Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1769: 20.000



Điện thoại do Trầm Nhiêu gọi tới, thời gian qua tiểu nha đầu đeo bám hơi sát.

Điều này cũng dễ hiểu, các cô gái trong lúc yêu say đắm đều như thế, Trầm Nhiêu xem như năng lực chịu đựng không tệ rồi, nếu như chẳng phải thân phận của Liễu Tuấn mẫn cảm, nói không chừng đã ngày nào cũng dính vào nhau.

Cho nên ban đầu vẻ mặt Liễu tỉnh trưởng rất thoải mái, nhưng nghe được vài câu thì biết không phải đơn giản là Trầm Nhiên nhớ y.

Trầm Nhiêu hỏi:
- Tiểu Tuấn, hiện giờ anh đang ở Minh Châu à?

- Biết rồi còn hỏi.

- Em gái em đang học ở đại học Hoa Đông, hình như nó gặp phải chút rắc rối, vừa rồi có gọi điện thoại cho em.

Giọng của Trầm Nhiêu khá khẩn trương, tuy cô tính tình hời hợt, nhưng tình cảm chị em là chân thành. Trầm Nhàn gặp phải rắc rối, người làm chị tất nhiên là khẩn trương.

- Ừ, anh biết rồi, đừng lo anh sẽ xử lý.

Liễu tỉnh trưởng nghe thấy "rắc rối", ngữ khí liền bình tĩnh trở lại, dịu giọng an ủi.

Hắc Tử hơi lạ, vì giọng của Tuấn thiếu gia hơi dịu dàng quá mức, cứ như đang vỗ về đứa bé, có thể thấy người bên được Tuấn thiếu gia rất quan tâm.

- Hắc Tử, xem ra bữa rượu này không uống được nữa rồi, có chút chuyện, anh giúp hộ một chút.

Liễu Tuấn vừa nói vừa lắc đầu, tựa hồ cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

Trong một phòng bao của khách sạn Thái Phượng ở Minh Châu, có rất nhiều người trẻ tuổi đang cãi vã ầm ĩ.

- Hoàng Thái Phượng, cô nói cái vòng tay phỉ thủy này giá 20.000, làm sao chúng tôi biết được là thật hay giả?

Một chàng trai trẻ lớn tiếng nói, giọng non choẹt, tựa hồ có chút tức giận. Chàng trai này béo béo, mặt thân thiện, đoán chừng lúc này tức lắm rồi, mặt lục trắng lúc đỏ.

- Trần Hải Kiều, anh không biết hay là giả vờ đấy hả? Chẳng phải anh nói nhà anh lắm tiền lắm sao, đâu giống ai đó ở quê tới, chẳng biết gì. Sao cái vòng này là thật hay không cũng không phân biệt được?

Cô gái được anh chàng béo Trần Hải Kiều gọi là Hoàng Thái Phượng kia trông không tệ, mặt trái xoan, mũi thẳng, môi mỏng, nhìn một cái là biết ngay tính cách chẳng hiền dịu gì.

- Hoàng Thái Phượng, cô ăn nói chú ý một chút được không? Cô nói ai ở quê lên? Người Minh Châu các cô thì ghê gớm lắm à?

Đứng bên cạnh chàng béo là một cô gái trông vài phần giống Trầm Nhiêu, đoán chừng là Trầm Nhàn rồi. Nghe câu kia của Hoàng Thái Phượng, khó chịu phản bác.

- Ha, không phục hả? Người Minh Châu chúng tôi ghê gớm thế đấy, ai như cô ở dưới quê lên. Này, mọi người nói đi, Đại Ninh có phải là nhà quê không?

Hoàng Thái Phượng nhìn Trầm Nhà, khinh khỉnh bĩu môi nói.

Mấy nam nữ trẻ tuôi khác rõ ràng là cùng bọn với Hoàng Thái Phượng, nghe thế đều nhao nhao phụ họa, giọng nói đầy nhạo báng.

Trầm Nhàn tựa hồ không giỏi tranh cãi với người ta, tức tới mặt trắng bệch, nói không ra lời, mắt long lanh lệ, tựa hồ bị ủy khuất rất lớn. Trần Hải Kiểu đau lòng, nắm tay cô nói:
- Nhàn Nhàn đừng như thế, Minh Châu còn có rất nhiều người tốt.

- Trần Hải Kiều, anh nói thế là ý gì? Minh Châu đương nhiên nhiều người tốt rồi, chúng tôi là người thành phố lớn, tố chất cao, không giống như đám nhà quê, ngay cả cái vòng phí thủy cũng chưa nhìn thấy. Hừ, chỉ có loại người như anh mới coi là bảo bối! Nhàn Nhàn, Nhàn Nhàn, nghe mà lợm giọng, anh không thấy buồn nôn à?
Hoàng Thái Phượng trừng mắt lên nói rất khó nghe.

Trần Hải Kiều nói:
- Hoàng Thái Phượng, tôi không cãi nhau với cô, mọi người là bạn học cả, cãi đi cãi lại vô nghĩa. Cô nói đi, chuyện này phải xử lý ra sao?

- Xử lý? Đơn giản làm! Các người bồi thường, 20.000! Chuyện này coi như xong.

- Này, cô có lý một chút chứ, cái vòng này do cô tự làm hỏng, sao lại trách chúng tôi.

Một cô gái khác bên cạnh Trần Hải Kiểu phẫn nộ nói lớn.

Hoàng Thái Phượng liếc nhìn một cái hết sức khinh miệt:
- Ninh Lạc Lạc, liên quan gì tới cô? Muốn làm hiệp khách à? Nói cho các người biết, hôm nay mà không bồi thường, đừng có mong đi khỏi khách sạn Thái Phượng một bước.

Nhìn ra những người trẻ tuổi trong phòng này chia làm hai phái rõ ràng, mộ bên cầm đầu là Hoàng Thái Phượng, bên kia tựa hồ không có thủ lĩnh. Có điều mâu thuẫn phát sinh giữa Hoàng Thái Phượng và Trầm Nhàn, chàng béo Trần Hải Kiều tựa hồ là bạn trai của Trầm Nhàn, tất nhiên bọn họ thành đối tượng đả kích chủ yếu của Hoàng Thái Phương.

- Cô ... Cô làm thế là tống tiền người ta.
Trần Hải Kiểu thở phì phò nói.

- Thèm vào, tôi mà thèm tống tiền mấy người à? Trần Hải Kiều, mở to cái mắt chó ra mà nhìn, nơi này tên là gì? Khách sạn Thái Phượng! Tôi tên là gì? Hoàng Thái Phượng! Cái khách sạn này là nhà tôi mờ, dùng tên của tôi, tôi thèm bặt chẹt 20.000 của các người à? Tưởng đây là chỗ nhà quê của các người à, 20.000 là cái gì? Nói cho các người biết, bà cô đây chẳng thèm. Không có tiền cũng không sai, ngoan ngoãn xin lỗi chị mày đi, vái ba cái, nói ba chữ xin lỗi, chị đây rộng lượng tha cho, cả chi phí hôm nay cũng coi như bỏ qua. Thế nào, chỉ đây đủ tình nghĩa chứ!

Hoàng Thái Phượng dẫm một chân lên ghế, một tay chống nạnh, tay kia vung lên, nói đầy khí thế.

- Hoàng Thái Phượng, thôi đi, nếu cô lắm tiền như thế, lại chẳng tiếc cái vòng, cần gì ép người ta? Mọi người là bạn học cả, sau này gặp nhau suốt, làm thế này có gì hay ho? Hơn nữa, trước kia chẳng phải cô còn cùng Trần Hải Kiều ....

Lúc này một nam nhân đeo kính bên cạnh Trần Hải Kiều lên tiếng khuyên giải.

- Này , Phạm Hãn, đừng có nói với tôi chuyện đó. Hừ, có kẻ không biết tốt xấu, bị tôi đá rồi, hiện giờ còn lấy ra nói làm gì? Có gan đối đầu với chị đây thì phải có bản lĩnh. Nói một câu thôi, bồi thường hoặc xin lỗi, tùy các người chọn! Nếu không đừng trách tôi không nể tình bạn học.

Phạm Hãn còn chưa nói hết, Hoàng Thái Phương đã cắt ngang.

- Trần Hải Kiểu, Trầm Nhàn, chúng ta đi thôi, đứng ở đây nữa. Người này không nói lý được.

Ninh Lạc Lạc tựa hồ khá có tinh thần chính nghĩa, không sợ quyền thế của Hoàng Thái Phượng, nói với vẻ căm ghét.

- Ninh Lạc Lạc, cô muốn chõ mũi vào việc của người khác à? Có bãn lĩnh thử đi khỏi đây cho tôi xem.

Hoàng Thái Phượng hung dữ quát lên.

Tựa hồ để phố hợp với oai phong của Hoàng Thái Phượng, một nam nhân trung niên dẫn mấy tên bảo vệ đẩy cửa đi vào, lớn tiếng hỏi:
- Tiểu thư Thái Phượng, kẻ nào gây rối ở đây thế?

- A, giám đốc Thượng, ông tới đúng lúc lắm, chính là mấy kẻ này đập vỡ vòng phỉ thùy của tôi, cái vòng đó là quà sinh nhận ba tôi tặng, giá 20.000 đấy.

Hoàng Thái Phượng được tăng viện, càng thêm hung hăng.

- Hoàng Thái Phượng cô đừng có vô lý, cái vòng đó rõ ràng là do cô tự làm vỡ, vì sao đổ lên đầu chúng tôi?
Trần Hải Kiều tức giận nói.

- Nhóc con, ở đây không có phần cho mày lớn tiếng.
Giám đốc Thượng lạnh lùng nói:
- Tiểu thư Thái Phượng nói các người làm vỡ là các người làm vỡ, ngoan ngoãn một chút, không các người sẽ biết tay.

Để phối hợp với hắn, mấy tên bảo vệ lộ vẻ hung ác.

Thấy cảnh này Trần Hải Kiều lòng hơi run, nhưng ở trước mặt bạn gái, không thể tỏ ra yếu thế. Liền đi tới một bước chắn trước mặt Trầm Nhàn:
- Dù thế nào cũng phải nói lý chứ? Nếu không đến đồn công an.

- Tới đồn công an? Ha ha ha, tưởng đồn công an do nhà mày mở à. Cảnh cảo máy lần nữa, nhóc con, bất kể mày là ai, đừng lớn tiếng ở đây, nếu không nếm đủ đấy.
Giám đốc Thượng chẳng bận tâm, có thể thấy là kẻ ngang tàng. Hộp đêm cần loại người này côi coi, bất kể là hắc đạo bạch đạo cũng phải có người, nếu không sớm muộn gì cũng bị người ta phá sập.

Trầm Nhàn sợ Trần Hải Kiều bị thiệt, khẽ giật tay áo hắn, ý bảo hắn đừng sính cường.

- Nói đi, làm sao đây? Bối thường hay xin lỗi.
Hoàng Thái Phượng thấy Trần Hải Kiều không nói càng thêm đắc ý.

- Cho dù có bồi thường cũng chỉ một nửa thôi, chúng tôi trả 10.000.

Trần Hải Kiều thấy chuyện này cứ dây dưa chẳng giải quyết được gì, lùi một bước, nghĩ tới 10.000 trong lòng đã thấy xót.

- Không được, Trần Hải Kiều, số tiền này không thể trả, chúng ta không làm vỡ cái vòng đó, vì sao phải bồi thương? Chúng ta báo cảnh sát đi.

Phạm Hãn trông thì nhã nhặn, nhưng bên trong rất cứng rắn, nói rồi lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát. Không ngờ một tên bảo vệ xông tới cướp lấy điện thoại, Phạm Hãn không kịp đề phòng, sợ tới mặt tái nhợt. Đám Trần Hải Kiều không ngờ bảo vệ lại ra tay, há hốc miệng ra.

Nói ra bọn họ đều đang đi học, ít khi thấy cảnh này.

Giám đốc Thượng và mấy bảo vệ của hắn rõ ràng không phải ăn không ngồi rồi.

- Trần Hải Kiều, không phải anh nói nhà anh nhiều tiền lắm sao? 20.000 mà cũng mặc cả! Tôi nhổ nào, toàn bốc phét, được rồi, tôi không thèm chấp các người, bớt cho đấy, 18.000! Nếu không bồi thường thì xin lỗi, không có đường thứ ba đâu.
Hoàng Thái Phượng nói với vẻ nắm chắc phần thắng trong tay.

- Ai là Nhàn Nhàn?

Đang giằng co thì một giọng nói trầm thấp uy nghiêm vang lên ở cửa phòng bao.

Mọi người nhìn theo giọng nói, chỉ thấy một nam nhân cao lớn sừng sững như thiết tháp đứng đó, ánh mắt quét qua làm tất cả phải rùng mình.

Ngay cả giám đốc Thượng lòng cũng trầm xuống, cảm thấy một áp lực lớn.

Tức thì trong phòng bao lặng ngắt như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.