Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1909: Liễu tỉnh trưởng bị cà lăm



Liễu Tuấn về đến nhà thì đã hơn 9h.

Trong khoảng thời gian này, Liễu tỉnh trưởng tương đối bận rộn. Mỗi hạng mục công tác kiến thiết kinh tế trong tỉnh mặc dù được tiến hành ngay ngắn rõ ràng, nhưng chung quy có một số chuyện cần tỉnh trưởng đích thân quan tâm.

Tương tự vậy, Lưu Phi Bằng cũng bề bộn nhiều việc.

Khác nhau ở chỗ, ngày mà hai người bận rộn có khác nhau. Lưu Phi Bằng là bận việc triệu kiến các cán bộ lãnh đạo chủ chốt của bộ môn trực thuộc tỉnh và thành phố, cùng họ tiến hành tham thảo vấn đề tương quan trên đại hội Đảng toàn tỉnh lần thứ 8 sắp tổ chức. Không thể nghi ngờ, đây là Lưu Phi Bằng vì cố gắng toàn diện khống chế tiến trình đại hội Đảng mà tiến hành. Đồng thời thông qua những triệu kiến này kéo gần cảm tình của Lưu Phi Bằng cùng các cán bộ bên dưới, tiến thêm một bước tạo quyền uy của bí thư Tỉnh ủy.

Mà Liễu Tuấn trên cơ bản đối với công tác cán bộ cùng công tác Đảng thì lờ đi không nói đến, triệu kiến cán bộ cấp dưới chủ yếu là thảo luận vấn đề về lĩnh vực kiến thiết kinh tế. Nhìn qua, hai vị đại ban trưởng của tỉnh A đã phân công nhau vô cùng minh xác.

Nếu sự "ương ngạnh" của Liễu Tuấn đã khiến cho cao tầng quan tâm, như vậy Liễu tỉnh trưởng cần phải chú ý một chút.

Nghiêm Phỉ không giống như mọi khi tới cửa nghênh tiếp y.

Liễu Tuấn cũng không để ý, trực tiếp đẩy ra cửa phòng ngủ đi vào nhìn, Nghiêm Phỉ cũng không có ở trong phòng ngủ.

Như vậy chính là đang ở phòng làm việc.

Căn lầu số 18 viện Thường ủy Tỉnh ủy có một gian phòng đặc biệt thiết kế cho Nghiêm Phỉ, mà "phân xưởng sản xuất" chân chính thì thiết lập tại một nhà xưởng nhỏ cách viện Thường ủy Tỉnh ủy không xa. Bản thảo mà Nghiêm Phỉ thiết kế sẽ tại nơi đó sản xuất ra thành phẩm, sau đó đưa tới trong tay hộ khách các nơi trên toàn cầu.

Như vậy một nhà xưởng sản xuất mô hình điểm đối điểm, cộng thêm nhân viên quản lý cần thiết sẽ vượt quá 20 công nhân, y phục giá thấp nhất cũng ngoài 200k đôla một bộ, chắc chắn là cần phải suy nghĩ và chế tác tỉ mỉ. Có đôi khi, thời gian chế tác một bộ y phục thậm chí vượt qua thời gian Nghiêm Phỉ thiết kế trang phục. Công việc thiết kế này chú ý chính là linh cảm, thường thường thời gian chân chính dùng cho thiết kế cũng không dài, thời gian suy nghĩ ngược lại lâu hơn. Một khi phương án thiết kế đã hiện lên hoàn thiện ở trong đầu, Nghiêm Phỉ liền ngồi xuống "vung bút là thành".

Tại phương diện thiết kế trang phục này, Nghiêm Phỉ quả thực là thiên phú phi phàm.

Khi Liễu Tuấn đi vào thì thấy Nghiêm Phỉ đang bày ra một bộ váy màu trắng, trên mặt tràn đầy nụ cười, bộ dạng rất vui mừng. Tuy nhiên Liễu tỉnh trưởng lập tức cảm thấy có chút choáng đầu.

"Tiểu Tuấn, anh đã về rồi hả?"

Chào hỏi Liễu tỉnh trưởng không phải là Nghiêm Phỉ, mà là Lương Xảo.

Nói chính xác, là Lương Xảo ở ngoài nghìn dặm chào Liễu Tuấn.

Trên vách tường phòng làm việc lắp một màn hình LCD thật lớn, khuôn mặt thuỳ mị của Lương Xảo lúc này đang hiện ra trên màn hình.

Thiết bị này là gần đây Nghiêm Phỉ mới lắp. Từ sau khi ngoéo tay cùng Nghiêm Phỉ ở trên đại hội triển lãm sản phẩm cao cấp, Liễu tỉnh trưởng "bị buộc bất đắc dĩ" phải dè dặt hướng về Lương Xảo chuyển cáo "lời mời" của Nghiêm Phỉ. Y cũng biết, lấy sự dịu dàng của Lương Xảo thì tuyệt đối sẽ không khiến y khó xử, chỉ là bản thân Liễu tỉnh trưởng ngại mà thôi. Phỉ Phỉ và Xảo Nhi đều là người Liễu Tuấn yêu nhất nên y không muốn giữa hai người bọn họ sản sinh sự mâu thuẫn không vui nào dù chỉ một chút.

Mà câu trả lời thuyết phục của Lương Xảo cũng giống như dự liệu của y, lập tức mỉm cười đã đáp ứng "thỉnh cầu" của Liễu Tuấn, nói là sẽ chủ động liên hệ cùng Nghiêm Phỉ, cô còn nói là đã lâu rồi chưa gặp Phỉ Phỉ nên cũng rất nhớ.

Giữa hai vị ái thê tới cùng là liên hệ như thế nào, Liễu tỉnh trưởng cũng không dám đi hỏi.

Gặp những chuyện như thế này, Liễu nha nội xưa nay "dũng mãnh" áp dụng chính là "sách lược đà điểu".

Phỉ Phỉ hai ba câu đã không rời khỏi nghề chính, hàn huyên không lâu liền muốn biểu diễn đại tác phẩm của mình cho Lương Xảo nhìn. Giữa tuyệt thế mỹ nữ, trên những vấn đề này luôn tìm được đề tài chung. Lương Xảo thân là chủ tịch tập đoàn khách sạn lớn nhất toàn cầu, có thể nói là kiến thức rộng rãi, đối với nhận thức về trang phục đương nhiên phụ nữ thông thường không thể sánh bằng, và thường thường có thể cung cấp cho Nghiêm Phỉ rất nhiều ý kiến rất đúng trọng tâm.

Chẳng qua quay về cameras nho nhỏ để biểu diễn trang phục và phong thái của mình quả thực không quá thuận tiện, nói cũng không thuận tiện. Thường thường biểu diễn một lúc lại phải chạy tới trước máy vi tính trò chuyện một hồi.

Có điều nó cũng không làm khó được Xảo Nhi.

Lương Xảo liền đề nghị, tại mỗi phòng đều lắp đặt một màn hình kèm thêm cameras, loa phát thanh, tất cả đều phân phối đầy đủ hết. Như vậy Phỉ Phỉ có thể thoả thích biểu diễn phong thái của mình, hai người dường như mặt đối mặt nói chuyện với nhau vậy.

Nghiêm Phỉ đại hỉ, lập tức tiếp nhận kiến nghị này, như vậy hôm nay sẽ có truyền hình trực tiếp "hội triển lãm thời trang".

Cả gian phòng làm việc trên cơ bản đều nằm trong phạm vi của cameras quay chụp, Liễu tỉnh trưởng vừa xuất hiện, Xảo Nhi đương nhiên thấy được y. Chỉ là rất nhanh, Xảo Nhi liền ở bên kia mím môi cười khẽ.

Thực sự dáng dấp sững sờ của Liễu tỉnh trưởng quá thú vị, Xảo Nhi nhịn không được bật cười.

"Tiểu Tuấn, anh về rồi à? Anh xem trang phục này của em thiết kế thế nào?"

Liễu tỉnh trưởng kìm lòng không đậu mà gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Đẹp, đẹp!"

"Chị Xảo Nhi, chị nghe được chưa? Tiểu Tuấn cũng nói y phục này đẹp. . .vóc người của chị cũng gần tương tự như của em, cỡ chắc không cần sửa lại, ngày mai em sẽ đưa qua cho chị. . ."

Nghiêm Phỉ lập tức nói với Xảo Nhi, dáng dấp có chút đắc ý.

Liễu tỉnh trưởng thì càng choáng.

Không ngờ trang phục này là Phỉ Phỉ thiết kế cho Xảo Nhi? Nhân viên thiết kế "kiêm nhiệm" người mẫu, trước tiên làm móc treo quần áo?

Tuy Liễu tỉnh trưởng cơ trí vô song, da mặt vô song, cũng là khó có thể tin.

Xảo Nhi cười duyên: "Được thôi, em gửi qua đây nhanh đi."

Hai vị kiều thê đều diễm lệ tuyệt luân như vậy, y phục mặc ở trên người Phỉ Phỉ rất thích hợp, mặc ở trên người Xảo Nhi hẳn là cũng cực kỳ đẹp. Kỳ thực Liễu Tuấn là muốn nói, nữ nhân đẹp mặc cái gì hay không mặc cái gì đều không sao cả, chỉ cần đứng thôi chính là một đạo phong cảnh tuyệt mỹ.

Đơn độc ở cùng Phỉ Phỉ hoặc là Xảo Nhi là thời gian Liễu Tuấn thấy thả lỏng nhất, cái loại cảm giác khát khao này thấm vào ruột gan. Nhưng hiện tại, Liễu tỉnh trưởng chỉ cảm thấy trên lưng lạnh lẽo, có thể cảm giác được mồ hôi lạnh đang thấm ra. Hình như ở thêm chỗ này một giây đồng hồ đều cảm thấy rất không được tự nhiên.

"À, Phỉ Phỉ, Xảo Nhi, hai người. . . hai người cứ tiếp tục đi, anh. . .anh đến thư phòng xử lý văn kiện đây. . ."

Liễu tỉnh trưởng thường ngày khí khái vô thượng "Thái Sơn sụp đổ mà không sợ", không ngờ đã nói lắp bắp.

Phỉ Phỉ cùng Xảo Nhi đồng thời phát ra tiếng cười "khanh khách". Liễu tỉnh trưởng mồ hôi lạnh trực tiếp toát ra từ trán.

"Hì hì, Tiểu Tuấn, anh ở chỗ này nói chuyện với chị Xảo Nhi đi, em đi chuẩn bị bữa ăn khuya cho anh. . ."

Nghiêm Phỉ cười hì hì nói.

"Vậy. .. cho anh chút sữa và bánh bích quy thì được rồi. . ."

Liễu tỉnh trưởng vội nói, lòng bàn chân có ý muốn đi nhưng hai vị kiều thê không có gật đầu, Liễu tỉnh trưởng dù có cái tâm này cũng không dám đi khỏi đây, chỉ có thể tùy ý mồ hôi lạnh chảy thành dòng.

Kỳ thực Liễu Tuấn tuy có thói quen buổi tối ăn khuya, đa số thời gian cũng không phải Nghiêm Phỉ động thủ vì tự có nhân viên phục vụ làm thay. Luận trù nghệ, Nghiêm Phỉ và Lương Xảo cũng không cùng một tầng cấp. Từ nhỏ đến lớn, số lần Phỉ Phỉ xuống bếp cũng chỉ được mấy lần, cũng không biết có đếm đủ đầu ngón tay không. Nghiêm Phỉ cũng chỉ mượn cớ để cho Liễu Tuấn một mình trò chuyện với Lương Xảo mà thôi.

Phỉ Phỉ ngây thơ tuy ngây thơ nhưng đầu óc cũng không ngốc.

"Được, em sẽ đi hâm nóng sữa cho anh, ăn lạnh cũng không tốt, sẽ hại dạ dày. Đúng không, chị Xảo Nhi?"

Nghiêm Phỉ vẫn kiên trì xưng hô với Lương Xảo như hồi nhỏ. Có vẻ như lúc còn rất nhỏ, Nghiêm Phỉ có một hồi cùng Liễu Tuấn nhắc qua, khi lớn lên cô muốn mình đẹp như chị Xảo Nhi. Lại nói tiếp, thời gian đó Xảo Nhi chính là thần tượng của Nghiêm Phỉ.

Xảo Nhi mỉm cười gật đầu.

Phỉ Phỉ liền hướng Xảo Nhi khẽ giương lên tay, nhẹ nhàng rời khỏi phòng làm việc, khi ra cửa còn rất cẩn thận đóng cửa phòng lại.

"Tiểu Tuấn, nhìn anh kìa, đầu đầy mồ hôi, còn không lau đi."

Lương Xảo ở bên kia dịu dàng nói, nhìn thần sắc hình như còn muốn từ màn hình vươn tay ra, tự tay lau mồ hôi trên trán cho Liễu Tuấn.

Sau đó, Xảo Nhi "ngạc nhiên" khi thấy không ngờ Liễu tỉnh trưởng giơ tay lên, dùng ống áo sơ mi trắng tinh lau một cái trên trán mình, đây hoàn toàn là động tác vô ý thức.

Xảo Nhi không khỏi bật cười.

Liễu Tuấn hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra mới coi như là cật lực trấn định tâm trạng của mình, sau đó y nhìn Xảo Nhi đang tươi cười như mùa xuân, thấp giọng nói: "Xảo Nhi, xin lỗi. . ."

Xảo Nhi kinh ngạc: "Sao nói như vậy? Anh có gì mà phải xin lỗi. . .?"

Liễu Tuấn im lặng.

Toàn bộ hồng nhan tri kỷ đều đang bao dung mình, dùng toàn bộ tâm tư để yêu mình. Mỗi khi nghĩ vậy, trong lòng Liễu tỉnh trưởng kìm lòng không đậu thấy hổ thẹn.

"Tiểu Tuấn, anh đừng nghĩ như vậy, em và Phỉ Phỉ vẫn rất tốt mà. Chắc là qua một đoạn thời gian, chúng ta sẽ cùng đi Quỳnh Hải nghỉ phép, mang cả Nhạc Nhạc và Dương Dương cùng đi. . .anh em chúng nó cũng nên gặp mặt nhau."

Dừng một chút, Xảo Nhi còn nói thêm: "Vốn là liên hệ không bao lâu thì Phỉ Phỉ đã có ý này rồi. Em còn lo là hiện tại thế cục rất mẫn cảm, vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa, đợi đại cục đã định thì tương đối ổn thỏa hơn."

Nếu so sánh nhân sinh từng trải thì Lương Xảo so với Nghiêm Phỉ phong phú hơn nhiều, đối với cục diện chính trị tại quốc nội cũng lý giải rất sâu.

Khách sạn Thu Thủy cũng đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.

Liễu Tuấn vội nói: "Đừng lo, mọi người nếu muốn gặp mặt thì lúc nào cũng được mà, không cần để ý tới những việc này."

Lương Xảo thản nhiên cười: "Em biết là anh không sợ. Được rồi, không có việc gì, chúng ta có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa cũng được. Chuyện của khách sạn Thu Thủy và địa ốc Hoa Hưng đều có chị Mộng Doanh cùng Hắc Tử làm chủ rồi, họ dựa theo sự phân phó của anh đi làm lập tức sẽ có kết quả thôi."

Liễu Tuấn gật đầu, khẽ thở dài, nói: "Xảo Nhi, bọn trẻ. . .sau này chúng nó sẽ không trách anh chứ?"

"Không đâu, anh yên tâm đi, bình thường em hay kể chuyện của anh cho Nhạc Nhạc nghe, nó còn nói anh là người nó sùng bái nhất."

Xảo Nhi liền dịu dàng an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.