Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1859: Uông Quốc Chiêu ngáng chân



Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.

Tào Hiểu Quốc được xem là cán bộ chính quy nhất, tức là lý lịch của Tào Hiểu Quốc rất hoàn chỉnh, khởi đầu từ cán bộ công xã, lên huyện, cơ quan trực thuộc thành phố, thị trưởng, bí thư thành ủy tới phó tỉnh trưởng, không bỏ sót một mắt xích nào, đảng chính phủ đều làm qua. Cán bộ có lý lịch này chính là từng trải sóng gió thực sự, thật kinh tuy không luyện thành thép thì cũng không khác thép là mấy nữa.

Rất ít chuyện có khả năng làm hắn lộ ra mặt.

Hiện giờ mặt mày hậm hực, xem ra là uất ức lắm rồi.

- Tỉnh trưởng, cái công tác nông nghiệp bảo Uông Quốc Chiêu làm đi, tôi không làm nổi.

Tào Hiểu Quốc quên cả lễ tiết, Kha Khải Phàm còn chưa đi ra, văn phòng vẫn mở đã không nhịn được thở phì phò nói om cả lên.

Kha Khải Phàm hơi kinh hãi, vội lui ra ngoài đóng cửa lại.

Từ khi đi theo Liễu Tuấn, Kha Khải Phàm thấy quen cán bộ cao cấp rồi, ai chẳng khí độ đường đường, ung dung điềm nhiên. Tào Hiểu Quốc hôm nay coi như phá lệ, không biết hắn và Uông Quốc Chiêu đã phát sinh xung đột gì.

Liễu Tuấn vốn mỉm cười định làm công tác tư tưởng cho Tào Hiểu Quốc, nghe lời này thì trở nên nghiêm túc, mày hơi nhíu lại, hơi phật ý nói:
- Hiểu Quốc.

Tào Hiểu Quốc vội ngậm miệng, nhưng vẫn hầm hầm tức giận.

- Ngồi đi.

Liễu Tuấn từa sau bàn làm việc đi ra, ngồi xuống ghế sô pha nói.

Dù thế nào Tào Hiểu Quốc tức giận tới như thế thì phải an ủi hắn, chuyện phe phái trước tiên bỏ qua, là tỉnh trưởng, có nghĩa vụ làm công tác tư tưởng cho cấp phó.

Tào Hiểu Quốc ngồi xuống.

Liễu Tuấn đẩy bao thuốc tới, Tào Hiểu Quốc không nói một lời, châm thuốc rít liền mấy hơi tới quá nửa điếu, có lẽ hút quá vội nên bị sặc khói, ho sù sụ liên tục.

Liễu tuấn không khỏi bật cười:
- Giữa các đồng chí với nhau có chia rẽ là chuyện bình thường, có cần tới thế không?

Từ sau khi Tào Hiểu Quốc quyết định ngả theo Liễu Tuấn, giữa hắn và Uông Quốc Chiêu thường xuyên nảy xinh mâu thuẫn, trước kia quan hệ hai người còn tạm được.

Hôm nay đoán chừng lại có tranh chấp rồi.

Tào Hiểu Quốc rít mấy hơi thuốc, tâm tình bình phục lịa một chút, tức tối nói:
- Không phải, chuyện đẩy mạnh hỗ trợ hợp tác xã nông nghiệp là phương châm do tỉnh xác định, khi họp Uông Quốc Chiêu giơ tay ủng hộ, còn nói rất nhiều lờn hay ho. Hiện giờ thực thi thì lại giờ trò phá thối, không cấp tài chính, làm thế sao được? Số tiền này là tỉnh trưởng xin từ trên bộ xuống, hắn có bỏ chút sức lực nào đâu mà dám ngăn lại.

Té ra là chuyện này.

Chẳng trách Tào Hiểu Quốc tức giận.

Ban đầu Tào Hiểu Quốc ra sức tranh thủ tài chính hỗ trợ của Bộ tài chính, tất nhiên là suy nghĩ cho hợp tác xã của tỉnh, trong đó có chút mưu tính riêng, đó là lập nên quỹ nhỏ nhỏ của mình, để có thêm tiếng nói.

Phó tỉnh trưởng bình thường khác với phó tỉnh trưởng thường vụ không phải là vào thường ủy, mà là nắm quyền tài chính, căn cứ vào phân công của chính phủ, phó tỉnh trưởng thường vụ có quyền cấp phát tài chính nhất định.

Đương nhiên kho bạc nhỏ Tào Hiểu Quốc khác với khó bạc bình thường, ở các đơn vị mấy quỹ nhỏ kia toàn là phục vụ cho chi tiêu không hợp quy củ. Nhưng tới cấp độ Tào Hiểu Quốc, hắn không cần chơi thủ đoạn vặt đó. Theo tìm hiểu, Liễu Tuấn biết Tào Hiểu Quốc có tật xấu này nọ, không phải thanh liêm lắm, nhưng so ra vẫn là cán bộ không tệ, đó là một trong số nguyên nhân Liễu Tuấn chịu thu nạp hắn.

Tào Hiểu Quốc muốn nắm tài chính, là muốn có quyền tự chủ.

Quan viên nắm quyền quen rồi đều có suy tính đó.

Ai ngờ tài chính được gửi xuống rồi, Uông Quốc Chiêu đề xuất trên cuộc họp tỉnh trưởng, tài chính toàn tỉnh phải thu chi thống nhất, không đơn vị nào được thành lập quỹ riêng. Bề ngoài thì tất nhiên Uông Quốc Chiêu không nắm vào Tào Hiểu Quốc, lý do của hắn cũng rất đường hoàng, nhiều đơn vị trực thuộc có thói quen lập quỹ riêng, dễ gây ra chuyện tham ô. Phải kiết quyết trừ bỏ. Chính phủ tỉnh phải làm gương.

Lý do của Uông Quốc Chiêu làm người ta không thể bắt bẻ được.

Hơn nữa ở phương diện kinh tế, Uông Quốc Chiêu rất giữ mình, ít bị người ta lên án.

Dù Tào Hiểu Quốc không tình nguyện, nhưng chỉ đành giơ tay thông qua.

Uông Quốc Chiêu nói thì đường hoàng lắm, nhưng Tào Hiểu Quốc chẳng lạ gì, hắn nhằm nào mình. Chuyện này sớm không nói, muộn không nói, hắn vừa mới xin được tiền thì đề xuất ra.

Có ai ngu đâu cơ chứ.

Cục tức này hắn nhịn lâu rồi.

Liễu Tuấn cười không nói.

Tào Hiểu Quốc dập tắt thuốc, nói:
- Tỉnh trưởng, làm như thế là không được. Hiện giờ đại bộ phận các thành phố đã trừ bỏ thế nông nghiệp rồi, việc kiến thiết các hợp tác xã phải tăng cường. Đó là vấn đề tỉnh trưởng luôn quan tâm, nông thôn muốn giàu có, phải có khả năng tự cấp. Hợp tác xã nông nghiệp qua nhiều năm vận hành, hiệu quả đã rõ. Lúc này chặn tài chính hỗ trợ, nói nghiêm trọng một chút là hành vi cố ý phá hoại.

Tào Hiểu Quốc bắt đầu nâng tầm vấn đề.

Mọi người đều biết Liễu Tuấn và Uông Quốc Chiêu bất đồng, mặc dù không có tranh chấp công khai, nhưng hai bên luôn ngầm so kè, Tào Hiểu Quốc muốn nhân cơ hội chơi xấu Uông Quốc Chiêu.

Liễu Tuấn bình tĩnh hỏi:
- Có lý do không?

- Hắc hắc, lý do đương nhiên là có, Uông Quốc Chiêu nói, căn cứ vào phản ánh của các đồng chí phía dưới, một số hợp tác xã sử dụng tài chính không đúng mục đích, thiếu giám sát cần thiết, phát sinh tình trạng tham ô. Hắn nói đây là vấn đề nghiêm trọng, cần phải thanh tra toàn diện, chưa thanh tra xong, thì không thể gửi tiền xuống.

Liễu Tuấn vừa giãn mày ra lại nhíu vào:
- Tình huống đó rốt cuộc có hay không?

Tào Hiểu Quốc hoàn toàn chẳng bận tâm:
- Tỉnh trưởng, đúng là có phản ánh ở chuyện này, toàn tỉnh nhiều hợp tác xã như thế, đều do người dân tự phát tổ chức , ở phương diện giám sát tài chính không nghiêm ngặt lắm. Đây không phải là tổ chức chính quy, những phương án giám sát của chúng ta không thích hợp.

Liễu Tuấn không hài lòng:
- Hiểu Quốc, anh sơ xuất rồi, hợp tác xã nông nghiệp tất nhiên do người dân tự tổ chức, nhưng do chính phủ khởi xướng, ủy viên cũng là do người dân tự tổ chức lên. Nhưng chúng ta phải làm tài vụ cấp thôn công khai, vì sao phải làm thế chắc anh rõ rồi. Nói thực ra, ở thế chế hiện nay, hoàn toàn không có tổ chức cấp thôn tồn tại. Bất kể hợp tác xã nông nghiệp hay là ủy viên cấp thôn, đều có dấu tích chấp chính. Hiểu Quốc, vấn đề này không thể xem nhẹ, chính vì hợp tác xã nông nghiệp rất nhiều, trong mắt người nông dân bình thường, nó đại biểu cho cơ cấu cấp trên, đại biểu cho đảng chính phủ, nếu như vấn đề này là sự tồn tại phổ biến, thì có thể nói thì điểm hợp tác xã nông nghiệp là thất bại. Hợp tác xã sớm muộn gì cũng trở này nơi dung dưỡng cho thứ xấu xa, thành tiêu điểm mâu thuẫn, không thể không thận trọng.

Tào Hiểu Quốc cả kinh, sắt mặt trở nên nặng nề, chần chừ nói:
- Tỉnh trưởng, đâu nghiêm trọng đến thế? Phản ánh hợp tác xã có vấn đề không nhiều, đại bộ phận vẫn rất quy củ...

Liễu Tuấn khoát tay cắt ngang:
- Cho dù chỉ xuất hiện mầm mống cũng phải coi trọng. Hiểu Quốc, hợp tác xã có thuận lợi phổ biến ra toàn tỉnh hay không, có mang lại hiệu quả tốt đẹp hay không, là một nhân tố quan trọng nông nghiệp toàn tnhr có phát triển hay không. Chuyện này nếu đã làm, thì không có lý nào lại thu về, nếu không sẽ gây ra hỗn loạn lớn.

Tào Hiểu Quốc gật đầu.

- Tên bắn ra không thể quay lại được, cho nên vấn đề phát sinh có nhỏ hơn nữa cũng phải coi trọng thêm bội phần. Thế này đi, anh lập tức tổ chức một hội nghị, các đồng chí phụ trách nông thông phải tham gia, chuyên môn hướng vào vấn đề giám sát quản lý hợp tác xã, tìm phương án giải quyết hợp lý. Hành động phải nhanh, sắp đi vào mùa tiêu thụ sản phẩm phụ nông nghiệp rồi, phải cố gắng nghĩ ra biện pháp trước đó.

Tào Hiểu Quốc ưỡn thẳng lưng đáp:
- Vâng.

Vốn hắn tới để cáo trạng, nói chuyện với Liễu Tuấn một hồi, suy nghĩ chuyển biến, đi theo hướng của Liễu Tuấn..

- Vậy chuyện tài chính hỗ trợ phải làm sao? Có vấn đề thì phải tra, nhưng vẫn phải khích lệ và hỗ trợ, rất nhiều hợp tác xã vừa mới lập nên, còn rất nhỏ yếu, cần chúng ta hỗ trợ. Tôi thấy nên chăng tiến hành đồng bộ? Không thể vì sợ nghẹn mà bỏ ăn được.

Nghĩ một lúc, Tào Hiểu Quốc thận trọng nói.

Nông nghiệp là do hắn phân quản, tài chính có phát xuống hay không đáng lẽ phải do hắn định đoạt mới đúng, Uông Quốc Chiêu ngáng chân, khiến Tào Hiểu Quốc khó tâm phục khẩu phục. Hắn biết nếu như lần này nhường nhịn rồi sẽ có lần sau, Uông Quốc Chiêu sẽ luôn ngáng chân hắn vào lúc quan trọng.

Đó mới là điều khó chịu.

Liễu Tuấn châm một điếu thuốc chậm rãi hút, không đáp.

Tào Hiểu Quốc biết mình nên cáo từ rồi.

- Tỉnh trưởng, vậy tôi về trước, tôi sẽ lập tức mở cuộc họp tìm ra phương án rồi báo cáo với tỉnh trưởng.

- Được, vất vả cho anh rồi, phải làm nhanh nhất có thể.

Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay tạm biệt.

- Vâng, tôi hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.