Đúng như Bạch Dương dự liệu, chị vừa nhậm chức tỉnh trưởng, việc Liễu bí thư yêu cầu "câu thông" liền nhiều lên.
Kha Khải Phàm nhìn ra được, Liễu bí thư cực kỳ tôn trọng Bạch tỉnh trưởng, mỗi lần mời Bạch tỉnh trưởng qua đây thương nghị, Liễu bí thư sẽ chờ trước ở khu tiếp khách, tuyệt sẽ không đợi Bạch tỉnh trưởng vào cửa mới đứng dậy thì sau bàn công tác ra nắm tay chào hỏi. Có khi, thậm chí còn biểu hiện tương đối "gấp", điện thoại vừa mới gọi qua, Liễu bí thư liền đứng dậy, cầm lấy ấm nước tưới cho cây vạn tuế và hoa lay-ơn trong phòng làm việc.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Bạch Dương chậm rãi đi vào phòng làm việc trang trọng của bí thư Tỉnh ủy, thấy Liễu Tuấn lại đang tưới hoa, liền mỉm cười nói: "Bí thư có nhã hứng thế nhỉ."
Liễu Tuấn nghe vậy buông xuống ấm nước, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, vừa có tỉnh trưởng giỏi giang nên mới nhàn rỗi mà."
Bạch Dương mỉm cười.
Kha Khải Phàm hơi ngạc nhiên. Cứ việc hắn biết, giữa Liễu bí thư và Bạch tỉnh trưởng có quan hệ sâu xa, hợp tác khẳng định càng khoái trá hơn so với bí thư tỉnh trưởng thông thường, nhưng bí thư Tỉnh ủy tôn sùng như vậy đối với tỉnh trưởng, vẫn khiến hắn ngoài ý muốn.
Đợi Kha Khải Phàm dâng nước chè xanh cho hai vị lãnh đạo rồi lui ra ngoài, Bạch Dương liền hơi nhíu mày, nói: "Tuấn, cậu nói chuyện phải chú ý một chút. Bằng không thì, người ta còn tưởng rằng chị ương ngạnh, ở trước mặt bí thư làm ra vẻ lão lãnh đạo."
Liễu Tuấn cười ha ha: "Ương ngạnh thì ương ngạnh thôi, theo đồng chí Liễu Tuấn ương ngạnh một thời gian dài như vậy, nói như thế nào cũng bị nhiễm một chút mà. Rất bình thường."
Bạch Dương nhất thời dở khóc dở cười. Người này thật đúng là, trước mặt chị vĩnh viễn đều là cái tính nết này, chị chỉ phải lắc đầu. Có thể, Liễu Tuấn dùng phương thức này để trợ giúp chị nhanh chóng thành lập uy vọng tại Chính phủ tỉnh.
Dù sao theo người bên ngoài thấy, chị là nữ cán bộ hậu bị mà Minh Châu hệ gắng sức bồi dưỡng, hoàn toàn không nhất trí với trận doanh của Liễu bí thư.
Vu Hướng Hoành bị rơi đài, "giải quyết tốt hậu quả" còn đang trong xử lý mà, bàn cờ ngầm thì vẫn không hề thuyên giảm, chỉ là trên mặt mũi sẽ không giương cung bạt kiếm mà thôi.
Hôm nay tại tỉnh A, uy vọng của Liễu Tuấn đã không gì sánh kịp, cán bộ phía dưới nếu như còn tồn tại tâm tư này, đối với việc thành lập uy vọng của Bạch Dương, trở ngại sẽ không nhỏ, Liễu Tuấn phải thông qua một số thủ đoạn để mà trợ giúp chị tạo quyền uy.
"Dương Dương, có chuyện gì muốn thương lượng hả?"
Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc, rất tùy ý mà hỏi.
Chỉ nhìn tư thế này thôi thì cũng tương đối bình thường, bí thư Tỉnh ủy và tỉnh trưởng "mỗi người một phương", Liễu Tuấn có hồ đồ mấy cũng không đến mức mà ngồi cùng với Bạch Dương ở phòng làm việc bí thư. Tuy nhiên một câu "Dương Dương" vẫn có chút khiến Bạch tỉnh trưởng đau đầu.
"Này Liễu bí thư, tôi cũng là lão lãnh đạo của cậu đấy, nói chuyện phải chú ý một chút đấy, biết không?"
Vừa rồi còn nói không thể bị người hiểu lầm làm ra vẻ lão lãnh đạo, trong nháy mắt, bản thân Bạch tỉnh trưởng liền "ương ngạnh" lên. Đây cũng là "bị buộc bất đắc dĩ", tính tự giác của mình đối với "ngoan đồng" phỏng chừng đã quá cao rồi.
Trong miệng người này thì nói là khiêm tốn tiếp thu phê bình, vẻ bỡn cợt trong mắt thì lại rõ mồn một.
Bạch Dương buộc lòng phải không đi để ý tới, cứ nói chuyện của mình: "Bí thư, Quốc vụ viện đã phúc đáp đồng ý chúng ta thành lập tập đoàn năng lượng sông Hoài, thống nhất quản lý toàn tỉnh xí nghiệp mỏ than. Các xí nghiệp quặng phía dưới cũng thuộc về quản lý của tập đoàn năng lượng này. Bí thư xem, bố trí cho ban của tập đoàn năng lượng này, có cần phải thương lượng một chút hay không, định ra nhân viên, sớm ngày đưa vào hoạt động."
Mặc dù phần lớn thời gian là Liễu bí thư chủ động mời Bạch tỉnh trưởng thương nghị công tác, lần này lại là Bạch tỉnh trưởng chủ động yêu cầu gặp mặt.
Tập đoàn năng lượng Sông Hoài từ mấy tháng trước đã lấy danh nghĩa của Chính phủ tỉnh tỉnh A, thượng báo Quốc vụ viện. Nhưng mãi cho đến sau khi Liễu Tuấn đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, Quốc vụ viện mới chính thức họp nghiên cứu, ngày gần đây mới phê chuẩn đồng ý.
Đây cũng là Liễu Tấn Tài vì tránh cho đưa chuôi kiếm cho người khác nắm.
Thành lập một tập đoàn năng lượng cấp Phó bộ, chưa từng qua hội Thường ủy Tỉnh ủy, bí thư Tỉnh ủy chưa có gật đầu, đơn độc lấy danh nghĩa của Chính phủ tỉnh thượng báo, dù cho ai cũng có thể nhìn ra được trong việc này có mâu thuẫn rất sâu. Liễu Tấn Tài chủ trì Quốc vụ viện, không hề cố kỵ mà đi phê việc này, nhất định sẽ khiến cho bí thư Đảng uỷ tỉnh thị khác bất mãn.
Ở nhà là cha con, ra trận là quân thần.
Đạo lý này cũng không hiểu sao?
Ngang nhiên cổ vũ tỉnh trưởng và bí thư Tỉnh ủy đối nghịch, bỏ qua Tỉnh ủy để việc riêng, cũng không phải là thái độ mà thủ tướng nên có. Không thể bởi vì tỉnh trưởng tỉnh A là con của anh thì phá cái lệ này.
Khi Liễu Tuấn chính thức nhậm chức bí thư Tỉnh ủy, kiêng kỵ này đã không tồn tại.
Đây cũng là đại sự đầu tiên cần đối mặt sau khi Bạch Dương đảm nhiệm tỉnh trưởng, chị cần phải trịnh trọng đối đãi.
Quả nhiên nói đến chuyện công tác, Liễu Tuấn liền nghiêm túc, nói: "Ưm, chuyện này cần phải thương lượng một chút. Tập đoàn năng lượng này em ký thác kỳ vọng rất cao, hy vọng thông qua nó làm cho tài nguyên than đá của toàn tỉnh từ quy hoạch, khai thác đến bán ra, đều có thể chính quy hóa, tối đại hóa thực hiện hiệu quả và lợi ích. Phân phối cho tập đoàn một ban mạnh mẽ là việc cực kỳ quan trọng."
Mặc dù tập đoàn năng lượng sông Hoài là cơ cấu cấp Phó bộ, nhưng Quốc vụ viện minh bạch phê chỉ thị, tập đoàn này thuộc sở hữu của Chính phủ tỉnh tỉnh A quản lý danh sách, cán bộ lãnh đạo của tập đoàn đương nhiên cũng do tỉnh A đề danh, báo lên Trung ương phê chuẩn. Trên thực tế, căn cứ vào quy định quản lý danh sách, lấy ý kiến của bản thân tỉnh A là chủ, chỉ cần cán bộ đề danh không phải là đặc biệt không thích hợp, khả năng Trung ương bác bỏ sẽ rất thấp.
"Trước đó, công tác này vẫn do Sài Thiệu Cơ quản. Văn phòng lãnh đạo tài nguyên khoáng sản của địa khu Bắc bộ vừa thành lập thì anh ta chính là chủ nhiệm. Em thấy tập đoàn này tạm thời vẫn do anh ta kiêm nhiệm chủ tịch đi. Anh ta quen thuộc công tác này. Đợi sau khi tập đoàn vận chuyển bình thường rồi mới suy nghĩ thay đổi người."
Bạch Dương vừa tới nên không quen nhiều cán bộ trong tỉnh, Liễu Tuấn cũng không giả khách khí, trực tiếp nói.
Bạch Dương khẽ nhíu mi, suy nghĩ một chút, đoạn lắc đầu nói: "Tôi thấy không thích hợp."
Liễu bí thư hơi thấy kinh ngạc.
Bạch Dương nói: "Phạm vi phân công quản lý của Sài Thiệu Cơ tương đối rộng rãi, lượng công việc rất lớn. Đặc điểm của anh ta thì cậu cũng biết, làm việc rất tỉ mỉ thâm nhập. Tập đoàn này vừa mới đưa vào hoạt động sẽ rất lộn xộn, sự tình rất nhiều. Anh ta kiêm nhiệm chủ tịch, về phía tinh lực khẳng định sẽ phân phối không đủ. Ý kiến của cá nhân tôi là muốn ủy nhiệm một cán bộ chuyên trách thì tốt hơn, vậy mới có thể toàn lực ứng phó."
Trước đây khi Bạch Dương tại ủy phát triển quốc gia đảm nhiệm sở trưởng Sở Kỹ thuật Cao tân, Sài Thiệu Cơ là người kế nhiệm của chị, đã làm trợ thủ cho chị một khoảng thời gian ngắn, đối với đặc điểm công tác của Sài Thiệu Cơ thì Bạch Dương rất là lý giải.
"Ừm, việc này tương đối có đạo lý. Như vậy thì, ý kiến của tỉnh trưởng là do ai phụ trách tập đoàn này đây?"
Ý kiến của mình bị phủ quyết, Liễu bí thư cũng không tức giận, vẫn cười tươi như trước.
Bạch Dương liếc mắt nhìn y: "Tôi chỉ không đồng ý Sài Thiệu Cơ đảm nhiệm chủ tịch tập đoàn, về phần để cho ai quản thì cậu cứ quyết định. Cậu là người đứng đầu mà."
Liễu Tuấn liền cười nói: "Ha ha, thái độ của đồng chí Bạch Dương quả là đoan chính chỉ."
Bạch Dương không khỏi đau đầu, rất bất mãn trừng mắt với y. Biết tâm tình của y sung sướng, nhưng cũng không cần thiết lúc nào cũng biểu hiện ra ngoài như vậy mà? Cũng may phòng làm việc không có người khác, không được gọi, Kha Khải Phàm sẽ không vô duyên vô cớ đi vào quấy rầy bí thư và tỉnh trưởng nói chuyện. Tuy nhiên vẫn chú ý một chút mới tốt, đỡ phải dưỡng thành thói quen không dễ sửa.
"Nếu Sài Thiệu Cơ không thích hợp, em thấy cứ cho Hàn Kình Vũ qua đi."
Liễu Tuấn kỳ thực đã định liệu trước.
"Hàn Kình Vũ?"
Bạch Dương vừa mới qua đây, chỉ mới quen thuộc một chút với các thành viên trong ban Chính phủ tỉnh, muốn quen thuộc với cán bộ địa phương thì cần một đoạn thời gian.
"Ừm, Hàn Kình Vũ là phó bí thư Thành ủy Ngọc Lan, bí thư Kỷ ủy thành phố. Trước đây là bí thư của khu Dương Xuyên TP.Ngọc Lan. Đồng chí này thành thục ổn trọng, cũng rất nói nguyên tắc. Tập đoàn Sông Hoài vừa mới thành lập nên phải lập ra quy củ nghiêm ngặt. Nếu bổ nhiệm Hàn Kình Vũ qua đó, chắc hẳn sẽ rất thích hợp thôi."
Liễu Tuấn đơn giản giới thiệu một chút tình huống của Hàn Kình Vũ.
Hàn Kình Vũ cũng là cán bộ Liễu Tuấn tương đối tín nhiệm.
Đối với ánh mắt nhìn người của Liễu Tuấn, Bạch Dương vẫn đều rất tin được. Y cho rằng Hàn Kình Vũ thích hợp, vậy Bạch Dương tự nhiên sẽ không có ý kiến.
"Được, cứ như vậy đi. Nhưng mà nhân tuyển bí thư Đảng uỷ thì an bài thế nào?"
"Trước tiên cứ để Hàn Kình Vũ kiêm luôn. Lúc này, cần phải thống nhất, bằng không thì, vừa bắt đầu đã tranh luận, tất cả chuyện nghiêm chỉnh đều nán lại. Sau khi chính quy hóa sẽ bổ nhiệm bí thư Đảng uỷ mới thì sẽ tốt hơn."
Liễu Tuấn vung tay lên, nói.
Nói tới công tác cụ thể, Liễu Tuấn liền biến trở về bí thư Tỉnh ủy trầm ổn đầy tác phong.
Bạch Dương không lập tức gật đầu tán thành, lại suy nghĩ một hồi mới nói: "Được rồi, tạm thời cú như vậy vậy. Nhưng chỉ trong một năm. Một năm sau, bất kể tình huống của tập đoàn sông Hoài thế nào cũng phải bố trí một bí thư Đảng uỷ."
Liễu Tuấn lại kinh ngạc nhìn Bạch Dương.
Sự "cường ngạnh" của Bạch Dương quả thực đã ngoài dự liệu của y.
Bạch Dương thản nhiên cười: "Đừng nhìn chị như vậy. Cậu biết vì sao chị lại đáp ứng, tranh thủ đến tỉnh A làm trợ thủ cho cậu không?"
Liễu Tuấn cười nói: "Vì sao?"
Lại nói tiếp, Liễu Tuấn thật sự cũng rất hiếu kỳ. Có vẻ như khi họ đều đang thương nghị chuyện này, Bạch Dương quả thực đã nhiều lần suy nghĩ mới hạ quyết tâm. Thông qua nhân mạch của bản thân Bạch Kiến Minh và Bạch Dương, chủ động xuất kích, đã tranh thủ được sự ủng hộ quan trọng của một bộ phận cán bộ Minh Châu hệ, cuối cùng mới có bổ nhiệm nhân sự ngoài ý liệu của mọi người này.
Liễu Tuấn rất muốn biết, trong lòng Bạch Dương tới cùng là nghĩ như thế nào.
Bạch Dương đưa tay vuốt vuốt mái tóc như cuộn sóng: "Sở dĩ chị đáp ứng qua đây, chính là muốn thời khắc đề tỉnh cho cậu biết, quyền lực càng lớn thì càng phải sử dụng cẩn thận. . ."
Dừng lại một chút, Bạch Dương bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, mang theo ý trêu tức nhìn sang Liễu Tuấn: ". . . Mọi người cũng biết, đồng chí Liễu Tuấn có một thời gian tương đối xung động, rất hay khinh xuất. Làm bí thư Tỉnh ủy thì cái tật này phải sửa. Cái tính tình đó của cậu, cũng không có mấy người dám nêu ý kiến với cậu chứ gì? Chuyện người khác không dám làm, vậy cứ do chị tới làm được rồi."