Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1796: Diễm lệ vô song



Chỗ ở của Bạch Vô Hà đúng là khá xa, chiếc Audi đi tới hơn 40 phút mới tới khu nhà đó.

- Khu nhà này do địa ốc Tinh Vũ xây, là công ty ngoại tỉnh, thực lực bình thường, nhà cửa cũng bình thường.

Bạch Vô Hà cảm thán nói, vốn "giao tình" của cô và Liễu Tuấn còn chưa tới mức nói lời thân thiết này. Cô gái bình thường trước mặt tình trưởng ai chẳng run rẩy toát mồ hôi? Bạch Vô Hà lại tự nhiên như không.

Bụng có thi thư người có tự tin.

Câu này dùng ở trên người Bạch Vô Hà là rất thích hợp.

Có điều Bạch Vô Hà phát hiện ra, vể mặt của Liễu tỉnh trưởng có hơi cổ quái, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, không biết lời của mình vừa rồi có gì sai.

Bạch Vô Hà chẳng thể ngờ được rằng, cái công ty nhỏ trong miệng cô, chính là địa ốc số một Ngọc Lan, Cận công ty tới Ngọc Lan danh tiếng lẫy lừng, tới thủ đô thành thực lực bình thường. Nếu Cận Hữu Vi nghe được câu này thì không biết tức tới thế nào.

Cận Hữu Vi là người phóng khoáng thật, nhưng thích thể diện.

Ngọc Lan kiên định chấp hành bình ổn giá nhà đất, thương nhân địa ốc có một dạo mang ý rút vốn chạy ra ngoài. Địa ốc Tĩnh Vũ cũng không ngoại lệ, Cận Hữu Vi có là bạn Liễu Tuấn, thì chuyện làm ăn có đường lối riêng, tới thành phố lớn như thủ đô, Minh Châu, là một loại thủ pháp thỏ khôn đào ba hang của Cận Hữu Vi.

Nhưng như lời Bạch Vô Hà nói, địa ốc Tĩnh Vũ ở tỉnh A tất nhiên uy phong, nhưng tới thủ đô lại chẳng đáng nhắc tới. Không thể so với những người khổng lồ như Hoa Hưng, cho dù so với công ty địa ốc kinh thành, địa ốc Tinh Vũ cũng kém quá xa. Thêm vào quan hệ của Cận Hữu Vi ở thủ đô không rộng, những mảnh đất tốt nhất cũng chẳng tới lượt hắn, vì thế chỉ có thể xây một số căn nhà ở những nơi xa xôi, chủ yếu tinh lực vẫn đặt ở Ngọc Lan.

Khu vực này không lớn, chiếc Audi nhanh chóng tới nhà số sáu.

Đó là một tòa nhà 16 tầng.

- Tới rồi, cám ơn Liễu tỉnh trưởng...
Bạch Vô Hà cám ơn, dừng một chút lại nói:
- Không biết tôi có vinh hạnh mời Liễu tỉnh trưởng tới căn phòng nhỏ của tôi ngồi một chút hay không?

Liễu Tuấn cười khẽ:
- Được.

Bạch Vô Hà kỳ thực chỉ thử thôi, đương nhiên cũng do lễ tiết yêu cầu, thực sự không hi vọng Liễu Tuấn tới nhà cô làm khách. Không ngờ Liễu Tuấn đồng ý sáng khoái như thế, Bạch Vô Hà vừa mừng vừa bất ngờ, hé miệng cười:
- Cám ơn Liễu tỉnh trưởng.

- Cô mời tôi làm khách, tôi phải cám ơn cô mới đúng.

- Liễu tỉnh trưởng, có phải cán bộ cấp cao đều bình dị dễ gần như ngài không?

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Cũng không nhất định, tính cách mỗi người khác nhau mà.

Bạch Vô Hà gật đầu:
- Tuổi tác cũng là điều quan trọng, Tình trưởng trẻ như ngài là độc nhất vô nhị, thực lòng mà nói nếu hôm đó không phải Cao tỉnh trưởng gọi ngài như thế, tôi thật không dám tin ngài là tỉnh trưởng. Nó khác hoàn toàn với nhận thức của tôi.

- Trẻ hóa, chuyên nghiệp hóa đội ngũ cán bộ, chín là tôn chỉ mà đảng ta luôn kiên trì.

Liễu tình trưởng vô tình nói một câu quan trường.

Bạch Vô Hà mím môi cười, đưa bàn tay nhỏ trắng muốt ra nói:
- Mời Liễu tỉnh trưởng.

Kỳ thực tòa nhà này hơi nhỏ, nhưng rất tinh tế, trang trí cũng được, không tệ lắm. Bất kể thế nào cũng không thể làm mất cái danh của địa ốc Tinh Vũ.

Hai người đi tới trước thang máy, Bạch Vô Hà ấn số 12, sau đó lùi lại lại đứng sau Liễu Tuấn một chút, có thể thấy cô gái này cũng biết lễ tiết trên quan trường. Có lẽ tuy cô không công tác trong thể chế, nhưng thường ra vào CLB cao cấp như Quảng An, mỗi ngày nhìn thấy không quan cao thì là doanh nghiệp lớn, rất nhiều trong nước chú trọng tôn ti trật tự.

Liễu Tuấn đứng thẳng, bằng khóe mắt có thể nhận ra Bạch Vô Hà đang dè dặt quan sát mình. Chuyện này Liễu tỉnh trưởng quá quen rồi, chẳng hề để ý.

Bạch Bô Hà ở trong một nhà ba buồng một phòng, vừa mới đi vào liền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, làm người ta khoan khoái, trong phòng trang trí rất thuần nhã, hết sức hòa hợp với khí chất và bề ngoài của Bạch Vô Hà.

- Liễu tỉnh trưởng, mời ngồi.
Bạch Vô Hà mời Liễu Tuấn tới ghế sô pha, vội mang hoa quả lên mời, rồi lại lấy một bao Trung Hoa đặt trước mặt Liễu Tuấn, mỉm cười nói:
- Liễu tỉnh trưởng, tôi không hút thuốc, nhưng trong nhà tôi không cấm hút, ngài cứ tự nhiên.

Liễu Tuấn cũng không khách khí lấy một điều thuốc đặt lên miệng.

"Cạch", tiếng bật lửa vang lên, một đôi tay trắng đưa lửa tới trước mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn vừa hút thuốc, vừa nhìn quanh gian nhà, hỏi:
- Bạch tiểu thư, căn nhà này của cô bao nhiêu mét vuông, giá bao nhiêu.

Bạch Vô Hà ngẩn ra, không ngờ Liễu Tuấn hỏi chuyện này đáp:
- 138 mét vuông, tám nghìn một mét vuông.

Liễu Tuấn gật đầu, trên 130 mét vuông là diện tích nhỏ nhất của căn nhà kiểu này, ở vị trí khá xa như vậy, giá khởi điểm của nó cũng là hơn một triệu. Giá nhà ở thu đô tăng vọt rồi.

Bạch Vô Hà thông minh hơn người, lập tức ý thức được, y hỏi tới vấn đề dân sinh, chính là chức trách của một tình trưởng, liền thuận theo đề tài này hỏi:
- Liễu tỉnh trưởng, tôi nghe nói ở Ngọc Lan đang bình ổn giá nhà đất, còn thông qua lập pháp phải không?

Liễu Tuấn nhướng mày, hỏi ngược lại:
- Làm sao cô biết.

Bạch Vô Hà khẽ mỉm cười, đưa tay ra vén lọn tóc trước trán, nói:
- Liễu tỉnh trưởng, ngài đúng là coi thường phụ nữ chúng tôi rồi. Khi ngài ở Ngọc Lan bình ổn giá nhà đất, là tin tức xôn xao cả nước, từng là đề tài nóng nhất trên mạng. Cho dù hiện giờ Ngọc Lan thực hiện chính sách giá nhà thấp vẫn có rất nhiều dân cư mạng hứng thú mang ra làm nhạc. Nhất là cư dân mạng ở thủ đô, Minh Châu nói, vì sao bọn họ không gặp được lãnh đạo tốt như thế...

Câu nói này một nửa là tâng bốc một nửa là sự thực. Khắp nơi trên toàn quốc, nhất là các thành phố lớn phát triển, già nhà liên tục tăng vọt đã khiến cho rất nhiều người dân bất mãn. Ngọc Lan mấy năm trước bình ổn giá nhà đất, hiện giờ đã cho thấy hiệu quả, trong các thành phố đầu tỉnh toàn quốc, giá nhà đất ở Ngọc Lan là thấp nhất, tương ứng với nó là thành phố thay đổi từng ngày, vì người dân có ham muốn mua nhà cao, các khu nhà mới xây ở ngọc Lan đang phát triển với tốc độ kinh người.Trong khu nội thành, đã không còn nhìn thấy một căn nhà cũ nào nữa, trừ khu thành phố cũ bảo vệ di sản văn vật, thì nhìn khắp thành phố, đâu cũng toàn là nhà mới.

Những thương nhân địa ốc vốn đối đầu với Liễu Tuấn càng cười không khép miệng lại được, không ngờ bình ổn giá nhà đất, bọn họ lại càng kiếm được nhiều hơn. Cho dù là Chung Hải Vận, thời gian qua cũng rất ít "nói xấu" Liễu Tuấn nữa, sự thực chứng minh tầm nhìn của Cận Hữu Vi, chơi với người bạn như thế thật không uổng phí.

- Liễu tỉnh trưởng, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo...

Liễu Tuấn cười:
- Không cần khách khí như thế, có gì cô cứ hỏi, hiện giờ là thời gian nghỉ ngơi mà.

Thời gian nghỉ ngơi tức là chỉ có bạn bè, không có cấp trên cấp dưới.

- Ừm, chuyện này.. Mặc dù tôi không hiểu quản lý thành phố, nhưng tôi nghe nói, địa ốc phát triển càng nhanh, thành phố cũng phát triển càng nhanh. Vì sao Ngọc Lan không bán nhà giá cao vẫn phát triển nhanh được.

Đôi mắt to quyến rũ của Bạch Vô Hà chăm chú nhìn Liễu Tuấn.

Bạch Vô Hà ngũ quan đoan chính, khí chất điển nhã, đầy vẻ hiền dịu, nhưng đôi mắt rất quyến rũ, rất linh hoạt, giống như một đầm nước sâu không đáy, theo hình dung trong tiểu thuyết là "câu hồn đoạt phách". Khuôn mặt đoan trang với một cặp mắt to quyến rũ, thực sự lấy cả hồn vía của người ta.

- Vấn đề này rất đơn giản, chỉ cần nghĩ một chút là biết thôi. Trước kia chúng ta không có địa ốc, không có thu nhập bán đất, thành phố vẫn phát triển, vì sao hiện nay lại không được? Chung quy cũng vẫn là vấn đề suy nghĩ, chỉ cần người quản lý thành phố không coi địa ốc là sản nghiệp chính, không muốn kiếm nhiều tiền từ nó, sẽ nghĩ tới cách phát triển khác.

Liễu Tuấn nói, đưa ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Bạch Vô Hà một chút.

Liễu tỉnh trưởng trải qua trăm trận, dưới cái nhìn chăm chú đôi mắt quyến rũ đó cũng có chút không chịu nổi, toàn thân khô nóng. Đối với Liễu Tuấn mà nói, đã nhiều năm qua không có cảm giác này nữa.

Bạch Vô Hà khâm phục nói:
- Tôi đọc được ở bài viết trên mạng nói, Liễu tỉnh trưởng kiên trì bình ổn giá nhà đất, là không tranh lợi với dân... Một lòng vì dân chính là nói về tấm lòng như Liễu tỉnh trưởng.

- Đó là nguyên tắc cơ bản mà lãnh đạo cần phải tuân thủ.

Bạch Vô Hà gật đầu, đưa tay lấy một quả táo, một tay lấy dao, bắt đầu gọt. Động tác gọt táo của cô rất thuần thục, tư thế ưu mỹ, ngón út và ngón vô danh hơi cong lên. Nhanh chóng gọt xong quả táo, Bạch Vô Hà lại chu đáo cắt thành bốn miếng, đặt lên đĩa nhỏ, dùng tăm cám vào, mỉm cười đưa tới trước mặt Liễu Tuấn. Sau đó bỏ dao xuống, duỗi tâm thân yểu điệu, xõa mái tóc vấn cao xuống, khẽ lắc đầu, dưới ánh đèn êm dịu đúng là diễm lệ vô song

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.