chính phủ. Đồng chí Vương Cam, tôi hỏi đồng chí, chức trách của thị trưởng là gì? Tổ chức đưa đồng chí tới An Phong làm thị trưởng, không phải để ngồi chơi. An toàn tính mạng tài sản của người dân, lợi ích thiết thân của họ, phải là điều thị trưởng suy nghĩ tới đầu tiên, mà không phải là chìm đắm trong các cuộc họp, suốt ngày suy đoán tâm tư lãnh đạo, đem thời gian tinh lực quý giá lãng phí ở những chuyện vô vị.

Liễu Tuấn chỉ trích không nể nang chút nào, thậm chí còn đứng bật dậy đi qua đi lại, vẻ mặt rất tức giận.

Vương Cam đã vứt chuyện Hồng Thiên Kính có thể bất mãn lên chính tầng mây, khẩn trương đứng dậy, nhìn theo Liễu Tuấn, mồ hôi chảy thành sông, sớm nghe nói Liễu Tuấn là một nha nội cực kỳ uy thế, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.

Vương Cam rất rõ quyền thế hiện giờ của Liễu Tuấn ở trên tỉnh, nghe nói cuộc họp thường ủy tỉnh có kết quả 5/5 đã chắn đứng Lưu Phi Bằng. Nhất thời Liễu Tuấn không làm gì được Hồng Thiên Kính, nhưng muốn đối phó với Vương Cam hắn dễ như trở bản tay.

Vương Cam chẳng cho rằng Lưu Phi Bằng vì mình mà xung đột với Liễu Tuấn, còn nói về quan hệ với Cù Hạo Cẩm, hắn càng chẳng so được với Hồng Thiên Kính. Cho dù Cù Hạo Cẩm đã rời khỏi tỉnh A, nhưng địa vị trong hệ phái vững chắc tăng tiến từng bước, trở thành đại kiến trung kiên của Minh Châu hệ, sức ảnh hưởng của Cù Hạo Cẩm không chỉ ở tỉnh D.

- Chuyện định xây nhà thương phẩm cao cấp ở khu dân nghèo là sao?
Liễu Tuấn dừng bước lại hỏi.

Tim Vương Cam giật đánh thót, hắn không tin Liễu Tuấn không biết tình hình của công ty địa ốc đó, Liễu Tuấn hôm nay "vi hành" khu ổ chuột khẳng định là có tìm hiểu kỹ càng trước rồi. Hiện giờ hỏi tới là muốn hắn đích thân nói ra, bán đứng Hồng Thiên Kính.

Nhất thời Vương Cam rơi vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thành thực mà nói Vương Cam không cam tâm làm "vợ bé" ở An Phong. Người khác làm thị trưởng uy phong lẫm liệt, chỉ có hắn trở thành vợ bé nơm nớp lo sợ, ai mà chẳng uất? Nhưng chẳng làm gì được sự uy thế của Hồng Thiết Kính, nếu như có cơ hội phất lên, Vương Cam sẽ không cự tuyệt. Nhưng ngả theo Liễu Tuấn thì Vương Cam chưa quyết được.

- Sao? Có chuyện gì khó nói à?
Liễu Tuấn chẳng để ý tới đấu tranh tư tưởng trong lòng Vương Cam, hỏi ngay.

- Tỉnh trưởng, tôi...
Vương Cam đưa tay lau mồ hôi, lắp bắp nói.

Liễu Tuấn đã hỏi tới đây thì hắn phải lập tức quyết định rồi, tiếp tục làm vợ bé hay chống đối Liễu Tuấn? Hay là quy thuận Liễu Tuấn trở mặt với Hồng Thiên Kính? Vương Cam đối diện với lựa chọn trọng đại.

Trầm ngâm một lúc Vương Cam tựa hồ đã quyết, thở ra thật dài, ngẩng đầu lên nói:
- Tỉnh trưởng, tình hình là thế này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.