Trước tết, tỉnh trưởng theo thông lệ chú ý tới tình hình cung ứng các đồ dùng trong tỉnh.
Gạo, rau, đường , hoa quả cùng với các thứ hàng hóa phục vụ tết có cung cấp thông suốt không, giá cả có bị tăng vọt không, đều là chuyện Liễu tỉnh trưởng quan tâm. Trung tuần tháng chạp, đầu tháng hai dương lịch, Liễu tỉnh trưởng thị sát siêu thị Ngân Hải của Ngọc Lan.
Ông chủ của Ngân Hải là Khang Kính Ái, bạn của Cận Hữu Vi, vì quan hệ với Cận Hữu Vi mà làm quen được với Liễu tỉnh trưởng, cùng Liễu Tuấn tới Nga cùng chính phủ thành phố St. Petersburg ký một bản hiệp nghị, kiến lập một chợ bán lẻ lớn ở St. Petersburg. Đây là lần đầu tiên thương nhân bán lẻ của Ngọc Lan đi ra nước ngoài, thành lập chợ cỡ lớn.
Cái khác chưa nói, thân phận của Khang Kính Ái ở Ngọc Lan tăng vọt, thành danh nhân, Khang Kính Ái cảm thấy rất có thể diện, hơn nữa kính doanh ở St. Petersburg không tệ, được chi nhánh Thịnh Nghiệp ở Nga quan tâm, chính phủ St. Petersburg ưu đãi, cảnh sát thành phố đem tất cả những sản nghiệp của Ngọc Lan ở St. Petersburg liệt vào đối tượng bảo hộ trọng điểm, người bình thường không dám tùy tiện quấy rối. Đương nhiên Khang Kính Ái cũng rất hiểu chuyện, chút "ý tứ" là không thể thiếu.
Hiện giờ làm ăn ở Nga cũng giống như trong nước, không thể thiếu quan hệ, đó là ngón sở trường của thương nhân trong nước rồi.
Vì thế Khang Kính Ái càng ngưỡng mộ Liễu tỉnh trưởng, được văn phòng chính phủ, Liễu tỉnh trưởng sẽ tới Ngân Hải thị sát, tức thì mừng rỡ, hưng phấn vô cùng.
Khang Kính Ái biết Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi là bạn, luôn muốn thông qua Cận Hữu Vi có quan hệ với Liễu Tuấn. Khang Kính Ái lõi đời, trong lòng hiểu rõ, một khi có quan hệ với Liễu Tuấn, với một người làm ăn như ông ta có nghĩa là gì. Có điều Cận Hữu Vi nói không nên suy tính nhiều, người như Liễu Tuấn không phải ai muốn tới gần cũng được, cái này phải xem duyên phận.
Giữa Cận công tử và Liễu tỉnh trưởng cũng rất có duyên phận, nếu không dù có là con trai của Cận Tú Thật, chưa chắc đã có quan hệ với Liễu Tuấn tới mức này.
Cận công tử nói, chỉ cần Khang Kính Ai làm ăn thành thực không giờ trò "bất lương", Liễu tỉnh trưởng sẽ đánh giá cao hơn một bậc, gặp phải phiền phức gì, Cận Hữu Vi nhất định sẽ đánh tiếng với Liễu Tuấn, nghĩ cách cho ông ta. Khang Kính Ái nghe câu này đành từ bỏ.
Đúng như Cận Hữu Vi nói, một thương nhân muốn có quan hệ với tỉnh trưởng, đúng là cần duyên phận lớn mới được.
Lần này Liễu tỉnh trưởng không ngờ tới siêu thị của ông ta thị sát, đúng là mừng không tả siết. Có điều Khang Kính Ái cũng có chút sợ hãi, vì văn phong chính phủ thông báo một lát nữa tỉnh trưởng sẽ tới. Nói cách khác, Khang Kính Ái cơ bản không có thời gian chuẩn bị gì. Khang Kính Ái lập tức cuống quít chỉ thị cho cấp dưới quét dọn vệ sinh, sắp xếp hàng hóa, cần phải làm cho gọn gàng ngăn nắp trước khi Liễu tỉnh trưởng tới.
Mặc dù Ngân Hải là một trong số siêu thị bán lẻ lớn nhất Ngọc Lan, quản lý nội bộ vô cùng xuất sắc, Khang Kính Ái vẫn lo có sơ xuất gì. Biết tỉnh trưởng tới thị sát sẽ có cả đám phóng viên đi theo, nếu bị lộ ra thì rắc rối lớn.
Hạ lệnh xong, Khang Kính Ái lại vội vàng tổ chức hai mươi nhân viên quản lý, xếp hàng trước cửa siêu thị, đợi Liễu tỉnh trưởng đại giá quang lâm.
Liễu Tuấn quả nhiên tới rất nhanh, ước chừng mười phút sau, chiếc xe số hai của tỉnh ủy cùng với mấy chiếc xe tháp tùng đã xuất hiện ở cửa.
- Hoan nghênh Liễu tỉnh trưởng tới thị sát, tôi là Khang Kính Ái, chủ tịch của Ngân Hải, tôi đại biểu cho toàn thể công nhân viên, biểu thị cảm tạ với sự quan tâm của Liễu tỉnh trưởng.
Khang Kính Ái mồm miệng khéo léo, đích thân tới mở cửa xe cho Liễu Tuấn, nói một loạt những lời xã giao.
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Khang Kính Ái nói: - Chủ tịch Khang, chúng tôi làm khách không mời rồi.
- Đâu có đâu có, hôm nay tỉnh trưởng tới Ngân Hải thị sát, là cổ vũ và ủng hộ lớn nhất với chúng tôi rồi.. Tỉnh trưởng, mời!
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, được đám đông xúm quanh đi vào siêu thị Ngân Hải.
Ngân Hải không thẹn là siêu thị bán lẻ lớn nhất Ngọc Lan, quy mô cực lớn, bao gồm ba tầng, đủ các chủng loại hàng hóa. Sắp hết năm, khách trong thành phố tới mua sắm rất nhiều, người qua người lại thấy đội ngũ lớn của Liễu Tuấn, máy chụp ảnh chớp không ngừng, là biết có nhân vật lớn tới rồi.
- Là Liễu bí thư... Có người tính mắt nhân ra.
- Liễu bí thư gì chứ, bây giờ là Liễu tỉnh trưởng. Lập tức có người đính chính.
Liễu Tuấn chấp chính Ngọc Lan, diện tích xanh hóa lớn nhất các tỉnh đông nam, không khí tươi mát, thành thành phố thích hợp cuộc sống, hơn nữa vật giá ổn định, thu nhập người dân tăng tiến, văn mình thành phố đề cao, mọi người đều rất hài lòng. Vì thế cũng rất quan tâm tới vị bí thư thành ủy trẻ nhất lịch sử này. Tháng tám năm ngoái y làm tỉnh trưởng tạm quyền, đã có không ít người biết rồi.
- Ừ, đúng là tỉnh trưởng... Tỉnh A chúng ta có tỉnh trưởng như thế đúng là có phúc... Một số người dân phụ họa, trên mặt nở nụ cười chân thành.
Cũng có một số người dân không thích xem tin tức, nghe thế ngạc nhiên lắm, hỏi: - Cái gì? Mọi người nói ai là tỉnh trưởng? Chính là người trẻ tuổi đi đầu mặc áo màu xám kia á?
- Đúng đấy, chính là người đó, là tân tỉnh trưởng của tỉnh ta, trước kia là bí thư Ngọc Lan, nghe nói cha người ta là thủ tướng...
Một số người dân "tin tức nhạy bén" dương dương đắc ý nói, cứ như hắn nhận ra tỉnh trưởng là vinh dự lắm.
- A, ghê thế cơ à? Chẳng trách được, nếu không làm sao trẻ thể kia đã thành tỉnh trưởng rồi. Không biết là tròn ba mươi chưa nhỉ, trông thật là trẻ ....
- Vốn trẻ mà, nghe nói vừa mới tròn ba mươi.... Này, có điều tôi nghe nói, người ta hoàn toàn dựa vào làm thật ăn thật mà ra, nếu không thành phố Ngọc Lan chúng ta làm sao thay đổi nhanh chóng như thế? Người này rất lợi hại.
- Cũng phải, cha anh hùng con hảo hán mà..
Mấy người dân rít rít nghị luận, rất là tò mò.
Liễu Tuấn chủ yếu là quan tâm tới những đồ dùng hàng ngày, còn về những thứ đồ xa xỉ thì không để ý lắm. Đương nhiên vàng là ngoại lệ, giá cả vàng thay đổi, cùng lượng cung ứng cũng là một chỉ tiêu tham khảo quan trọng với vật giá. Liễu Tuấn đứng trước gian ban đồ trang sức một lúc, hỏi han tỉ mỉ giá cả và tình hình cung ứng tiêu thụ vàng.
Người phụ trách gian hàng thấy tỉnh trưởng đích thân hỏi han, hết sức kích động, trả lời cẩn thận. Nghe nói năm nay giá vàng liên tục tăng cao, nhưng lượng tiêu thụ càng tăng. Liễu Tuấn gật đầu hỏi: - Tiêu thụ tăng cao chủ yếu là nguyên nhân gì? Mọi người có điều tra và phân tích thị trường không?
Người phụ trách quầy hàng là một nam nhân trên ba mươi, trông rất tinh minh, vội đáp: - Thưa tỉnh trưởng, chúng tôi đã điều tra thị trưởng nhất định. Nguyên nhân chủ yếu là có hai cái, thứ nhất, mấy năm qua thu nhập của người dân Ngọc Lan tăng cao, căn cứ vào con số mà chính phủ công bố, liên tục trong ba năm thu nhập của người dân tăng trên 17%, tỉnh trưởng đây là một con số rất đáng nể... Liễu Tuấn gật đầu, người phụ trách này đúng là rất giỏi ăn nói.
- Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, chính là Ngọc Lan khống chế giá nhà đất tăng vọt, nên tài chính chủ yếu đầu từ vào thị trưởng vàng, đây cũng là nguyên nhân rất chủ yếu.
Lời này cũng chẳng phải là người phụ trách cố ý lấy lòng Liễu Tuấn, hắn chưa chắc đã biết việc hạn chế giá nhà đất tăng cao chính là hành động lớn của vị tỉnh trưởng trước mắt này. Nhưng hiệu quả thì biểu hiện ra rõ ràng, lập pháp hạn chế, giá thuê phòng và nhà đất ở Ngọc Lan cơ bản đã được kiềm chế trong phạm vi có thể chấp nhận được. Thực hiện được kế hoạch ban đầu của Liễu Tuấn.
- Tốt, chúc mọi người năm mới làm ăn phát đạt, tiền vào như nước.
Liễu tỉnh trưởng cao hứng, mỉm cười bắt tay người phụ trách chúc phúc.
- Cám ơn tỉnh trưởng, cám ơn tỉnh trưởng...
Người phụ trách kích động nói luôn mồm, lại một loạt ánh đèn chớp lên, chụp hết cảnh nói chuyện thân thiết giữa tỉnh trưởng và người dân và trong ống kính.
- Chủ tịch Khang, tới khu thực phẩm xem một chút.
Thị sát xong gian bán vàng, Liễu Tu mỉm cười nói với Khang Kính Ái.
- Vâng vâng, mới tỉnh trưởng đi bên này.
Khang Kính Ái hơi khom người đi ở bên dẫn đường.
Liễu Tuấn vừa đi vừa hỏi: - Giám đốc Khang, chợ bán lẻ của mọi người bên Nga làm ăn thế nào, có hưng thịnh không?
Khang Kính Ái rối rít nói: - Vâng, làm ăn cũng được ạ, cám ơn tỉnh trưởng quan tâm.
Liễu Tuấn nói: - Ừ, đây là lần đầu tiên Ngọc Lan chúng ta đi ra nước ngoài mợ chợ kinh doanh, nhất định phải làm tốt, đặc biệt phải đảm bảo chất lượng hàng hóa, không được làm tổn hại danh dự nước ta, điều này rất quan trọng.
- Vâng, thưa tỉnh trưởng, tôi hiểu, xin tỉnh trưởng yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không làm ăn gian dối, bất kể ở trong nước hay nước ngoài.. Làm ăn là phải chú trọng tín nghĩa.