Liễu Tuấn đưa ra kiến nghị này, chẳng những toàn bộ thường ủy Lưu hệ phản đối, cho dù là Lưu Quang Hưng, Dương Nguyên Ích cũng rất chấn kinh, chẳng phải nói tới Chu Thành Bồi vừa mới ngả theo Liễu Tuấn nữa. Nguyên nhân không gì khác, việc làm của Hồng Thiên Kính mặc dù hết sức đáng căm hận, nhưng ở trên quan trường nó chẳng hiếm, thậm chí có thể nói là hiện tượng hết sức phố biến. Hành vi của Hồng Thiên Kính trong mắt quần chúng thậm chí có thể coi là xem mạng người như cỏ rác, nhưng với quan trường mà nói, tối đa chỉ là sai lầm công tác. Đương nhiên nếu như gây ra hỏa hoạn tạo thành thương vong nghiêm trọng lại là chuyện khác. Nhưng hiện giờ không phải chưa xảy ra sao?
Mặc dù có câu nói "phòng cháy hơn chữa cháy", có điều trong quan trường, không thể lấy ra làm lý do cách chức bí thư thành ủy, vì không đầy đủ. Liễu Tuấn không thể lấy lý luận "khả năng phát sinh" mà định tội Hồng Thiên Kính.
Tiền lệ này mà mở ra hậu quả rất nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ quan trường tỉnh A, nói cách khác chẳng những chứng cứ "đã thành sự thực" để định tội, mà "khả năng phát sinh" cũng có thể định tội. Vậy bất kỳ cán bộ nào trong quan trường, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ yếu, còn ai an toàn được nữa.
Cho dù là những cán bộ liêm khiết đủ cả tài đức như Sài Thiệu Cơ, Lưu Quang Hưng có ai dám vỗ ngực đảm bảo lĩnh vực mình phân quản không có bất kỳ ẩn họa nào.
Cho nên nới, nếu như Liễu Tuấn tranh thủ được đồng minh, dùng ưu thế số đông thông qua quyết định này cũng chắc gì đã là thắng lợi, ngược lại còn chôn xuống một ẩn họa lớn hơn.
Thứ nhất, chứng cứ dựa vào thông qua, theo quy tắc quan trường là không đẩy đủ; thứ hai, tỉnh trưởng nắm đa số phiếu trên thường ủy tỉnh là không phù hợp với thông lệ quan trường, một tỉnh không như một huyện hay thành phố, tình hình này sẽ bị TW chú ý cao độ. Liễu Tuấn không khỏi quá uy thế, làm thị trưởng thì đẩy bí thư thành ủy đi, làm phó bí thư tỉnh ủy đẩy bí thư tỉnh ủy đi, giờ làm tỉnh trưởng thì ngồi lên đầu bí thư tỉnh ủy. Một người như thế chẳng thể khống chế.
Chẳng lẽ Liễu Tuấn cậu nhất định phải làm người đứng đầu? Không thì sẽ tranh quyền, đầy người đứng đầu sang lề thậm chí đẩy đi? Có điều đám Lưu Quang Hưng cũng hiểu nỗi khổ của Liễu Tuấn.
Đầu sỏ gây ra vụ này phải là Lưu Phi Bằng và Hồng Thiên Kính, bọn chúng đánh tiếng muốn gây chuyện lớn ở đại hội nhân dân tỉnh, làm Liễu Tuấn lộn nhào. Thế nên Liễu Tuấn mới làm trái lý lẽ vào thời điểm mẫn cảm như thế, các người đã ra tay nhắm vào tôi, chẳng lẽ muốn tôi bó tay chịu chết?
Nếu Liễu Tuấn đã quyết định phát động công kích, là cán bộ trung kiên của Liễu hệ, đám Lưu Quang Hưng chỉ đành đi theo. Chỉ có điều đám Lưu Quang Hưng thấy phần thắng không lớn lắm, Liễu Tuấn bị ép tới đường cùng mới mạo hiểm tiến hành cuộc đấu tranh này.
Lưu Quang Hưng liếc Dương Nguyên Ích một cái, bảo ông ta lên tiếng, Dương Nguyên Ích gật đầu, đang chuẩn bị phát biểu thì Liễu Tuấn lại nói.
- Thừa các đồng chí, tư liệu mà tôi đưa cho mọi người xem, phần thứ nhân là khu nhà lán cuối năm ngoài An Phong cưỡng chế di dời. Phần thứ hai là báo cáo kiểm toán của An Phong, mọi người có thể xem qua...
Các thường ủy liền lật sang trang tiếp theo.
Lieiẽu Tuấn thong thả nói: - Bản báo cáo kiểm toán này nội dụng rất tỉ mỉ, tôi nói đơn giản cho các đồng chí nội dung chủ yếu. Có ba phương diện vi phạm khá nghiêm trọng. Thứ nhất là chi tiêu hành chính vượt mức quá nhiều, Hồng Thiên Kính khi làm thị trưởng và bí thư An Phong, mỗi năm đều tổ chức mấy lần tuyên truyền hoạt động mời gọi đầu tư, tới thành phố Nam Phương, Giang Khẩu, Minh Châu, mỗi lần mang theo đoàn đại biểu cực lớn, ăn ở đều trong khách sạn 5 sao, một lần như thế chi tiêu tới 60 triệu. Mỗi năm chi ra hơn 200 triệu . Tổng thu nhập tài chính của An Phong năm 2003 mới chỉ có chừng 4 tỷ. Tất cả hoạt động mời gọi đầu tư, bao gồm cả đi ca hát, cắt tóc của nhân viên công tác đều có trong khoản chi phí. Nhân viên kiểm toán cho rằng, ít nhất 1 phần 3 khoản này không được liệt vào chi tiêu công quỹ....
Nói tới đây Liễu Tuấn uống một ngụm trà.
La Tự Lập xen vào: - Liễu tỉnh trưởng, chi tiêu hành chỉnh vượt mức, trách nhiệm chủ yếu là của thị trưởng.
Liễu Tuấn cười nhạt: - Nguyên tắc là như thế, nhưng tình hình ở An Phong có chút đặc thù. Hồng Thiên Kính một tay che trời, tác phong ba đạo, rất nhiều hành động về hành chính đều vượt quyền thị trưởng Vương Cao để thao tác. Nhân viên kiểm toán phát hiện, rất nhiều giấy tờ chi tiêu là do Hồng Thiên Kính ký mà không phải là Vương Cam ký. Nhất là những khoản chi tiêu công quỹ bất hợp lý rõ ràng, khi báo lên hoàn toàn do Hồng Thiên Kính ký tên đồng ý. Từ đó có thể thấy Hồng Thiên Kính vượt quyền, can thiệp vào sự vụ hành chính.
Nghe tới đây sắc mặt Lưu Phi Bằng biến đổi, lời này của Liễu Tuấn là có ý đồ, cuối năm ngoái, một vị bí thư tỉnh ủy từ cấp chính bộ bị hạ cấp thành phó bộ, một trong số tội trạng là tùy tiện can thiệp vào sự vụ hành chính.
Tw thi hành Đảng và Chính phủ phân chia nhiều năm, mặc dù trên thực tế không hoàn toàn phân chia, nhưng tới lúc cần, một khi đấu tranh thất bại, thứ này có thể thành lý do định tội.
Liễu Tuấn cũng đang cảnh báo Lưu Phi Bằng, sự vụ hành chính là tỉnh trưởng cai quản, anh nên ngoan ngoãn một chút.
- Báo cáo kiểm toán cho thấy, chi tiêu hành chính của An Phong mấy năm qua hơn xa Ngọc Lan, Tiềm Châu, Ngô Tây. Năm nào cũng đứng đầu toàn tỉnh, chi tiêu hơn Ngọc Lan tới 70%. Các đồng chí, đây là hiện tượng không bình thường, nhiều khoản chi tiêu như thế đi đâu? Liễu Tuấn nghiêm túc hỏi, các thành viên dự họp không lên tiếng, tựa hồ đang cẩn thận cẩn nhắc lời của y.
Ngọc Lan là thành phố đầu tỉnh, bất kể quy mô thành thị, số lượng nhân khẩu, tổng lượng kính tế v..v..v.. Đều hơn xa An Phong, nhưng An Phong lại chi tiêu hơn Ngọc Lan tới 70% đúng là rất không bình thường.
- Báo cáo kiểm toán chỉ ra điều nghiêm trọng thứ hai, đội ngũ cán bộ An Phong vượt ngoài biên chế thái quá. Không thể phủ nhận, biên chế vượt tiêu chuẩn là hiện tượng phổ biến trong toàn tỉnh thậm chí toàn quốc, nhân sự phình to nghiêm trọng. Nhưng tình hình vượt biên chế của An Phong thì thái quá, gấp bốn lần biên chế bình thường. Lấy mấy ví dụ, văn phòng thành ủy cố 15 phó chủ nhiệm, biến chế chính thức là một chính bốn phó. Cục quản lý cán bộ cao tuổi có 20 phó cục trưởng, biên chế chính thức là một chính hai phó. Phường Ái Nguyên có 7 phó bí thư đảng ủy, 13 phó chủ nhiệm phường. Ví dụ như thế không sao đếm hết. Nhiều cán bộ ăn lương nhà nước như thế, mỗi người đều tốn khoán chi phí lớn, đều từ tài chính thành phố mà ra. An Phong xưng là có GDP đứng thứ tư toàn tỉnh, mỗi năm đều bội chi một khoản lớn, phải dựa vào bán tài sản quốc hữu mới miễn cưỡng cầm cự được. Càng chưa nói đội ngũ cán bộ cồng kềnh như thế tăng thêm bao nhiêu gánh nặng cho người dân. Báo cáo kiểm toán cho thấy, phạt hành chính của An Phong luôn cao nhất toàn tỉnh, không có tiền nên tính kế với người dân. Hồng Thiên Kính quản lý cán bộ đội ngũ như thế có là bí thư thành ủy hợp cách không? Liễu Tuấn giọng nói nghiêm khắc.
- Báo cáo kiểm toán chỉ ra hiện tượng vi phạm nghiêm trọng thứ ba, là An Phong cùng các khu huyện đều tồn tại khoản ngân sách chuyên dụng nghiêm trọng. Mỗi năm chi tiêu hành chính lớn như thế, Hồng Thiên Kính lại ham công lớn, thích công trình chính tích, tô vẽ thái bình. Nhưng không có tiền thì phải làm sao? Không tính kế với người dân thì mưu đồ với khoản tài chính chuyên dụng. Ăn cứ kết quả kiểm toán, tổng cộng dùng tới 720 triệu tiền cho các khoản chuyên dụng. Các đồng chí, thật nghe mà kính hãi, một thành phố nhân khẩu có trên 2 triệu, mà bọn họ dám dùng các khoản chuyên dùng tới 720 triệu, vay nhiều như thế, sau này làm sao trả nổi? Ai cho bọn họ cái quyền đó? Gan thật quá lớn. Liễu Tuấn nói tới đó bất giác vỗ bàn, cơn giận đã không thể ức chế.
Có thường ủy kính hãi nhìn vị tỉnh trưởng trẻ, thường ngày Liễu Tuấn tỏ ra vô cùng trầm ổn, rất phù hợp với thân phận địa vị của y, hiện giờ lại vỗ bàn trên cuộc họp thường ủy, có thể thấy y đã phẫn nộ tới mức nào.
Nếu như nói vừa rồi còn có đại bộ phần thường ủy không tán đồng kiến nghị của y, thì bây giờ không thể không suy nghĩ cẩn thận rồi.
Mời ban đầu đám người Lưu Phi Bằng, La Tự Lập, Trang Quốc Thắng, Uông Quốc Chiêu còn tương đối trấn tĩnh. Liễu Tuấn chỉ đơn thuần muốn dựa vào "cải tạo khu ổ chuột" mà hạ bệ một bí thư tỉnh thành ủy là đi ngược với quy tắc quan trường hiện nay, bọn chúng chẳng lo, mặc cho Liễu Tuấn thể hiện, để cuối cùng mới bác bỏ kiến nghị của y, cho Liễu nha nội ngang ngược mất hết thể diện.
Nhưng hiện ra xem ra bọn chúng nhầm rồi, vốn cho rằng Liễu Tuấn nghe được những tin đồn kia, muốn phát uy ở cuộc họp thường ủy, dọa dẩm người phụ trách thành phố phía dưới, là "chó cùng dứt dậu". Nhưng bọn chúng quên mất một điều, cho tới giờ Liễu Tuấn chưa đánh trận nào mà không chắc thắng, mỗi lần chính diện xuất kích ắt có chuẩn bị đầy đủ.
Chẳng phải lần này lại tung ra quả lựu đạn lớn báo cáo tài chính đấy sao?
Căn cứ vào phân công chính phủ, Uông Quốc Chiêu phân quản ban nghành kiểm toán, nhưng hắn cũng lần đầu tiên mới thấy bản báo cáo kiểm toán này. Liễu Tuấn trước đó hoàn toàn không trao đổi với hắn. Cũng chẳng còn cách nào Phan Tri Nhân là thư ký tiền nhiệm của Liễu Tuấn, nào có thể báo cáo trước với hắn?
Không biết trong tay Liễu Tuấn còn quân bài nào nữa?