Trong gian phòng tổng thống, Xảo Nhi mặc một bộ áo ngủ hồng, bàn chân nhỏ trắng mịn đi dép lê vải, đứng ở trước cửa sổ, cầm cốc trà nhạt, đang thưởng thức cảnh đêm của thành phố.
Khách sạn Thu Thủy cao 39 tầng, mặc dù không phải cao ốc số một nhưng cao nhất trong khu vực xung quanh, vì thuế có thể nhìn khắp cả thành phố.
Dõi mắt thật xa, vạn ánh đèn như muôn vì sao lấp lánh, cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.
Cánh cửa lớn nặng nề của phòng tổng thống chậm rãi mở ra, thân hình cao lớn của Liễu tỉnh trưởng xuất hiện ở phòng khách cực lớn.
Xảo Nhi quay đầu lại, nở nụ cười tươi như hoa.
- Tiểu Tuấn công việc có bận không?
Xảo Nhi vẫn cứ trẻ trung xinh đẹp như trước, làn da mềm mại, sáng bóc, vóc dáng vẫn cứ đáng kiêu ngao như trước, gần như chẳng có thay đổi gì, nhìn còn trẻ hơn cả Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười đứng đó nhìn cô.
Xảo Nhi lấy làm lạ: - Sao thế? Có gì không ổn à?
- Không có, vẫn như năm xưa, đẹp không sao tả siết.
Xảo Nhi khẽ bật cười: - Anh đó, miệng càng ngày càng ngọt, có phải thường xuyên nói những lời dễ nghe như thế với các cô gái không?
Liễu tỉnh trưởng có chút xấu hổ, Xảo Nhi của y luôn hiền dịu, hiện giờ lại trêu ghẹo y. Chẳng lẽ thời gian qua thường xuyên ở cùng Hà đại tiểu thư.
Đối với chuyện phong lưu của Liễu Tuấn, trong các hồng nhan của y, có lẽ Xảo Nhi là người biết rõ nhất, thậm chí Tiểu Vũ do Xảo Nhi đích thân tiến cử.
- Xảo Nhi, em cũng bắt đầu tinh quái rồi.
Liễu Tuấn khẽ ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của cô, nhìn đôi mắt long lanh như nước nói.
Xảo Nhi cười: - Biết sao được, bị Tiểu Thanh ảnh hưởng.
- Tiểu Thanh?
Liễu tỉnh trưởng choáng, té ra không phải là chịu ảnh hưởng của Hà đại tiểu thư.
- Anh đó, còn chưa biết sao? Nào ngồi xuống đi, trước tiên nghỉ ngơi một chút rồi thông thả nói.
Xảo Nhi kiéo tay y ngồi xuống ghế sô pha, rồi lại đích thân pha cho y một cốc trà nóng.
Xảo Nhi nép vào bên mình của y, khẽ nói: - Hai năm qua em và Tiểu Thanh thường xuyên qua lại. Nhạc Nhạc và Thịnh Thịnh chơi đùa cũng rất hợp nhau.
Liễu Tuấn gãi đầu: - Bọn em thường qua lại.
- Sao, anh sợ bọn em ghen à?
Xảo Nhi ngẩng đầu lên nhìn y, tựa cười tựa không.
Liễu Tuấn gật đầu, thành thực nói: - Anh đúng là hơi lo, tính của Tiểu Thanh...
- Uổng cho anh làm chồng, mấy năm qua Tiểu Thanh thay đổi anh không nhìn ra sao? Chị ấy đã không còn là Tiểu Thanh háo thắng năm xưa nữa. Khi xưa chúng ta mở cái tiệm bánh nho nhỏ ở huyện Hướng Dương, có ai nghĩ tới thành tựu ngày hôm nay.
Xảo Nhi lườm y một cái, làm bộ bất mãn.
Liễu Tuấn cười: - Anh thì nghĩ tới được.
Y chẳng khoác lác, Tiểu Thanh và Xảo Nhỉ có thành tựu ngày nay, nói nằm trong suy nghĩ của y chằng bằng nói là mưu tính của y. Đó là đường lui chuẩn bị trước, quan trường hiểm ác, chẳng may thất thủ, ít nhất cũng có thể làm một phú ông.
Đương nhiên, tiền đề là Liễu tỉnh trưởng có thể rút lui an toàn.
Xảo Nhi cười: - Anh đương nhiên là nghĩ tới rồi, chuyện gì chẳng nằm trong kế hoạch của anh.
Câu nói này chứng minh Xảo Nhi không thay đổi, với Liễu Tuấn, cô vẫn yêu vẫn sùng bái tới tận xương tủy. Nếu như nói Tiểu Thành giàu có như hiện nay quá nửa là dựa vào nỗ lực giành được, thì Xảo Nhi cơ bản chỉ ngồi hưởng thành quả.
Có điều Xảo Nhi chẳng thấy có gì không ổn, sâu tận trong lòng, cô vẫn là tiểu cô nương ở thông phong thụ huyện Hướng Dương ngày xưa, nam nhân của cô đánh hạ giang sơn, cô thoải mái hưởng thành quả . Nhiệm vụ của cô, chỉ là yêu thương chăm sóc Liễu Tuấn là đủ.
Cái tính hiếu thắng của Liễu Thanh, cô chẳng học được.
- Em biết, thực ra Tiểu Thanh rất cô đơn. Xảo Nhi thở dài.
Tới địa vị Tiểu Thanh và Xảo Nhi hiện nay, người thực sự có thể nói chuyện cùng được mấy người? Cho dù các cô có hạ mình kết giao, cũng chắc gì tìm được tiếng nói chung.
Ở phương diện này, Xảo Nhi đỡ hơn Tiểu Thanh, vì tính cách cô ôn hòa hơn Tiểu Thanh, quyến luyến gia đình hơn, có thể trò chuyện được với Lương Thiếu Lan cùng với Thạch Tú Lệ, Phạm Thanh Linh, cảm thụ được ấp cúng của gia đình và bạn bè.
Còn Tiểu Thanh rất ít qua lại với anh trai và chị dâu mình.
- Em chủ động tới gõ cửa à?
- Đúng thế, giữa bọn em có rất nhiều đề tài chung, ví dụ như nói về anh.
Xảo Nhi cười tươi nói.
Liễu tỉnh trưởng choáng vàng: - Bọn em ở cùng một chỗ nói về anh.
Xảo Nhi tinh quái hỏi lại: - Vậy anh nói xem, bọn em còn có thể nói tới ai?
Cũng phải.
- Vậy Thịnh Thịnh và Nhạc Nhạc có hợp nhau không? Liễu tỉnh trưởng quan tâm tới con cái.
Xảo Nhi cười: - Đương nhiên hợp nhau vô cùng, hai đứa bé gặp nhau là mừng tíu tít. Nhạc Nhạc mỗi lần đi gặp Thịnh Thịnh là đều chuẩn bị món quả nhỏ, đa phần là do con bé làm. Nhạc Nhạc rất khéo tay.
- Đó là do di truyền, em cũng rất khéo tay mà.
Xảo Nhi nhoẻn miệng cười, phong tình vô hạn.
Liễu Tuân vươn tay ra, khẽ vuốt mái tóc đen bóng mượt mà của Xảo Nhi, mắt đầy yêu thương. Xảo Nhi thủy chung sùng bái y, y luôn yêu thương cô. Cho dù Xảo Nhi hiện nay đã giàu nhất nước, Liễu Tuấn chỉ nhớ tới ánh mắt bơ vơ của Xảo Ni ở bệnh viện nhân dân huyện Hướng Dương năm xua, trong lòng trào dâng nhu tình không sao kể siết.
Xảo Nhi ngẹo đầu, dùng má có sát và lòng bàn tay thô ráp của y, ánh mắt lộ vẻ mơ màng.
Dưới ánh đèn nhu hòa, cô thực sự xứng với câu mỹ nhân như ngọc, đẹp không gì sánh bằng.
- Nhạc Nhạc và Thịnh Thịnh có biết bọn chúng là chị em không? Nhạc Nhạc hình như nhiều hơn Thịnh Thịnh hai ba tuổi nhỉ?
Xảo Nhi lập tức lườm cho y một cái, phàm là Xảo Nhi lộ ra thái độ này, là cho thấy Xảo Nhi thực sự tức giận rồi. Liễu tỉnh trưởng tức thì có chút bối rối.
- Anh đó, anh không phải là người cha hợp cách, Nhạc Nhạc và Thịnh Thịnh chênh nhau bốn tuổi.
Liễu tỉnh trưởng gãi đầu cười ngượng.
Nói ra Xảo Nhi phê bình rất chính xác, y không nhớ lắm sinh nhật của đám con, lần nào cũng phải để Bàn Đại Hải nhắc nhở. Cũng may Bàn Đại Hải làm việc chu đáo, vừa nhắc y thì quà cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, Liễu tỉnh trưởng chỉ "ăn sẵn".
- Đám nhỏ hiện giờ còn chưa biết, em và Tiểu Thanh đã thương lượng rồi, đợi bọn chúng lớn thêm một chút nữa rồi hãy nói, như thế tốt hơn.
Xảo Nhi lườm y một cái xong, rồi vẫn trả lời câu hỏi y quan tâm nhất. Xảo Nhi biết, con cái không quen biết nhau, kỳ thực luôn là nỗi lo trong lòng Liễu Tuấn, nhưng Liễu tỉnh trưởng ở vấn đề này cũng không có biện pháp nào cả.
Nếu bọn chúng tự hỏi tới thì biết phải làm sao?
Có điều câu này Liễu Tuấn không hỏi ra miệng, bởi vì y biết, cho dù có hỏi, Xảo Nhi cũng không thể cho y một câu trả lời vừa ý. Nên cứ tránh là hơn.
Nếu muốn chuyện gì cũng nắm chắc được tiến trình của nó, sự thực chứng minh đó chỉ là nằm mơ nói mộng mà thôi, an bài của trời cao, sức người không thể thay đổi.
Xảo Nhi tựa hồ đoán được lo lắng trong lòng y, khẽ dựa vào lòng y nói: - Đừng quá lo, bọn nhỏ đều rất hiểu chuyện , cho dù có biết cũng không phải là vấn đề lớn. Việc dạy con, Tiểu Thanh còn nghiêm khắc hơn cả em. Ôi, đôi khi êm thấy Thịnh Thịnh có chút đáng thương, đưa bé nhỏ như vậy mà hiểu chuyện vô cùng, cứ như ông cụ nói vậy.
Liễu Tuấn vội nói: - Chuyện này khi rảnh rỗi em khuyên cô ấy một chút, anh hết cách rồi, không lay động nổi cô ấy.
Ở vấn đề giáo dục con cái, Tiểu Thanh không nghe chồng, nói không chừng lời của "bạn thân" lại nghe lọt tai thì sao? Xảo Nhi dịu dàng hiền huệ, Tiểu Thanh kỳ thực rất để ý tới ý kiến của cô.
Xảo Nhi cười duyên: - Anh chỉ biết chiều con, bọn em là mẹ xấu, chỉ có một mình anh là cha tốt, luôn lấy lòng bọn chúng.
- Biết làm sao, anh thấy hổ thẹn trong lòng, chỉ biết dùng cách đó đề bù thôi.
Trước mặt Xảo Nhi, Liễu Tuấn hoàn toàn buông lỏng, trong lòng nghĩ tới cái gì nói cái đó.
Xảo Nhi cười: - Hồ thẹn trong lòng? Hi hi, được rồi, em tìm cơ hội nói với Tiểu Thanh. Thật ra mỗi người có phúc phận riêng, đám nhỏ lón lên sẽ có thành tựu gì hiện giờ chẳng ai nói rõ được. Không nên cứ quyết định theo suy nghĩ của người lớn chúng ta.
Nói ra ở phương diện này Xảo Nhi thoáng đạt hơn Tiểu Thanh, đôi khi Tiểu Thanh quá cố chấp.
- Lời này có lý lắm, chúng ta cứ để đám nhỏ tự phát huy, quyền khuynh thiên hạ, phú khả địch quốc, chắc gì đã phải điều bọn chúng muốn. Liễu Tuấn cảm thán nói.
- Đúng thế, hạnh phúc nói cho cùng chỉ là một loại cảm giác mà thôi.
Xảo Nhi nói một câu đầy triết lý.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
- Ừm, thời gian không sớm nữa, anh đi tắm đi, em chuẩn bị sẵn y phục cho anh rồi.
Xảo Nhi nhìn chiếc đồng hồ lớn trên tường, đứng dậy nói.