Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 189: Trước ngày thi hành chính sách



Mức độ nghiện đi câu cá của Nghiêm Ngọc Thành càng lúc càng nghiêm trọng. Bất kể thời tiết như thế nào cũng kéo bằng được cha đi câu cá cùng, Gia đình tôi mới chuyển đến khu tập thể thường vụ tỉnh uỷ được hai ngày, cha cũng vừa mới tiếp nhận chức bí thư thành phố Bảo Châu, làm gì có nhiều thời gian rảnh đến hồ câu cá cùng bác Nghiêm? Từ chối nhiều quá cũng không hay. Người nửa nạng kẻ một cân, cuối cùng cha không biết làm gì khác đành phải " Cam bái hạ phong", bực mình, cuối cùng đành phải đi cùng Nghiêm Ngọc Thành đến hồ Thắng Lợi của thành phố Bảo Châu câu cá.

Nói đi câu cá, nha nội tôi đã thích rồi, đúng là "Cộng tương thịnh cử". Gia đình tôi chuyển đến khu biệt thự thường vụ khu vực, nhà của Nghiêm Ngọc Thành ở phía trên, là khu mà chuyên viên phó thường vụ Lưu Giang Nam sống, nhà Nghiêm Ngọc Thành cách nhà tôi khoảng một, hai trăm mét. Cách nhau cũng không xa, Nghiêm Phi được nghỉ học,lại chạy đến nhà tôi, ngồi nói chuyện cùng tôi nữa tiếng đồng hồ vẫn không muốn về nhà. Hôm nay là chủ nhật, Nghiêm Phi cũng không dám ở lại lâu. Sáng sơm cô Giải Anh rủ mẹ đi ra ngoài mua sắm, một tiểu cô nương nhỏ ở trong khu biệt thự trống rỗng, cũng không phải là một việc tốt.

Mẹ chuyển đến bộ phận công thương làm việc, giữ chức vụ phó phòng.

Đây là đề nghị của tôi. Công việc bên sở công an tương đối bận rộn, lại dễ dàng đắc tội với người khác, huống hồ năm nay trung ương lại đề suất ra một chính sách mới " Thắt chặt kỷ luật", đến lúc đó sợ công việc của mẹ còn vất vả bận rộn hơn cả cha. Đối với một người phụ nữ mà nói, không nhất thiết phải đảm nhiệm trọng trách lớn như vậy.

Hồ Thắng Lợi nằm ở phía nam thành phố Bảo Châu, tiếp giáp huyện Hướng Dương, có diện tích lơn hơn hồ Dung Thuỷ huyện Hướng Dương một chút, bốn bên đều là cây xanh bóng mát, phong cảnh tuyệt đẹp, bên cạnh hồ là một bãi cỏ lớn, nếu không phải là " Diễm dương cao chiếu", cũng là một đia điểm tuyệt vời cho các đôi yên nhau.

Nhưng điều này không ngăn cản được nha nội, ngồi sau xe jeep, tôi sớm đã chuẩn bị trước hai chiếc ô che nắng rất to, trên chiếc ô xanh trắng còn viết mấy chữ mầu đỏ " Công xưởng quạt điện mát lạnh huyện Hướng Dương."

Vì chuẩn bị cho mùa hè oi bức, phòng maketting viết hàng chữ " Công xưởng quạt điện mát lạnh" để chuẩn bị cho đợi tuyên chuyền quảng cáo sắp tơi.

Nghiêm Ngọc Thành có nhả hứng đi câu cá như vậy, thân làm hâu bối, tôi cũng phải có trách nhiệm chuẩn bị đầy đủ---Phải để cho người ta can tâm tình nguyện gả con gái xinh đẹp cho tôi, nói tóm lại cũng phải làm hành động gì thực tế một chút?

Nghiêm Phi nhiều hơn tôi một tuổi, năm nay mười năm tuổi, cô bé mặc chiếc váy liền màu xanh nước biển, giữa hông có sợi đai buộc thắt hình bông hoa, chân đi đôi dép màu trắng, bím tóc tóc hai bên, dây buộc tóc hình con hồ điệp. Đang trong độ tuổi trưởng thành, nét đáng yêu lộ ra vẻ thanh xuân tinh lệ.

Bộ váy liền Nghiêm Phi đang mặc trên người, chính là lần trước nha nội tôi đưa Chu Nha đến làm bảo mẫu nhà Chu Tiên Sinh mua, đi khu chợ thành phố Đại Nính mất nửa ngày trời mới chọn được một chiếc, chất vải rất đẹp, gia công tỉ mỉ, rất hợp với khí chất của Nghiêm Phi.

Nghiêm Ngọc Thành thấy con gái mình, miệng khen ngời không dứt, nói thẳng ra là đang khen con gái minh, xinh đẹp thiên hạ vô xong, không ai sánh bằng.

Ha ha, dù sao đây cũng là con gái mình bác ấy. Hôm nay nha nội tôi đã trở thành một anh hùng, tuổi trẻ tài cao, phong lưu hào phóng, hơn hẳn mọi người, bất luận như thế nào, cũng không cần đến lời khích lệ của chuyên viên Nghiêm.

Nghiêm Ngọc Thành không mở miệng nói tôi là " Tiểu tử thối", đã là khách sáo với tôi rồi.

Nha nội tôi mang đồ từ trong xe ra, rồi cắm hai chiếc ô xuống, sắp xếp xong xuôi mọi thứ, sau đó mời hai vị quan gia ngồi xuống, cuối cùng là mời " Chị Nghiêm Phi" xinh đẹp. Chuyên viên Nghiêm nhìn tôi liền gật đầu, cười hì hì, khích lệ tôi, nói: " Tiểu tử, gương mẫu ghê!"

Mồ hôi tôi chảy đầm đìa, cộng thêm ánh mắt của "Nhạc phụ" chằm chằm nhìn tôi, tôi chỉ còn cách la chăm chỉ làm việc .Mở hộp ra, tôi lấy sữa tuyết cao ra, đưa cho Nghiêm Phi, cười nói: " Phi Phi, chúng ta ăn tuyết cao đi, không cho hai người họ ăn, đáng đời bọn họ.

" Được a."

Nghiêm Phi cười ha ha, lấy sữa tuyết cao đưa chi cha tôi.

" Chú Liễu, ăn tuyết cao đi ạ."

Tiểu nha đầu này cũng hiểu lễ giáo ghê.

Cha cầm tuyết cao rồi cười hì hì, nhìn Nghiêm Phi , Nghiêm Phi xấu hổ, liền cúi đầu xuống.

" Ai ! Chú Tấn Tài, đừng nhìn cháu như vậy, cháu có phải con dâu bác hay không, bây giờ vẫn chưa nói trước được gì ạ...."

Nghiêm Ngọc Thành không vui.

Không ngờ, đã làm chức chuyên viên phó thường vụ rồi, mà nói chuyện không suy nghĩ gì cả.

" Cha..."

Nghiêm Phi mắc cỡ, đứng yên một chỗ.

" Bác, ăn tuyết cao sữa ."

Lần này đến lượt tôi cười hi hì.

" Như vậy còn chấp nhận được..."

Nghiêm Ngọc Thành cầm tuyết cao sữa, nói nhỏ một câu, hình như là " Không phải cài gì tốt cũng đưa cha bố chồng Liễu gia như vậy". Rất may bác ấy nói nhỏ, nha nội không không nghe rõ.

Ổn định chỗ ngồi, Nghiêm Ngọc Thành bắt đầu thả cần câu cá. Cha đơn giản chỉ là " Xá mệnh bồi quân tử ", nhưng cũng không dám nói ra. Đã đến đây rồi, tóm lại cũng phải thả cần câu cá, tránh phiền phức.

Tôi lắc đầu nói: "Bác Nghiêm, chúng ta bỏ thính xuống trước đã, bã rượu, bánh đường cháu đều mang đi rồi.

Nghiêm Ngọc Thành ngạc nhiên: "Những thứ này, cháu cũng nhớ mang theo hả? "

" Hì hì, bác không phải rất thích đi câu cá sao, cháu đương nhiên phải có chuẩn bị trước rồi."

Tôi nói giọng bâng quơ.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, khen tôi, tôi cảm thấy Nghiêm Ngọc Thành càng ngày càng giống Lương Quốc Cường----"Tích ngôn như kim". Hình như sợ nếu khen tôi quá hai câu, tôi sẽ phổng mủi mà tự cao.

Xem ra từ nay về sau tôi không mong chờ những lời khích lệ của bác Nghiêm nữa, tôi sẽ dựa vào thực lực của mình để theo đuổi Nghiêm Phi.

Tôi thả bã rượu, kẹo ngọt xuống hồ, từ từ lấy cần câu ra, bắt đầu cho mồi vào lưỡi câu. Hiện tại vẫn chưa thu hoạch được gì, Nghiêm Phi nhìn trái nhìn phải, rồi chạy ra chỗ khác đi gắt hoa dại.

" Tấn Tài à, mấy ngày đi làm, cảm nhận của anh thế nào?"

Hai mắt Nghiêm Ngọc Thành nhìn chằm chằm xuống hồ, hỏi han rất tự nhiên."

"Uh! cũng được...."

Câu hỏi này không tiện trả lời, cha lưỡng lự trả lời hai câu cho xong.

Tôi mở to mắt, hai tai vểnh cao, tỉ mỉ nghe từng câu từng chữ của Nghiêm Ngọc Thành nói. Cha tiếp nhậm chức bí thư thành phố Bảo Châu chẳng được mấy ngày, mới đến khu vực chưa biết nhiều nên không muốn nói nhiều cho Nghiêm Ngọc Thành biết. Có thể nên nói qua thì sẽ tốt hơn. Sau này có một số vấn đề muốn trao đổi cũng nhau, cũng hợp tình hợp lí, không phạm quy định. Nhưng cũng không nhất thiết phải nói quá tỉ mỉ, đừng có coi thường thành phố Bảo Châu nhỏ, nhìn tỉ mỉ một chút, có rất nhiều chiuyện phải đặc biệt chú ý, mỗi lần nói chuyện, cũng không cần phải nói nghiêm túc cụ thể. Nghiêm Ngọc Thành đi câu là việc thực, nhưng lại kéo một người không thích câu cá đi cùng, nhất định muốn lợi dụng cơ hội để tìm hiểu tình hình đó là chuyện chính.

" Tính cách của mấy vị thường uỷ uỷ thành phố thế nào?"

" Cũng nói chuyện qua mấy lần."

Cha trả lời.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười, làm chức vụ thường vụ tỉnh uỷ thành phố, ai cũng phải có chút tài năng? Nói chuyện một lần không thể biết được điều gì? Nhưng làm việc không được vội vàng, vội vàng sẽ làm hỏng hết chuyện, mọi việc phải từ từ làm lần lượt.

Nghe hai người nói chuyện, trong đầu tôi lại nhớ đến chuyện của thường vụ huyện uỷ huyện Hướng Dương, liền hỏi: "Bác Nghiêm, bí thư pháp trị thành phố Bảo Châu tên là gì vậy? Lai lịch thế nào?"

"Người ấy tên là Chương Kiệt, trưởng phòng công an thành phố Bảo Châu kiêm chức phó phòng công an khu vực."

Nghiêm Ngọc Thành liếc nhìn tôi một cái, nói.

Lúc thương thảo đến những chuyện như thế này, bác Nghiêm chưa bao giờ coi tôi là một thằng" Tiểu tử thối."

Tôi nhìn cha, tự nhiên có ngụ ý muốn hỏi: Người này, cha có cảm tưởng thế nào đối với chú ấy?

" Chương Kiệt là một người có năng lực, có nhiều năm kinh nghiệm trong hệ thống công an."

Cha nói.

" Có năng lực hay không vấn đề này để sau hẵng nói, tiểu sử của người này còn có gì đáng chú ý?"

Nghiêm Ngọc Thành thấy làm lạ, liền hỏi" Sao cháu lại quan tâm đến người của hệ thống chính pháp vậy?"

Hì hì, bây giờ là tháng sau năm 1983, sắp tới sẽ có một trận " Lốc bão nghiêm trọng"xảy ra, cha mới đến đây chưa được bao lâu, lại phải đối đâu với một trận đánh ác liệt như vậy. Chăng lẽ tôi không nên quan tâm một chút đến vị lãnh đạo hệ thống chính pháp thành phố Bảo Châu sao? Ngày đầu tiên tiếp tiếp nhận chưc, diễn tốt hay không tốt, người này chính là mấu chốt quan trọng của vấn đề.

" Tôi thấy, hình thức trị an bây giờ của thành phố Bảo Châu đang trong giai đoạn nghiêm trọng. Trị an mà làm không tốt, dân chúng nhất định sẽ không để yên.

Tôi tìm một lí do chính đáng, tóm lại không thể vào vai " Chu Cát Lượng" được.

Thực tế mà nói, tình hình trị an thành phố Bảo Chấu cũng không đến lỗi tồi, rất nhiều khu vực trên cả nước gần đây xuất hiện rất nhiều vụ án kiện hình sự nghiêm trọng, thế lực lưu manh, xã hội đen càng ngày càng hung hăng ngang ngược. Rất nhiều nơi thậm chí là ban ngày bạn lưu manh côn đồ cũng ngang nhiên giết người, cưỡng hiếp phụ nữ.....

Nghiêm Ngọc Thành nghiêm mặt nói: " Ý cháu muốn nói bác bất lực trước tình hình trật tự xã hội sao?"

Không xong rồi, trong lúc không cẩn thân tôi đã quên mất thể diện của bác Nghiêm.

Tôi cười bối rối,nói: " Bác, cháu không có ý như vậy, bây giờ tình hình trị an cang lúc càng nghiêm trọng, không chỉ có ở thành phố Bảo Châu, mà các khu vực trên đất nước đều như vậy, đây chính là một vấn đề quan trong của toàn khu.

Sắc mặt Nghiêm Ngọc Thành chuyển biến theo chiều hướng tốt, " Hai" một tiếng, nói: " Thế còn nghe được chứ, uh! chú Chương Kiệt là trưởng phòng cơ quan tỉnh."

" Quan hệ thân mật không?"

" Đương nhiên là thân rồi."

Tôi không nói nữa.

Có một ngọn núi vũng chắc như vậy làm chỗ dựa, Chương Kiệt này đương nhiên không phải là người gặp thời khắc quan trọng liền thoát thân bỏ chạy?

Đúng lúc đó Nghiêm Phi đi đến, trên tay câm rất nhiều hoa dại đủ màu sắc, ngồi bên cạnh tôi, cẩn thận kết những bông hoa ngắt được kết thành vòng hoa. Nhìn bộ dạng người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần chăm chú kết từng bông hoa một, thực tại chính là một loại hưởng thụ. Cuối cùng cũng có cá cắn câu, động động một lúc, nha nội tôi mới lấy lại được tinh thần.

...........................

" Hắc Tử, bây giờ anh và người của bọn xã hội đen còn qua lại với nhau không?"

Trong phòng ăn nhà hàng Thanh Thuỷ, Hắc Tử cũng đến, ngoài ra còn có Bàn Đại Hải , Đại Cương đều có mặt.

" Rất ít."

" Hắc tử trả lời."

" Còn hai người?"

" Tôi hỏi Bàn Đại Hải và Đại Cương."

Đại Cương lắc đầu: " Công việc ở công ty Vận Chuyển Hàng Hoá bận ba chân bốn cẳng, làm gì có thời gian rảng đi chơi cùng bọn họ."

Hắc Tử quay về quản lý công ty Vận Chuyển Hàng Hoá và nhà hàng, sự nghiệp của công ty Vận Chuyển Hàng Hoá ở Liễu Gia Sơn giao toàn bộ cho Đại Cương xử lí, quản lí mười mấy chiếc xe bàn và mấy chục người, thực sự là rất bận.

Tôi yên tâm gật đầu, nhưng mắt vẫn nhìn Bàn Đại Hải.

Bàn Đại Hải cười đỏ mặt, lắp bắp nói: " Chính là, chính là, thỉnh thoảng có lúc đi uống rượu, chơi bài cùng nhau..."

Tôi lập tưc nhíu mày, giận, nói: " Làm như thế hả? Không phải nói trước với anh rồi hay sao, giao du với bọn họ càng ít càng tốt? Chơi bài, chơi tiền có lớn không?"

Bàn Đại Hải hâp tấp, nói: " Chỉ là chơi vui thôi, đánh tiền không nhiều."

" Chính là đánh chơi cũng không được."

Tôi quả quyết nói.

Bàn Đại Hải gục đầu xuống, có chút không phục.

Hắc Tử nhìn thấy thái độ giận của tôi, liếc nhìn tôi. Ngụ ý của anh ấy tôi hiểu, anh ấy hi vọng tôi có thể giải thích đơn giản hành động vừa rồi của mình. Hắc Tử biết tôi có ý giúp các anh ấy đi theo con đường chính đạo, không giống như ngày xưa, thường xuyên giao du với bọn xã hội đen, tính cả Mạnh Dược Hoà và Mã Văn Tài, bọn họ cũng không bao giờ yêu cầu Hắc Tử phải ra mặt. Nhưng từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nghiêm khắc đến như vậy.

Tôi thở dài nói : " Em nhận được thông tin này cách đây không lâu,chính phủ lại tiếp tục thực hiện một chính sách mới, nhưng lần này chủ yếu đối phó với phần tử phạm tội hình sự nguy hiểm gây hại cho xã hội trị an, có thể là muốn" Đại khai sát giới."

Việc này liên quan đến thân phận của Hắc Tử và một số người khác, tôi không thể không cẩn thận.

Hắc Tử bị đánh một trận rất đội ngột. Tôi biết anh ấy không phải là người của nội thể chế, nhưng anh ấy lại không biết làm thế nào để" Vận hành" uy lực.

" Thật không?"

Đại Cương vội vàng hỏi một câu.

Đại Cương hơn tôi 10 tuổi, ngày xưa cũng tham gia trận đả động lịch sử, tham gia các đợt xét xử, hội thẩm phán rất nhớ mặt, có rất nhiều người trong sạch trước phiêm toà vô duyên vô cớ lại bị sử tử hình.

Tôi liếc nhìn Đại Cương, rồi gật đầu.

Sắc mặt của Đại Cương thay đổi, nói với Lâm Hải Nhân: " Bàn Đại Hải, cậu nghe rõ tiểu Tuấn nói chưa, đừng có đi uống rượu, đánh bài giao du với bọn họ nữa, đây không phải là chuyện đùa đâu."

Bàn Đại Hải cố chấp không nghe, nói thầm: " Tôi không phải không nghe tiểu Tuấn, nhưng chuyện tôi đi đánh bài cùng bọn họ, thỉnh thoảnh mới đi uống rượu cùng nhau, thật sự không còn chuyện gì khác, chẳng lẽ như vậy cũng cho là phạm pháp hay sao?"

Tôi tức giận, nhịn không được, lập tức mắng: " Anh đúng là đồ con lợn, lúc nào bắt đầu thi hành chính sách mới, không phải là diệt tận gốc hay sao? Đến lúc đó đến cơ hội để anh đứng lên giải thích cũng không có."

Hắc Tử gật đầu: " Tiểu Tuấn nói rất có lí, lần trước khi anh ở huyện Thanh An, không phai không có cơ hội để nói ra lí do của mình hay sao?"

Nhắc đến huyện Thanh An, Bàn Đại Hải mới không phản bác lại lời của tôi. Lúc đó không phải tôi âm thầm đi theo Bành Phi và Bạch Dương đến huyện Thanh An, bây giờ không biết Hắc Tử phải gánh trọng tội gì ?

Thấy không khí quá nặng nề, tôi liền cười, cầm chén rượu lên, nói: " Anh em, tôi cũng vì muốn tốt cho anh em thôi, nào, cạn chén..."

Ba người này rất thích rượu, nhưng nếu nói đến tửu lượng của ai lớn, thì Bàn Đại Hải vẫn là số một, nghe tôi nói như vậy, mọi người lập tức cạn chén.

" Cạn chén..."

" Bàn Đại Hải, nhỡ rõ những gì em nói đấy nhé, tuyệt đối không được lấy tính mệnh mình ra để đùa được!"

Uống mấy chén rượu rồi, tôi vẫn cảm thấy không yên tâm, liền nhắc lại một câu .

" Tiểu Tuấn, yên tâm đi, lời của em, anh sẽ ghi nhớ, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh sẽ không giao du với bọn chúng nữa."

Hắc Tử là bạn tri kỷ của Đại Hải, anh ấy biết Đại Hải nói không đúng với trong lòng nghĩ, cười, nói: " Cậu muốn đánh bài đúng không? Từ nay về sau, tôi và Đại Cương sẽ đánh bài cùng cậu, đến nhà tôi đánh, gọi chị dâu cậu làm vài món ngon phục vụ chúng ta, cậu nghĩ thế nào?"

Mặc dù Hắc Tử và Thạch Tú Lệ chưa kết hôn, vẫn chưa động phòng hoa trúc, cơ bản, mọi người vẫn gọi chị Tú Lệ là chị dâu.

Bàn Đại Hải vui mừng, kêu lên: " Vậy còn gì bằng! "

Nghe săp xếp của Hắc Tử, tôi mới chính thức yên tâm.

Ai ngờ tôi lại là người đứng đằng sau săp xếp cho Hắc Tử và mọi người, toàn bộ cũng không thể ngờ tới, một vụ tai hoạ lớn đang lặng lẽ hướng về phía tôi. Kiếp trước vụ tai hoạ không thể phát sinh được tôi, vì tôi cũng không tự hào về lời" Dự cảnh" của mình, không biết sau khi sống lại, có bao nhiêu việc thay đổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.