Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1783: Anh nói thật mà



Mái tóc trắng của Cao lão trông hơi thưa thớt, khuông mặc vuông, mặc áo trường sam màu xám, đầy nếp nhăn, trông không khác là bao so với những lão thọ tinh trăm tuổi khác. Khác biệt duy nhất là đối mắt vẫn sáng lấp lánh, dường như nhìn một cái là xuyên suốt trái tim người ta.

So ra tai Cao lão tốt hôn Hà lão nhiều, nghe rõ lời chúc thọ của Liễu Tuấn, mỉm cười gật đầu.

Cao Kính Hán giới thiệu:
- Lão gia tử, đây là đồng chí Liễu Tuấn, con trai đồng chí Liễu Tấn Tài, hiện giờ là tỉnh trưởng tỉnh A.

Hàng mi trắng của Cao lão khẽ giật một cái, nhìn kỹ Liễu Tuấn, hỏi:
- Đồng chí Liễu Tuấn năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Có thể nhìn ra, Cao lão hứng thú với ngôi sao mới trên chính đàn này, nhưng người tới là khách, Cao lão không thể nhìn chằm chằm người ta mãi.

Thời chiến, Cao lão chủ yếu là công tác ở địa phương, sau khi lập quốc, công tác ở ban ngành chính phủ và Đảng ủy, so với những đại tướng như Hà lão, thêm vài phần nho nhã. Nếu như là Hà lão sẽ gọi thẳng là Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cung kính đáp:
- Thưa Cao lão, ba mươi sáu ạ.

- A, tốt! Tuổi trẻ tài cao.
Cao lão chậm rãi gật đầu:
- Đồng chí Tấn Tài gia giao sâu xa, rất đáng nể.

- Cám ơn Cao lão khen ngợi.

- Ha ha ha, sinh nhật của ông gi này mà kinh động tới bao nhiêu khách quý, thật là vinh dự. Đồng chí Liễu Tuấn, mời ngời đi.

- Vâng, cám ơn Cao lão ban ngồi.
Liễu Tuấn gật đầu cám ơn, nhưng không ngồi ngay mà đi tới chào Kính Thu Nhân.

- Chào Kinh phó chủ tịch.

Kính Thu Nhân khẽ gật đầu, bình thản nói:
- Chào đồng chí Liễu Tuấn.

Đây là lần thứ hai Kính Thu Nhân mặt đối mặt với Liễu Tuấn. Lần thứ nhất là rất lâu trước đó, Hà Trường Chinh dẫn y tới công viên Long Sơn bái phỏng, nhà họ Hà dùng cách đó để khéo léo bày tỏ ủng hộ cha con Liễu Tấn Tài.

Lần đó, Kinh Thu Nhân nói chuyện vui vẻ với chàng thanh niên hậu sinh này, nhưng những năm qua, Liễu Tuấn nhanh chóng quật khởi, liên tục xuất chiêu, tạo thành áp lực lớn cho ông ta và tập đoàn chính trị lớn ở đằng sau.

Thế nên Kính Thu Nhân xuất hiện ở bữa tiệc thọ này.

Trận tranh đấu này, thực tế là do Kính Thu Nhân và Trình Tử Thanh làm chủ phát động, được các đại lão khác của Minh Châu hệ ngầm thừa nhận, ban đầu cả hai đầy lòng tự tin quyết thắng. Không ngờ hai năm trôi qua, thế cục không phát triển theo hướng bọn họ dự định. Nghiêm Liễu hệ không phòng thủ như dự kiến, mà phát động nghênh chiến toàn diện, từ trên xuống dưới đánh loạn cả lên, thậm chí ở một số địa phương cục bộ, Nghiêm Liễu hệ còn chủ động tấn công.

Trong đó Liễu Tuấn là nổi bật nhất.

Kính Thu Nhân biết rõ, ở tỉnh A, Liễu Tuấn đã chiếm cứ thượng phong, Lưu Phi Bằng bề ngoài phơi phới, nhưng thế yếu dần hiện ra. Mà Lưu Phi Bằng được lên làm tỉnh trưởng dưới sự ra sức tiến cử của ông ta, có thể nói là đích hệ của ông ta.

Có điều hiện nay tựa hồ là một cơ hội, không biết người trẻ tuổi này giây thần kinh nào bất ổn, không ngờ coi mình là "Bao Thanh Thiên", thân tại tỉnh A, lai vươn tay tới hậu hoa viên của nhà họ Cao, quản tới vụ án bám bụi từ muời năm trước.

Bất kể ra sao, đây cũng là chuyện tốt.

Kính Thu Nhân nghĩ có thể tận dụng, cho nên ông ta đại gia quang lâm.

Nhưng Liễu Tuấn duyên cớ gì lại xuất hiện ở Cao phủ thì Kính Thu Nhân không rõ lắm.

Liễu Tuấn biết ông ta không hiểu, có điều Liễu tỉnh trưởng cũng không có nghĩ vụ phải giải thích, quay sang Cao Kính Chương hành lễ:
- Chào Cao bí thư.

- Ha ha, cám ơn Liễu tỉnh trưởng.

Cao Kính Chương hôm nay là gia chủ, tất nhiên không thể làm cao như Kính Thu Nhân, nụ cười khá chân thành, ngôn tử cũng khách khí.

Ngoài hai vị cự đầu, còn có ba vị ủy viên cục chính trị và mấy vị lãnh đạo cấp phó quốc, Liễu Tuấn cũng chào hỏi từng người, ai nấy đều khách khí đáp lễ.

Kính Thu Nhân và Cao Kính Chương có thể dùng thân phận trưởng bối, những người khác thì không được.

Vị này là một tỉnh trưởng, hơn nữa thế phát triển rất lớn, tiền đồ như gấm, làm cao với y, cuối cùng chỉ làm khổ mình.

Chào hỏi những lãnh đạo đó xong, Cao Kính Hán đích thân mời Liễu Tuấn về chỗ ngồi.

Cơ bản Liễu Tuấn là người cuối, sau đó không có nhân vật trọng lượng nào tới nữa, mọi người ngồi trong phòng khách hàn huyên một hồi, rồi lập tức nhập tiệc.

Bữa tiệc tổng cộng bày sáu bàn, tất nhiên không phải làm trong Cao phủ, đều từ bên ngoài đưa vào, không nói là cực kỳ thịnh soạn, mọi người tới, chủ yếu là chúc thọ Cao lão gia tử.

Khi nhập tiệc, Cao Kính Chương vốn muốn mời Liễu Tuấn vào bàn cao nhất, ngồi cùng Cao lão gia tử, Cao Kính Chương, Kính Thu Nhân và mấy vị ủy viên cục chính trị, nhưng Liễu Tuấn khéo léo từ chối.

Hôm nay y tới chẳng phải để thể hiện cái gì, không cần phải chơi trội.

Liễu Tuấn giữ ý mình, Cao Kính Hán không miễn cưỡng, đưa Liễu Tuấn vào bàn tiệc do Cao Trường Hoành tiếp đãi.

Bữa tiếc đơn giản mà long trọng, mọi người nâng cao chén, chúc thọ Cao lão gia tử.

Kính thu Nhân dẫn đầu, nói mấy lời chúc khách khí kiểu như "thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi", Cao lão không cần vãn bối phải đỡ, tự đứng lên cám ơn mọi người, nâng chén nhấp một ngụm.

Cụ già 96 tuổi, có sức khỏe như thế là đáng nể lắm rồi.

Liễu Tuấn ngồi xuống, cảm khái nói:
- Cao tỉnh trưởng, sức kh lão gia tử tốt như thế, thật là đáng mừng.

Thực ra ở trường hợp như thế này, bất kỳ một câu nói cũng có thể sinh ra nghĩa khác, ví dụ câu này của Liễu Tuấn, với người bình thường mà nói, chắc chắn không có vấn đề gì. Nhưng ở đây, nếu cố lý giải méo mó, cũng có thể hiển là Liễu Tuấn nhạo báng nhà họ Cao, dựa vào phúc ấm Cao lão để lại.

Câu này chỉ có thể nói với Cao Trường Hoành.

Cao Trường Hoành không tới mức hẹp hòi như thế, nghe vậy cười đáp:
- Những ván bối chúng tôi, đương nhiên hi vọng lão nhân gia khỏe mạnh trường thọ.

Liễu Tuấn gật đầu.

- Liễu tỉnh trưởng, thành thực mà nói tôi không ngờ tỉnh trưởng sẽ tới đây.
Cao Trường Hoành nói, hắn và Liễu Tuấn tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng về càm giác, tựa hồ đôi bên rất quen thuộc nhau.

Liễu Tuấn chỉ mỉm cười không đáp.

Bữa tiệc thế này rất có quy củ, lượt chúc rượu thứ nhất xong, tiếp tới con cháu đích hệ nhà họ cao chúc thọ lão gia tử, cũng nói mấy lời chúc phúc, Cao lão gia tử cười rất vui vẻ. Bất kể ông trải qua bao nhiêu sóng gió, hiện giờ địa vị cao bao nhiêu, tới khi về già, chỉ thực sự còn quan tâm tới con cháu nhà mình.

Đó là chuyện thường tình của con người.

Những chuyện khác, thậm chí cả cuộc đấu tranh chính trị kịch liệt, kỳ thực đều dần dần dời xa vị lão nhân gia này rồi. Sự tồn tại của Cao lão, là một biểu tượng, một sức mạnh tinh thần, nhưng biểu tượng này là điều tối quan trọng. Chính vị ông còn, cả Cao hệ đoán kết thống nhất, có lẽ vài năm nữa Cao lão cưỡi hạc về trời, nội bộ Cao hệ cắt có biến động, có còn sức chiến đấu như hiện nay nữa không thì phải xem lãnh tụ kế nhiếm của Cao hệ, tức là Cao Kính Chương có thủ đoạn ra sao.

Người thân kính rượu xong, không còn ai kính rượu Cao lão nữa, qua một hồi, Cao Kính Hán dẫn Cao Trường Hoành, Cao Tương Hoành đi tới từng bàn chúc rượu khách, biểu thị sự cảm tạ.

So với lễ mừng thọ bình thường, thì lễ mừng thọ này rất yên tĩnh.

..... ......

- Liễu tỉnh trưởng, lần này ngài lại bày trò gì thế?

Buổi tối, trong căn phòng nhỏ gần CLB Trường Thành, Hà cố vấn mở đôi mắt vẫn quyến rũ như ngày nào, không hiểu hỏi.

Liễu Tuấn dựa vào ghế sô pha cười không đáp, đoán chừng vào lúc này tin tức Liễu tỉnh trưởng tới chúc thọ Cao lão gia tử đã truyền đi khắp các nơi. E rằng thủ trưởng tiền nhiệm nghỉ ngơi ở xa tận Minh Châu lẫn đương kim thủ tướng ở sâu trong đại nội đều nghe nói tới rồi.

Liễu tỉnh trưởng chẳng có uy danh lớn thế, nhưng Cao lão gia tử là sự tồn tại vô thượng, trong bữa tiệc mừng thọ của ông, đột nhiên xuất hiện hai người không nên xuất hiện, tất nhiên sẽ làm đông đảo chú ý.

- Này, Kính Thú Nhân rõ ràng là tới liên hệ tình cảm, còn anh tới là với ý gì?

Hà Mộng Doanh thực sự không hiểu, nằm trên người ngẩng đầu lên hỏi, trời nóng bức, Hà đại tiểu thư mặc rất mát mẻ, gò đồi trắng như tuyết thoáng ẩn hiện dưới lớp áo ngủ mỏng tang.

Liễu Tuấn cười:
- Anh cũng tới liên hệ tình cảm.

- Xì.

Hà Mộng Doanh bực bội phất tay, rời khỏi người Liễu Tuấn, dựa vào một đầu ghế sô pha khác hậm hực. Người này làm quan càng lớn, càng nói chuyện không tin được.

Liễu Tuấn chẳng để ý, vẫn thong thả hút thuốc.

- Anh cho rằng anh tới nhà họ Cao một chuyến, nói mấy câu dễ nghe với Cao lão gia tử, Cao Kính Chương sẽ thay đổi chủ ý, để anh bắt Bành Dũng Học à?

Đợi một lúc, thấy Liễu Tuấn không có ý trả lời, Hà Mộng Doanh làm om lên.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Anh đúng là nghĩ như thế đấy.

Hà Mộng Danh than:
- Liễu Tuấn, em không phải là cấp dưới của anh, cũng không phải là đồng minh chính trị. Em là vợ anh, là mẹ của Nam Phương, anh nói với anh, có thể sảng khoái một chút không?

Liễu Tuấn nhìn cô, nói rất kỳ quái nói:
- Anh nói không sáng khoái à? Anh nói thật mà.

Hà Mộng Doanh hoàn toàn không tin, cong môi lên nói:
- Được, em đợi, xem Cao Kính Chương có thay đổi chủ ý không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.