Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1902: Khiêu khích đã leo thang!



"Thế nào, có hứng thú đi làm cú massage không? Ở chỗ này hay là Thủy Lam Chi Dạ?"

Cận công tử châm một điếu thuốc rồi thuận miệng hỏi. Chiếu theo ý tứ của Cận Hữu Vi là nên đi Thủy Lam Chi Dạ mới tốt hơn, cũng không phải nói thủ pháp massage của khách sạn Thu Thủy không chuyên nghiệp bằng Thủy Lam Chi Dạ, mà là nơi này nếu đã bị theo dõi, vậy thì nên cẩn thận mới tốt hơn.

"Giải quyết ngay chỗ này đi, đỡ phải chạy tới chạy lui."

Liễu Tuấn cũng không thèm để ý. Lưu Phi Bằng có chủ ý xấu gì đi nữa cũng không dám vô lễ với bản thân Liễu Tuấn, cơ quan chấp pháp của tỉnh A cũng không đến mức chẳng phân nặng nhẹ mà tự tìm phiền phức. Vả lại xưa nay Liễu tỉnh trưởng đi massage vẫn rất chính quy.

"Được, giải quyết ngay ở đây vậy."

Cận công tử thì càng không lưu ý gì. Trên nguyên tắc, Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn càng nắm bóp nhau gay gắt thì Cận công tử sẽ càng an toàn. Ở tại thời khắc mấu chốt như lúc này, Lưu Phi Bằng tuyệt đối sẽ không chủ động đi trêu chọc Cận Tú Thật. Đừng thấy Cận Tú Thật đã lui xuống, nhưng lực ảnh hưởng vẫn rất sâu xa, không chỉ tại tỉnh A, cho dù tại cao tầng thì Cận Tú Thật vẫn có thể nói được vài lời.

Hai người theo nhau ra cửa, đi đến phòng massage của khách sạn.

"Hắc hắc, khứu giác của mọi người cũng nhạy cảm thật, nghe được tin tức cả rồi."

Cận Hữu Vi nhìn lướt qua hoàn cảnh rồi cười lạnh nói. Lời này của Cận công tử cũng có ý chỉ. Ngày xưa khách sạn Thu Thủy bất kể là bộ môn nào cũng đều kín người hết chỗ, rất nhiều khi cần phải hẹn trước, hiện tại phòng massage lại vắng vẻ không một người, mười mấy nhân viên thì rảnh rỗi tốp năm tốp ba tụ tập tám chuyện với nhau. Không hề nghi ngờ, tin tức trong tỉnh nhằm vào khách sạn Thu Thủy để "xuất thủ", rất nhiều quan viên đã nghe được.

Những nơi sa hoa cùng loại như khách sạn Thu Thủy đã không có quan viên đến tiêu phí, sinh ý lập tức giảm đi hơn phân nửa. Đây cũng là điểm đặc sắc của quốc nội, vô cùng rõ rệt.

Liễu Tuấn thản nhiên cười: "Cậu cũng có thể nghe được tin tức, đương nhiên người khác cũng có thể nghe được."

"Chán cái bọn không có chủ kiến này."

Cận Hữu Vi căm giận nói, sắc mặt rất không vui.

Liễu Tuấn cười lắc đầu, cũng không nói tiếp.

Sĩ đồ hiểm ác, các quan viên nên cẩn thận một chút cũng là điều hợp lý. Nếu đi lầm đường, một phút trước còn đang làm báo cáo trên đài, uy phong hiển hách, một phút sau có thể phải đi Kỷ ủy uống trà.

Sự xuất hiện của Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi hình như đã đâm một cái kim mạnh vào các nhân viên massage, tất cả mọi người vội vàng đứng dậy, nhiệt tình tiếp đãi hai vị khách "to gan".

Liễu Tuấn vẫn quy củ cũ, chọn nhân viên số 98, cũng không phải vì lần hồ đồ trước đó của Đinh Linh mà đổi lại "khẩu vị".

Liễu tỉnh trưởng là một người rất nhớ tình xưa.

Cận Hữu Vi tại khách sạn Thu Thủy cũng có nhân viên massage quen, mặc dù bất hòa với sự 'nhất thành bất biến' như vậy của Liễu Tuấn nhưng cũng không đến mức mỗi một lần tới thì đổi lại một người.

Hai người thay y phục rồi nằm xuống trên chiếc giường massage mềm mại.

Nhân viên massage rất nhanh nhẹn bắt đầu công việc.

"Liễu Tuấn, cậu dự định làm như thế nào đây? Cứ để mặc họ làm bừa hả?"

Cận công tử một bên hưởng thụ phục vụ, một bên hút thuốc rồi thuận miệng hỏi.

Lại nói tiếp, danh tiếng Cận công tử nói nghĩa khí cũng không phải là giả, bởi vậy cậu ta rất tự giác coi chuyện của Liễu Tuấn xem như là chuyện của mình, nhịn không được muốn rút dao tương trợ.

Liễu Tuấn không vội vã trả lời, trầm mặc một lúc mới nói: "Đừng lo, cứ xem thêm một lúc rồi tính."

Cận Hữu Vi rất không dễ chịu nói: "Còn xem gì nữa? Xem đến lúc người ta bò lên đầu cậu đái một bãi hả. Hiện tại là đang dò đường, cậu mà không phản ứng, kế tiếp sẽ leo thang thôi."

Phải nói, lời Cận Hữu Vi phân tích không phải là không có đạo lý. Nếu Lưu Phi Bằng đã bắt đầu động thủ, tuyệt sẽ không chỉ có như vậy, mà sẽ lấy đó làm bàn đạp để mưu cầu thắng lợi cuối cùng. Vừa suy nghĩ cho quyền vị vững chắc của bản thân hắn, cũng là vì phối hợp với động tác nhất trí của đại phái hệ.

Liễu Tuấn cười, nói: "Leo thang thì càng tốt."

"Tốt?"

Cận công tử nhất thời mụ cả đầu.

Gần đây Cận công tử phát hiện Liễu Tuấn càng lúc càng "mềm yếu", trước kia thì tựa như một con nhím, người ta còn chưa đụng vào y, chỉ đến gần vài bước thôi, gai góc cả người đã không khách khí dựng thẳng lên, bộ dạng như hổ đói rình mồi. Hiện tại thì ngược hoàn toàn, bị người đánh tới cửa, không ngờ còn chưa có bất cứ phản ứng nào.

Đây còn là Liễu Tuấn sao?

"Cận Hữu Vi, nếu như muốn kiểm nghiệm sự trung thành của một người, cậu biết biện pháp tốt nhất là gì không?"

Thấy Cận công tử nôn nóng lườm mình, Liễu Tuấn lại mỉm cười hỏi một câu.

"Là cái gì?"

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Chính là để đối thủ của mình giúp mình kiểm nghiệm."

Cận Hữu Vi nhất thời không nói lời nào, lông mày khẽ cau lại, hình như đang tỉ mỉ suy nghĩ nội hàm về những lời của Liễu Tuấn.

Có lẽ, Liễu Tuấn đã đúng. Thời gian y rất có quyền thế, toàn bộ thuộc hạ, thậm chí người ở phái trung lập đều sẽ ở trước mặt y tận lực lấy lòng, nghĩ mọi biện pháp để dựa vào. Nội tâm của những người này tới cùng là nghĩ như thế nào thì không thể biết được, một khi thất thế, những người này sẽ có biểu hiện khác nhau. Bởi vậy do đối thủ tới kiểm nghiệm lòng trung thành của thuộc hạ, đó chắc chắn là biện pháp tốt nhất.

Tuy nhiên Cận công tử cũng có suy nghĩ của mình, trầm tư một hồi mới nói: "Việc này cũng phải có một điều kiện tiên quyết."

"Điều kiện tiên quyết gì?"

"Cậu nếu có thể bảo chứng, sau khi kiểm nghiệm còn có thể sử dụng họ nữa."

Liễu Tuấn liền bật cười, dứt khoát nhắm mắt lại, hết sức chuyên tâm hưởng thụ massage, không hề để ý tới Cận Hữu Vi.

Lại chơi trò âm thầm.

Cận Hữu Vi không khỏi oán thầm vài câu. Có điều sau khi oán thầm, Cận công tử cũng an tâm không ít, có vẻ như quen biết Liễu Tuấn thời gian dài như vậy, quả nhiên người này vẫn chưa từng đánh qua trận nào mà không nắm chắc.

***

Sự suy đoán của Cận Hữu Vi quả có đạo lý, quả nhiên rất nhanh, Lưu Phi Bằng đã leo thang tiến công.

Khí trời càng lúc càng nóng, trong phòng làm việc mặc dù mở điều hòa, nhưng khi Liễu tỉnh trưởng thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn có thể cảm nhận được tầng không khí nóng này, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể ập vào từ cửa sổ để tắm lên làn da của Liễu tỉnh trưởng.

Khí trời nóng như thế, Liễu Tuấn sẽ không có an bài nhiều hành trình xuống xuống nông thôn. Bất kể nói như thế nào, cho dù Liễu tỉnh trưởng không sợ vất vả cực nhọc thì cũng phải suy nghĩ thay cho cán bộ quần chúng, bây giờ mà điều động binh lực cũng không được tốt.

Kha Khải Phàm khẽ đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một sấp tư liệu, thần sắc rất là ngưng trọng, hình như còn có vài phần lo lắng.

Điều này thì khá hiếm thấy, Kha Khải Phàm mặc dù trẻ tuổi, cũng đã qua cái tuổi tập đứng, theo Liễu Tuấn đã 4 năm thời gian, sớm đã thành rèn luyện đến mức trầm ổn dị thường, tình hình thông thường sẽ rất khó khiến trên mặt hắn hiện ra vẻ lo lắng.

Liễu Tuấn nhìn hắn với ý trưng cầu.

Kha Khải Phàm bước nhanh đi tới trước bàn, nói: "Tỉnh trưởng, chỗ này có mấy bức thư tố cáo, là về Vương Cam thị trưởng An Phong."

Nói rồi, Kha Khải Phàm nhẹ nhàng đặt tư liệu ở trước mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn khẽ nhíu mày, cũng không vội đi duyệt tư liệu này mà nhẹ giọng hỏi: "Cụ thể là nội dung gì?"

"Vấn đề kinh tế và vấn đề tác phong, đa số là những điều đã tố cáo trước kia. Đoạn thời gian Vương Cam và Hồng Thiên Kính nhập ban đã cùng mấy nhà thầu lui tới rất mật thiết, vài công trình cầu đường và công trình xây dựng cơ bản của TP.An Phong đều là Vương Cam tự tay ký tên, giao cho mấy nhà thầu này đi xây, rất ít khi trải qua phương thức công khai gọi đấu thầu, một lần duy nhất công khai gọi thầu còn có nội tình giao dịch. Tôi đã đơn giản thống kê qua, năm bức thư tố cáo và tổng cộng có 12 ví dụ cụ thể, liên quan đến tổng kim ngạch gần 400 vạn; mặt khác, trên thư tố cáo cũng nói vấn đề tác phong của Vương Cam, nói hắn cùng bảy cô gái có quan hệ nam nữ không chính đáng. Trong đó một người vốn là cán bộ kế hoạch hoá gia đình của một hương trấn, chỉ mấy năm thời gian đã đề bạt đến cương vị phó cục trưởng Cục Vệ sinh thành phố, quá đặc cách. . . Trong thư tố cáo còn có ảnh chụp, là ảnh chụp của Vương Cam và phó cục trưởng kia cùng một chỗ, tương đối thân mật. . . Khoảng thời gian vấn đề phát sinh chỉ tập trung tại một năm rưỡi trước đây, sau khi Hồng Thiên Kính bị bắt, Vương Cam không có vấn đề rõ rệt hơn xuất hiện."

Kha Khải Phàm đơn giản nói một chút tình huống, trật tự rất rõ ràng.

Liễu Tuấn đã nhíu mày đến thành một khối.

Kha Khải Phàm chờ đợi một hồi, thấy Liễu Tuấn không có chỉ thị gì khác, liền khom lưng nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, hút vài ngụm, lúc này mới đưa tay cầm lấy thư tố cáo trước mặt, chậm rãi nhìn qua. Cũng giống như Chu tiên sinh, Liễu Tuấn xem tư liệu tương đối tỉ mỉ, rất ít khi cưỡi ngựa xem hoa, thường thường còn muốn đối chiếu trước sau. Tổng cộng có 5 thư tố cáo, Liễu Tuấn còn muốn đối chiếu lẫn nhau, nhìn xem có chỗ nào không khớp hay không.

Nội dung Kha Khải Phàm tổng kết trên cơ bản rất đúng chỗ. Hiện giờ vấn đề chủ yếu của cán bộ lãnh đạo cũng chỉ xuất phát từ phương diện lĩnh vực kinh tế và tác phong cá nhân. Rất hiển nhiên, 5 thư này dùng từ dùng câu đều rất cặn kẽ, liếc mắt là có thể nhìn ra bản lĩnh chữ nghĩa của người viết rất cao, và mặc dù là thư tố cáo nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút tài văn chương, ăn khớp trước sau, hành văn liền mạch lưu loát, nội dung của 5 bức thư cũng đại để giống nhau, rất có khả năng là xuất phát từ tay cùng một người.

Liễu Tuấn xem xong lại cầm lấy tấm ảnh chụp xem.

Trong ảnh là Vương Cam cùng một người phụ nữ trẻ tuổi đang thân mật, bối cảnh là ở một bãi biển. Rất rõ không phải là ở TP.An Phong, vì An Phong là thành phố đất liền nên không thể có bãi biển.

Người phụ nữ nhìn từ ảnh cũng chỉ 26, 27 tuổi, tướng mạo cũng được coi là xinh tươi.

Ảnh còn rất mới, nhìn qua không giống như là chụp từ 2 năm trước, chắc là "kiệt tác" trong đoạn thời gian gần đây.

Điều này nói rõ, sau khi Hồng Thiên Kính rơi đài, trên kinh tế Vương Cam đã thu liễm rất nhiều, không dám với tay quá dài. Trên nội dung những bức thư tố cáo này cũng có thể nhìn ra, vấn đề kinh tế chủ yếu chỉ xảy ra tại lúc Hồng Thiên Kính còn trong ban mấy năm, cũng có một số vấn đề Vương Cam khi nhậm chức tại đơn vị trực thuộc tỉnh, nhưng tỉ lệ không lớn. Có lẽ là người tố cáo không quá rõ đối với tình huống khi Vương Cam còn nhậm chức tại đây.

Bởi vậy có thể thấy được, người tố cáo này 8/10 chính là cán bộ của TP.An Phong.

Về phần quan hệ không chính đáng của Vương Cam cùng người phụ nữ kia, khẳng định sẽ không bởi vì việc Hồng Thiên Kính rơi đài mà đình chỉ. Theo tin tố cáo nói, nữ phó cục trưởng này gọi là Từ Diễm Trân, đến nay chưa kết hôn, nhưng đã "thu dưỡng" một đứa trẻ, người tố cáo còn trực tiếp chỉ ra đứa bé mà cái gọi là thu dưỡng chính là con của Vương Cam và Từ Diễm Trân, là con riêng của họ. Tuy nhiên trên ảnh chụp không có đứa bé này.

Liễu Tuấn nhìn tấm ảnh một lát rồi nhẹ nhàng buông xuống, hơi dựa người về sau, hít mội hơi thuốc rồi chậm rãi thở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.