Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1913: Hữu hảo cùng chủ quyền



Hà Trường Chinh không nói lời nào, Liễu Tuấn cũng không nói, hai người cứ ngồi yên lặng như thế, hình như đều đang có suy nghĩ riêng.

Có người nói, thời gian Hà Trường Chinh bồi bạn với lão gia tử cũng là như thế này, hai cha con cứ ngồi như thế, chỉ thỉnh thoảng mới đối đáp một hai câu. Thời gian bồi bạn cũng không có quy tắc, thường thường là 20-30p, thời gian dài cũng hơn 1 giờ.

Mặc dù Hà Mộng Doanh không có nghe được họ nói chuyện, nhưng vẫn ở xa xa quan tâm. Hai mẹ con nói cũng cảm thấy có chút không yên lòng.

Dì Nhiếp nói: "Mộng Doanh này, hai ngày nữa là thứ 7 rồi? Mang Nam Phương qua đây đi, cũng đã mấy ngày không gặp nó rồi."

"A, được. . .thằng bé này, muốn nó qua đây còn phải có điều kiện nữa đấy. . ."

Dì Nhiếp không khỏi bật cười: "Điều kiện gì?"

"Nó nói muốn một cây súng thật, không phải là súng món đồ chơi."

Nhớ tới điều kiện này của con trai, Hà Mộng Doanh cũng bật cười. Mấy món đồ chơi trong nhà nhiều nhất cũng chỉ là mấy món như súng ống, xe tăng đại pháo, máy bay hỏa tiễn các kiểu, hoàn toàn có thể thành lập một nhánh quân đội hiện đại hoá. Ngay từ đầu là Hà Mộng Doanh tận lực bồi dưỡng sự nhiệt tâm của con trai đối với súng ống, chút bất tri bất giác đã biến thành nhiệt tâm của bản thân Hà Nam Phương. Khi có tuổi tác và chút tri thức về súng ống, nó cũng biết trong tay ông ngoại quản súng của cả nước nên nổi lên tâm tư này, muốn một cây súng thật để chơi.

Dì Nhiếp cười vài tiếng, lại hơi nhíu mày: "Con thật sự có dự định để sau này nó tham gia quân ngũ sao?"

"Đúng thế. . . con cháu Hà gia chúng ta không làm lính thì làm cái gì?"

Có đôi khi, Liễu Tuấn cũng giống như một đứa trẻ. Tuy nhiên dì Nhiếp biết, hôm nay Liễu Tuấn ở trong mắt của nguyên lão và cao tầng từ lâu đã có địa vị khác. Khi các nguyên lão nói chuyện cũng thường hay nói về mấy nhân tài mới xuất hiện này.

Đội ngũ nhân tài của Trung ương đã từ từ thành hình.

Có thể bởi vì "tâm tính trẻ con" này của Liễu Tuấn nên con gái của mình mới cam tâm tình nguyện ở cùng với nó.

"Bác Hà, ngày 1/10 tới Lương Kinh Vĩ sẽ được thăng cấp quân hàm phải không?"

Suy nghĩ một lúc, Liễu Tuấn mở miệng hỏi.

Trên đại hội Đảng toàn quốc vào năm tới, Hà Trường Chinh bởi vì quan hệ đến tuổi tác nên khẳng định sẽ lui xuống. Long Khánh Hải rất có thể sẽ thay thế chức Thường vụ của hắn. Tiêu Đông Chiến tư lệnh viên quân khu Đông Nam phỏng chừng cũng sẽ vào ngày 1/10 năm nay tấn hàm thượng tướng.

Nguyên là nội bộ quân đội có kiến nghị, muốn điều nhiệm Lương Kinh Vĩ đến quân khu Tây Bắc. Gần đây một số phần tử có dã tâm của bên kia đã liên tiếp gây rối, xảy ra rất nhiều huyết án, Trung ương dự định muốn cải tổ ban lãnh đạo của quân khu Tây Bắc, an bài qua đó một số tướng lĩnh trẻ tuổi, lấy thái độ cương quyết để ứng đối với sự cố bất thình lình. Nhưng sau cùng Lương Kinh Vĩ vẫn ở lại quân khu Đông Nam.

Mà một Mãn viên sư của cánh quân Khoái Phản đã được điều về đóng giữ tại tỉnh Thiên Sơn. Sư trưởng của sư đoàn này chính là Vũ Chính Hiên anh rể của Liễu Tuấn. Lấy thân phận tham mưu trưởng của cánh quân Khoái Phản, kiêm nhiệm sư trưởng, cũng tại nơi đóng quân thành lập một sở chỉ huy và do Vũ Chính Hiên kiêm nhiệm chủ nhiệm, có người nói chiếm được thụ quyền rất lớn, dưới tình huống khẩn cấp có thể áp dụng hành động khẫn cấp, không cần phải xin ý kiến trước.

Cánh quân Khoái Phản là bộ đội tinh nhuệ nhất của quốc nội hợp thành, trên danh nghĩa thuộc về danh sách chỉ huy của lục quân, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn trên nhân viên biên chế và trang bị vũ khí so với sư đoàn lục quân dã chiến theo truyền thống, nhân viên có khả năng cao, hỏa lực cường đại, trên cơ bản đã thực hiện chuẩn số hoá trang bị, năng lực tác chiến cùng năng lực cơ động rất mạnh. Điều này đối với những phần tử dã tâm không thể nghi ngờ là một nỗi kinh hoàng rất lớn.

Cánh quân Khoái Phản đóng giữ tại tỉnh Thiên Sơn, có người nói chính là do Hà Trường Chinh đề xuất, cuối cùng đạt được Quân ủy nhất trí tán thành.

Việc này, Liễu Tuấn cũng tìm hiểu được. Hà Vũ hệ cũng không giấu diếm y điều gì.

Mấy năm gần đây, mặc dù Liễu Tuấn không hề tham gia Hội nghị thượng đỉnh một năm hai lần của Hà Vũ hệ, nhưng sức ảnh hưởng của y đối với Hà Vũ hệ vẫn càng lúc càng lớn.

Hà Trường Chinh gật đầu: "Nó ở lại Đông Nam cũng tốt. Ngoại trừ bờ bên kia eo biển, bên đảo Minh Hà cũng là một vấn đề, bên Nhật càng lúc càng náo loạn."

Sắc mặt Liễu Tuấn trở nên ngưng trọng.

Đảo Minh Hà là một quần đảo tại hải vực của Đông Hải, từ xưa đến nay chính là lãnh thổ vốn có của Trung Quốc.

Nhưng Nhật Bản vẫn không chịu thừa nhận sự thật này, không ngừng tại hải vực đảo Minh Hà gây nên xung đột, ngang nhiên phái hạm đội tuần tra tại hải vực đảo Minh Hà, còn dựng cờ ở trên đảo, khiêu khích với hải quân TQ.

Thái độ của bên quân đội đối với chuyện này tương đối dứt khoát, đã có không ít tướng quân lén kiến nghị muốn khai chiến với bên Nhật. Mặc dù Hà Trường Chinh không minh xác tỏ thái độ, nhưng cũng không ngăn các các tướng quân nói ra những lời như vậy, thái độ trong lòng là gì, trên thực tế mọi người đều rõ cả.

Tuy nhiên việc này quan hệ đến một số vấn đề quốc tế và ngoại giao phức tạp, làm sao để ứng phó đương nhiên phải thận trọng, không được lỗ mãng.

Tập đoàn Thịnh Nghiệp, tập đoàn Hoa Hưng và tập đoàn Thu Thủy thậm chí bao quát cả tổng công ty thực nghiệp Đằng Phi là những công ty lớn nổi tiếng ở trong phạm vi toàn thế giới, đều liên thủ nhất trí chống lại Nhật hóa, đã tạo thành ảnh hưởng tương đối lớn. Thế cho nên nhân viên quan trọng nào đó ở nội các Nhật Bản cảm thấy vô cùng bất an đối với việc này, đã từng trải qua ngoại giao đưa ra nghi vấn.

Tiểu Thanh, Xảo Nhi hay là Hắc Tử, thậm chí cả Liễu Triệu Ngọc chủ tịch tổng công ty Đằng Phi đều phớt lờ đi việc này.

Đối với sự tranh chấp trên đảo Minh Hà, Liễu Tuấn vẫn chưa từng tại trường hợp công khai tỏ thái độ qua, tuy nhiên ở chỗ này cùng Hà Trường Chinh giao lưu thì không cần cố kỵ gì.

"Phía chính phủ không tiện áp dụng động tác gì, nhưng dân gian thì có thể. Chúng ta có một số đồng chí chính là quá nhạy cảm, nói chuyện đến tranh chấp thì lập tức nói đến hữu hảo, kỳ thực đây là hai chuyện khác nhau. Hữu hảo là hữu hảo, tranh chấp là tranh chấp. Lẽ nào vì hữu hảo, đồ vật nhà mình cũng không cần hả? Chuyện quan hệ đến chủ quyền lãnh thổ thì không cần thiết phải thận trọng như vậy. Có đôi khi thích hợp thì cần biểu hiện sự cương quyết, ngược lại có thể tăng quyền ngôn ngữ."

"Vẫn là câu nói kia, không vội, từ từ sẽ đến. Thời cơ thích hợp thì sẽ cho nó một phát."

Đây cũng là lấy từ khía cạnh ván cờ lập tức sẽ có kết quả sau cùng, hơn nữa thắng bại đã định.

Hà Trường Chinh có thể đưa ra phán đoán như vậy, khẳng định là có lý do.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Tạm thời cứ nên như vậy, bố cục khẳng định sẽ khác. Đối với mọi người cũng đều có chỗ tốt, và coi như là đối với họ cũng mới có lợi."

Hà Trường Chinh lại trầm mặc, một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, thì phải xem họ có thể ngộ ra một tầng này hay không. Mặc dù đều là người thông minh, nhưng cũng có tình huống điểm đen dưới bóng đèn* xuất hiện."

(*)điểm đen dưới bóng đèn: chỉ cơ quan chấp pháp mà tồn tại hành vi phi pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.