Mấy năm nay, các nhà khoa học khí hậu toàn cầu đều đang đàm luận một hiện tượng, đó chính là khí hậu toàn cầu trở nên ấm áp, nên có chuyện nói "ngày đông ấm áp". Tháng 11, khắp nơi sông Hoài vẫn là mặt trời nhô cao, ấm áp như xuân.
Thế nhưng, đối với bộ phận cán bộ trung tầng của tỉnh A, ngày đông giá rét đã đã sớm phủ xuống vùng sông Hoài.
Cuối tháng 10, tổ khảo sát cán bộ của Trung tổ bộ do phó bộ trưởng Thường vụ Vương Đức Dụ tự mình dẫn đội đến tỉnh A tiến hành công tác khảo sát cán bộ. Đối tượng đầu tiên tổ Khảo sát nói chuyện chính là bí thư Tỉnh ủy Lưu Phi Bằng.
Tin tức này đã cực kỳ rõ ràng.
Tổ khảo sát cán bộ của Trung tổ bộ không thể vô duyên vô cớ tìm đương nhiệm bí thư Tỉnh ủy nói chuyện. Nếu như không phải là liên quan đến việc điều động công tác của bản thân Lưu Phi Bằng, tối đa chỉ là Vương Đức Dụ theo lễ tiết đến thăm Lưu Phi Bằng, mời hắn ủng hộ và phối hợp đối với công tác khảo sát của cán bộ Trung tổ bộ.
Chính thức nói chuyện và bái phỏng theo lễ tiết là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Một số cán bộ có tin tức linh thông đã đạt được tin tức "xác thực", Lưu Phi Bằng sẽ được điều nhiệm đến công tác tại cơ quan Trung ương.
Đối tượng thứ hai Trung tổ bộ chính thức nói chuyện chính là tỉnh trưởng Liễu Tuấn.
Nếu Lưu Phi Bằng sắp đi thì bí thư Tỉnh ủy khẳng định phải thay đổi người, nhưng tới cùng là ai thay thế, các loại tin tức không đồng nhất. Lưu truyền rộng rãi nhất đương nhiên là Liễu Tuấn theo trình tự nhận ca, đảm nhiệm vị trí số 1 Tỉnh ủy, chấp chưởng quyền lực tối cao tại vùng sông Hoài. Tuy nhiên cũng có tin tức, bởi vì tuổi tác của Liễu Tuấn nên y không có khả năng lên bí thư Tỉnh ủy nhanh như vậy. Có khả năng bình điều tới một tỉnh khác tiếp tục đảm nhiệm tỉnh trưởng. Suy nghĩ đến thanh thế cực thịnh ở thời điểm hiện tại của Nghiêm Liễu hệ, Liễu Tuấn hiển nhiên không thể điều đến nhậm chức tại một tỉnh hẻo lánh. Cho nên, các nhà quan sát nghiệp dư đã "an bài" chức vụ mới cho đồng chí Liễu Tuấn là tỉnh trưởng tỉnh D.
Tỉnh D là tỉnh có kinh tế phát triển nhất quốc nội, Liễu Tuấn lại là tên cướp kiến thiết kinh tế nổi tiếng, để y đến tỉnh D đảm nhiệm tỉnh trưởng, tựa hồ là một an bài cực kỳ lý tưởng. Có thêm một lý lịch một đợt tỉnh trưởng nữa, Liễu Tuấn có thể thuận lý thành chương mà leo lên địa vị bí thư Tỉnh ủy.
Cho dù đến lúc đó, chẳng qua y cũng chỉ 42, 43 tuổi mà thôi, vẫn có thể coi là bí thư Tỉnh ủy trẻ tuổi nhất toàn quốc. Tuy nhiên so sánh mà nói, cũng sẽ không quá chướng mắt. Dù sao bí thư Tỉnh ủy dưới 50 tuổi cũng không phải có một không hai.
Nhưng bí thư Tỉnh ủy 37 tuổi thì. . .
Còn có một an bài nghiệp dư khác chính là muốn điều Liễu Tuấn đến TP.Minh Châu đảm nhiệm thị trưởng.
Vu Hướng Hoành rơi đài, hiện nay bí thư Thành ủy TP.Minh Châu do thị trưởng Trịnh Hạo tạm quyền. Nhưng bí thư Thành ủy của TP.Minh Châu nhất quán là do Ủy viên Cục chính trị kiêm nhiệm. Nếu như Trịnh Hạo không thể lên bậc thang này, chức bí thư Thành ủy của hắn thủy chung chỉ có thể là tạm quyền, hơn nữa tuyệt sẽ không được dài lâu. Trung ương không thể để một thành phố trực thuộc TW quan trọng như vậy bị vây trong trạng thái chính trị không bình thường một thời gian dài.
Căn cứ phân tích, nếu Trịnh Hạo muốn lên bậc thang này thì trắc trở khá lớn. Có người nói lật đổ Vu Hướng Hoành có một phần "công lao" của Trịnh Hạo, trước sau hắn đã viết tư liệu đến mấy vạn chữ trình lên Trung ương, phản ánh nhiều vấn đề của Vu Hướng Hoành. Nếu như bối cảnh của Trịnh Hạo không phải là "Minh Châu hóa", điều này quả thực có thể coi là một phần công lao, hơn nữa không nhỏ. Luận công được thưởng, cũng có thể tiến thêm một bước này. Mà nhìn từ tình hình hiện nay, Trịnh Hạo có thể giữ được cái vị trí thị trưởng hay không còn rất khó nói.
Lúc này Liễu Tuấn được điều qua đảm nhiệm thị trưởng, chính là thời cơ tốt để "Sảm sa tử". Lấy thủ đoạn biểu hiện ra trong đấu tranh chính trị của Liễu nha nội, có thể nói lô hỏa thuần thanh, đến Minh Châu đảm nhiệm thị trưởng là rất thích hợp. Nếu như có thêm một tân nhiệm bí thư Thành ủy không phải quá "đáng tin", pháo đài kiên cố nhất này nói không chừng thật sự bị đổi màu cờ.
Cho dù nói như thế nào, tin tức lưu truyền rộng rãi nhất vẫn là Liễu Tuấn sẽ theo trình tự nhận ca.
Lúc này đối với bộ phận cán bộ trung tầng của tỉnh A, đây tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.
Thủ đoạn đấu tranh của Liễu Tuấn hay năng lực chủ chính của Liễu Tuấn cũng không phải là điều họ đặc biệt quan tâm. Từ mấy năm trước, khi Liễu Tuấn vừa mới tiến đến bậc thị trưởng Tiềm Châu, toàn bộ tỉnh A người có đủ tư cách trở thành "đối thủ" của y, lĩnh giáo thủ đoạn đấu tranh sắc bén của y sẽ không nhiều. Thai Duy Thanh thân là một tỉnh trưởng cũng bị đánh rớt xuống đài chứ đừng nói đến người khác? Hiện tại Liễu Tuấn đâu còn là một người để một số bí thư Thành ủy, thị trưởng có can đảm cho là "đối thủ" của mình? Điều họ chân chính quan tâm chính là hình thức dùng người của Liễu Tuấn.
Đó là một loại hình thức hoàn toàn ngược lại với tập quán quan trường truyền thống, hình thức mà mọi người quen thuộc "cần chạy cần liên lạc cảm tình", ở trước mặt Liễu Tuấn trên cơ bản là không thích hợp. Nhìn thử các cán bộ Liễu Tuấn đang trọng dụng thì sẽ biết, đám người Sài Thiệu Cơ, Phàn Chí Vĩ, Dịch Hàn không ai mà không phải cán bộ thanh chính liêm khiết, chính trực đoan chính? Thậm chí có chút cứng nhắc! Nói những người này thường thường mặt mày rạng rỡ, tâng bốc trước mặt Liễu Tuấn, dù cho ai cũng không tin.
Nếu như Liễu Tuấn đã thành bí thư Tỉnh ủy, vậy những "lão" cán bộ truyền thống này dựa vào cái gì để tự xử?
Theo sau kết quả Liễu Tuấn đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, nhất định là cán bộ trung tầng của tỉnh A sẽ được tiến hành màn thanh trừ lớn!
Nhìn từ tính cách của Liễu Tuấn, cái gọi là lệ cũ và kiêng kỵ quan trường hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng lớn gì với y. Vì đạt thành mục tiêu "cộng đồng giàu có" của mình Liễu Tuấn sẽ không để ý người ta nói thủ đoạn của y kịch liệt cỡ nào.
Về phần dự tính bổ nhiệm thành viên khác của ban Tỉnh ủy, so sánh với khả năng Liễu Tuấn đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy thì đều trở nên không quan trọng.
Trong phòng khách của căn lầu số 12 của viện Thường ủy Thường ủy, người đã đi nhưng trà chưa lạnh.
Lưu Phi Bằng lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, hai hàng lông mày cau lại, nhìn qua, sắc mặt coi như bình tĩnh, chỉ là vẫn còn đang ngậm thuốc, trong phòng khách đã tràn ngập khói thuốc.
Vợ của Lưu Phi Bằng là Lý Thanh Thanh cũng ngồi bên cạnh, lông mày cũng khẽ nhíu, phu nhân khẽ ho khan vài tiếng, nhấc tay xua đi khói trước mắt. Lý Thanh Thanh nhìn qua còn uể oải hơn cả Lưu Phi Bằng, cũng tiều tụy hơn, cô là người rất lưu ý đến hình tượng, lúc này tóc trên đầu cũng hơi tán loạn, thân hình thon thả dưới bao vây của bộ sườn sám hình như cũng béo hơn vài phần.
"Này, anh nói đi chứ? Thật sự phải đi Công ủy Trung ương sao?"
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lý Thanh Thanh rốt cuộc kiềm chế không được, hỏi với giọng điệu không hề ôn hoà.
Người khách mới vừa đến chính là Vương Đức Dụ. Vương Đức Dụ và Lưu Phi Bằng chưa từng làm cộng sự, trước khi Lưu Phi Bằng điều nhiệm đến tỉnh trưởng tỉnh A, Vương Đức Dụ cũng đã đi Trung tổ bộ nhậm chức. Thế nhưng quan hệ cá nhân giữa Lưu Phi Bằng và Vương Đức Dụ cũng khá tốt, trên lập trường là hai người nhất trí. Mỗi lần Lưu Phi Bằng đi thủ đô họp nhất định sẽ đến thăm Vương Đức Dụ. Vương Đức Dụ trẻ tuổi Lưu Phi Bằng vài tuổi, đôi bên cũng có khá nhiều đề tài cùng chung nhau.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tại thời khắc mẫn cảm như vậy, Vương Đức Dụ vẫn lén đến thăm Lưu Phi Bằng.
Có một số chuyện, Vương Đức Dụ cảm thấy cần thiết phải đến liên hệ với Lưu Phi Bằng.
Bởi vì Vu Hướng Hoành rơi đài, hiện nay nội bộ của cả đại tập đoàn đều có một loại chiều hướng nhân tâm hoảng sợ. Rất nhiều cán bộ, nhất là thế lực ngoại vi đã biểu hiện ra muốn đứng ngoài xem, Vương Đức Dụ tuy là ái tướng của Cù Hạo Cẩm nhưng cũng sẽ không nhận phải ảnh hưởng quá lớn. Cho tới nay Cù Hạo Cẩm luôn không tán thành cách làm của Vu Hướng Hoành. Nhưng Lưu Phi Bằng thì khác, Lưu Phi Bằng là cán bộ từ TP.Minh Châu, có quan hệ rất mật thiết với Vu Hướng Hoành.
Lúc này, nếu như Lưu Phi Bằng không ổn định được địa thế thì rất có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Lực lượng trung kiên thế này, đại tập đoàn thật sự sẽ không chịu tổn thất.
Nếu nói từ cảm tình cá nhân, Vương Đức Dụ cũng không hy vọng Lưu Phi Bằng lại bị xảy ra chuyện gì.
Lưu Phi Bằng trừng mắt với Lý Thanh Thanh, vẻ mặt hờ hững.
Đều là người đàn bà này liên lụy mình. Vu Hướng Hoành rơi đài, phu nhân của hắn tại Minh Châu còn làm cái quỹ từ thiện gì, mà ngay cả "Câu lạc bộ Phu nhân" đại danh đỉnh đỉnh cũng bị liệt vào đối tượng thanh tra. Có người nói theo hạch toán sơ bộ, mấy năm nay không ngờ có tới bảy tám trăm triệu quỹ từ thiện không biết đã chạy đi đâu.
Quả thực là lố lăng.
Thời gian Lưu Phi Bằng công tác tại Minh Châu, Lý Thanh Thanh cũng là một thành viên của "CLB Phu nhân" này, mặc dù không phải là có danh tiếng nhất nhưng cũng rất được người khác chú ý. Nếu chỉ như vậy cũng chả có gì. Lý Thanh Thanh vừa đến tỉnh A, cũng rập khuôn máy móc mà làm một quỹ từ thiện Hoàng Sơn, còn tự mình đảm nhiệm lý sự trưởng.
Hôm nay, chuyện này cũng bị đơn vị tương quan theo dõi.
Những lời của Vương Đức Dụ nói mặc dù rất mơ hồ, nhưng ý tứ bên trong lại rất rõ.
Nếu như không có chuyện này, vẫn sẽ có đại nhân vật đứng ra cho hắn. Cho dù nhất định phải nhường đường cho Liễu Tuấn, cũng có thể đến tỉnh khác tiếp tục đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy.
"Này, anh nói đi chứ! Chuyện này rốt cuộc là sao? Bí thư Công ủy cơ quan Trung ương, vậy mà họ cũng nghĩ ra được. Năm nay anh mới 56t, đang trẻ trung khoẻ mạnh, dựa vào cái gì lại đẩy anh đến địa phương đó? Nếu là tôi thì sẽ không để cho họ vân vê như vậy. Anh phải gọi điện thoại ngay cho Kính chủ tịch, nói với anh ta biết tình huống này, đây không phải là khi dễ người còn gì!"
Lý Thanh Thanh chịu không nổi bầu không khí áp lực trong phòng khách, thanh âm đã đề cao lên mấy đê-xi-ben.
"Cô im miệng cho tôi!"
Lưu Phi Bằng đột nhiên nổi giận, hung dữ gào lên với Lý Thanh Thanh.
Lý Thanh Thanh hoảng sợ, lập tức cũng nổi giận, đang muốn chế giễu lại thì Lưu Phi Bằng đã đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng khách, bước đi thong thả hai vòng rồi lại đứng lại, nhìn Lý Thanh Thanh chằm chằm, lạnh lùng nói: "Cô chưa thấy mình ngu hả? Cô cho là mình theo mấy phụ nhân cùng một chỗ thì thầm với nhau thì hiểu chính trị? Trong mắt cô cũng chỉ có tiền! Chỉ có hưởng thụ ăn chơi lu bù! Nói cho cô biết, nếu cô không biết thu liễm, kết quả rồi cũng sẽ như họ thôi. Tôi thì cũng vĩnh viễn chỉ có thể ngồi ở vị trí đó!"
Thấy Lưu Phi Bằng đã nổi giận thật, Lý Thanh Thanh cũng không dám ồn ào nữa. Với lại, nghe giọng của Lưu Phi Bằng, không chỉ là đang hù dọa mà cũng cho Lý Thanh Thanh một tia hy vọng.
"Anh. . .anh nói là còn có cơ hội?"
Lưu Phi Bằng chỉ "Hừ" một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Nói chuyện với loại đàn bà tóc dài óc ngắn này cũng không có gì hay. Cô ta còn tưởng rằng, chính trị cũng giống như trò tranh chấp của mấy bà thái thái với nhau!