Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1950: Còn không sáng suốt?



Thế nhưng ác mộng của Đường Bỉnh Trung vẫn chưa bởi vì cái lắc đầu của Mạnh Kế Lương mà kết thúc.

Uông Quốc Chiêu kỳ thực còn đang ở trong điện thoại thảo luận mấy câu, Mạnh Kế Lương nghe mà trong lòng run sợ, nhìn hình dạng thất hồn lạc phách của Đường Bỉnh Trung, Mạnh Kế Lương cảm thấy không dám nói nguyên những lời của Uông Quốc Chiêu chuyển cáo cho Đường Bỉnh Trung.

Đường Bỉnh Trung đã đến sát biên giới tan vỡ, còn thêm mấy câu nói này nữa, trời biết hắn có thể bị điên hay không.

Sự khác thường của Mạnh Kế Lương hoàn toàn rơi vào trong mắt Đường Bỉnh Trung, trong lòng hắn cả kinh, ý thức được tình huống còn xấu hơn cả dự liệu của mình. Mạnh Kế Lương liền cố sốc lại tinh thần, ngồi thẳng người dậy, nói mà không lưu loát: "Kế Lương, còn có tin tức gì xấu hả?"

Mạnh Kế Lương hơi do dự, phất phất tay với mấy cô nhân viên bồi rượu. Mấy cô này biết là hai vị đại nhân vật có gì bí mật muốn thương nghị, rất thức thời tắt ti vi và cáo từ đi ra ngoài.

Không có thanh âm, mấy hoa văn màu sắc rực rỡ chớp tới chớp lui, rất hại mắt.

"Bỉnh Trung, Uông tỉnh trưởng không phải là không đến, anh ta có chút việc đi không được. . .Uông tỉnh trưởng kỳ thực vẫn rất quan tâm tới anh."

Mạnh Kế Lương chậm rãi nói, không quên nói tốt vài câu cho Uông Quốc Chiêu.

Đường Bỉnh Trung cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: "Tôi hiểu tôi hiểu mà, Uông tỉnh trưởng ngày trăm công nghìn việc, tôi hoàn toàn có thể lý giải. . .cảm ơn sự quan tâm của Uông tỉnh trưởng đối với tôi. . ."

Trước đây, Đường Bỉnh Trung tự nhận là cùng ở trên một tuyến đường chạy với Uông Quốc Chiêu, giờ đây đã không thể so sánh nổi, lời khách khí gì nên nói thì cũng không thể tiết kiệm.

"Bỉnh Trung, tôi thấy, bây giờ anh vẫn còn chưa hoàn toàn minh bạch tình cảnh của mình. Kỳ thực, có làm được cái chứ bí thư Thành ủy này hay không thì cũng không quan trọng. Thực sự, không có gì to tát cả đâu, mấy năm nay, tôi xem như là đã nhìn thấy, quan trường. . . không phải cũng chỉ thế thôi sao?"

Mạnh Kế Lương cảm thán nói.

Đường Bỉnh Trung gật đầu, trong lòng thì hiển nhiên không đồng ý. Rất nhiều người trong quan trường đều có loại tâm lý như dân cờ bạc này, hiển nhiên các đồng bọn bên người, có thua sạch thậm chí thua đến thắt cổ, nhưng chung quy cảm thấy đó là vận khí hắn không tốt, đến phiên mình, vận khí khẳng định so với hắn tốt hơn nhiều. Mạnh Kế Lương bị đá đi cũng đã nhiều năm, Đường Bỉnh Trung vẫn còn ở vị trí bí thư Thành ủy, hiển nhiên sẽ có loại tâm lý chê người ta "đang đứng nói không đau thắt lưng".

Mạnh Kế Lương tuy bị đẩy đi, nhưng chỉ số thông minh cũng không thấp, nhìn tình hình này, Đường Bỉnh Trung vẫn chưa lĩnh ngộ ý trong lời nói của mình.

Bảo hắn đi tìm chết là được rồi, hà tất cùng hắn nhiều lời?

Trong nhất thời, Mạnh Kế Lương chợt nổi lên tâm tư cười trên nỗi đau của người khác.

Thường ngày, Đường Bỉnh Trung cũng cả người là cơ quan tin tức, không chỉ nói những lời của Mạnh Kế Lương đã minh bạch như vậy, cho dù một ánh mắt cũng có thể đoán được đại khái. Thực sự trong khoảng thời gian này lao tâm quá nhiều, cõi lòng chán nản, phản ứng liền trở nên chậm chạp.

Tuy nhiên Mạnh Kế Lương cũng không duy trì liên tục được lâu, dù sao vẫn không đành lòng. Nói như thế nào Đường Bỉnh Trung vẫn đối với hắn rất tốt, không thể thấy chết không cứu.

"Bỉnh Trung này, anh nên suy nghĩ thử đi. Nhân sinh một đời, có làm quan hay không cũng không phải quan trọng nhất, sức khỏe, tự do tự tại mới là quan trọng nhất, anh nói có đúng không?"

Mạnh Kế Lương nhắc nhở hắn thêm.

Đường Bỉnh Trung rốt cuộc nghe ra được chút mùi, không khỏi thất kinh, run giọng hỏi: "Kế Lương, có phải Uông tỉnh trưởng đã tiết lộ tin tức gì cho anh rồi phải không? Có. . .có người muốn chơi tôi hả?"

Mạnh Kế Lương thở dài.

Đường Bỉnh Trung chung quy chưa từng trực tiếp làm cộng sự cùng Liễu Tuấn, chưa trực tiếp lĩnh giáo qua "thủ đoạn độc ác" của người này. Đường Bỉnh Trung tại thời gian Liễu Tuấn gian nan nhất, đã ngang nhiên làm Liễu Tuấn bẽ mặt, hiện tại thời gian chuyển dời, Liễu Tuấn rất có thể sẽ tính sổ với hắn.

Khi đã chọc tới Liễu Tuấn, mũ ô sa kỳ thực vẫn là thứ yếu.

Cái đầu phía dưới mũ ô sa mới quan trọng hơn!

"Đường Bỉnh Trung còn không sáng suốt. Lúc này nếu không tranh thủ chủ động, nọ cũng đã muộn!"

Đây là lời nói nguyên văn của Uông Quốc Chiêu. Vốn sự chết sống của Đường Bỉnh Trung không có quan hệ gì với Uông Quốc Chiêu, hắn và Đường Bỉnh Trung không có giao tình. Nhưng Mạnh Kế Lương được xem là bạn bè sống chết của Uông Quốc Chiêu, nếu Mạnh Kế Lương đã ra mặt, có thể thấy được Đường Bỉnh Trung quả thực không tệ, Uông Quốc Chiêu liền ngoại lệ nhiều lời một câu, đề tỉnh cho hắn.

Uông Quốc Chiêu từ trước đến nay vẫn nói như vậy, sẽ không nói quá sáng tỏ. Mạnh Kế Lương và hắn qua lại nhiều năm, hoàn toàn có thể từ lời này ngửi thấy mùi sát khí lạnh đến tận xương tủy!

Đường Bỉnh Trung ngơ ngác ngồi ở ghế sofa, ba hồn bảy vái như đã ly thể, đã thành một xác chết không có sinh khí.

Liễu Tuấn cũng độc ác thật?

Chỉ bởi vì việc này mà muốn mạng người!

Thế nhưng, thế nhưng Hồng Thiên Kính chẳng phải cũng là vì một chuyện như thế mà mất cả đầu đó sao?

Đường Bỉnh Trung biết cái mông của mình cũng không sạch hơn Hồng Thiên Kính bao nhiêu. Tại TP.Mã Đầu làm thổ hoàng đế nhiều năm như vậy, ham muốn cá nhân của Đường Bỉnh Trung không thể không bành trướng, người đắc tội càng không ít. Hiện tại những tên kia biết mình bị Liễu bí thư thích rồi, còn không biết bỏ đá xuống giếng hay sao?

Như vậy, thực sự rất nguy hiểm.

Nếu như đổi lại một bí thư Tỉnh ủy khác, có thể sẽ không đến mức đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng đây là tại tỉnh A, hắn đối mặt chính là Liễu Tuấn!

"Kế Lương, Kế Lương. . . Uông tỉnh trưởng, uông tỉnh trưởng còn. . .nói gì nữa không?"

Mà ngơ ngẩn cả người, Đường Bỉnh Trung cuối cùng cũng định thần lại, bỗng nhiên nhào tới trước mặt Mạnh Kế Lương, lắp bắp mà hỏi, vẻ mặt cực kỳ bi thiết. Đường Bỉnh Trung không phải là người ngu, nếu Uông Quốc Chiêu nói một câu như thế, khẳng định cũng có biện pháp cứu hắn một mạng.

Mạnh Kế Lương suy nghĩ một chút, nói: "Bỉnh Trung, tôi thấy là anh nên áp dụng chủ động. Nếu cứ đợi người khác tìm tới đầu mình, vậy sẽ không còn đường lui, anh nói xem?"

Đường Bỉnh Trung cắn răng, gật đầu.

***

[Một số phương hướng tham thảo về chính sách lý luận nghiên cứu]

Đây là tựa đề một bài bào trên tờ [Nhật báo tỉnh A], tác giả rất có địa vị, chính là Đường Bỉnh Trung bí thư Thành ủy TP.Mã Đầu.

Bài báo này, hôm nay đã được đặt trên bàn của trưởng phòng tổ chức Tỉnh ủy Hướng Hàm. Hướng Hàm xem qua nội dung một chút, khóe miệng nở nụ cười ý vị xâu sa.

Đường Bỉnh Trung rốt cuộc đã ngửi được mùi nguy hiểm. Mặc dù hiện tại mới có phản ứng, vị miễn có hơi chậm chạp, nhưng biện pháp áp dụng vẫn rất đúng đắn, không hổ là lão làng đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm. Có thể đã nhận được cao nhân chỉ điểm, việc này cũng rất có khả năng.

Điện thoại trên bàn vang lên.

"Xin chào, tôi là Hướng Hàm."

"Đồng chí Hướng Hàm, tôi là Liễu Tuấn, mời đồng chí qua chỗ tôi một chút đi, cùng Bạch tỉnh trưởng nghiên cứu vài vấn đề nhân sự."

Trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm ổn của Liễu Tuấn.

"Được, mời bí thư chờ một chút, tôi lập tức qua ngay."

Hướng Hàm đáp ứng, lập tức đứng dậy đi đến phòng làm việc của bí thư Tỉnh ủy. Phòng tổ chức Tỉnh ủy ngay ở trong trụ sở Tỉnh ủy, là một khu vực độc lập, đi qua đó cũng chỉ mất vài phút thời gian.

Khi Hướng Hàm đi tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, Bạch Dương đã ngồi ở ghế sofa. Có thể thấy được Bạch tỉnh trưởng đã sớm qua đây, đã cùng Liễu bí thư câu thông một số vấn đề khác, khi thảo luận vấn đề nhân sự, Liễu Tuấn mới mời Hướng Hàm tới tham gia.

"Chào bí thư, chào tỉnh trưởng."

Hướng Hàm mỉm cười chào hỏi hai vị chủ trường.

Hôm nay Tỉnh ủy tỉnh A đã có ba nữ cán bộ, là ban được phân phối nữ cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh nhiều nhất. Tuy nhiên phỏng chừng loại tình huống này cũng sẽ không duy trì được lâu.

"Đồng chí Hướng Hàm tới rồi à, mời ngồi!"

Liễu Tuấn và Bạch Dương đều đứng dậy, nắm tay chào hỏi với Hướng Hàm.

Hướng Hàm ngồi phía bên phải Liễu Tuấn, đối diện với Bạch Dương. Hai vị nữ quan lớn đoan trang khiến bên trong phòng làm việc vốn tràn đầy khí tức dương cương, ít nhiều đã tăng thêm chút mùi dịu dàng.

"Hướng trưởng phòng, bài báo này chị đã xem qua chưa?"

Hướng Hàm vừa ngồi xuống, Liễu Tuấn khẽ đẩy qua tờ [Nhật báo tỉnh A] qua, ngón tay thì chỉ lên một bài báo.

Hướng Hàm liếc nhìn qua, biết chính là bài báo mà cô mới vừa xem qua. Tuy nhiên vì lễ phép, Hướng Hàm vẫn đưa tay cầm lấy tờ báo, sau đó gật đầu, nói: "Tôi cũng vừa mới xem qua."

Liễu Tuấn cười nói: "Hướng trưởng phòng thấy thế nào?"

Hướng Hàm mỉm cười, nói: "Đồng chí Đường Bỉnh Trung không hổ là bí thư Thành ủy, là người có công tác Đảng lâu năm, rất có tâm đắc về chính sách lý luận nghiên cứu. Hình như mấy ngày hôm trước đồng chí Đường Bỉnh Trung còn ở trên tạp chí [Hào Giác] phát biểu qua một bài báo, cũng là về chính sách lý luận nghiên cứu. [Hào Giác] đã có một bài xã luận ngắn, nói là một vị bí thư Thành ủy, quan tâm đến chính sách lý luận nghiên cứu như vậy thì rất đáng giá để tán thành."

"Ừm, bài báo đó tôi cũng đã xem qua, thấy rất bản lĩnh, không ngờ Đường Bỉnh Trung còn có tài về phương diện chính sách lý luận nghiên cứu."

Liễu Tuấn cười nói: "Thời gian Đường Bỉnh Trung công tác tại TP.Mã Đầu cũng tương đối dài, tôi thấy có nên cho anh ta một cơ hội để mà phát huy ưu thế của mình hay không?"

Hướng Hàm mỉm cười gật đầu: "Tôi rất tán thành ý kiến của bí thư. Phòng nghiên cứu Tỉnh ủy nếu có một đồng chí có bản lĩnh lý luận, lại có kinh nghiệm thực tiễn lĩnh đội, tại phương diện chính sách lý luận nghiên cứu sẽ có hi vọng nâng cao một bước, đưa ra được thành quả."

Nếu như là điều động chức vị của người khác, Hướng Hàm có thể sẽ không trả lời đến mức sảng khoái như vậy, Đường Bỉnh Trung đương nhiên là một ngoại lệ. Không chỉ nói Hướng Hàm, cán bộ cả tỉnh có địa vị nhất định, khoảng chừng không ai không rõ, sĩ đồ của Đường Bỉnh Trung đã đến đoạn cuối. Liễu Tuấn nếu có thể dễ dàng tha thứ hắn, đó mới là quái sự! Hai bài báo này, kỳ thực chính là "báo cáo từ chức" của Đường Bỉnh Trung. Chẳng qua là mọi người cũng biết, dưới tiền đề mà Liễu Tuấn sẽ điều chỉnh hắn, quả thật sẽ viết một bài báo cáo điều chỉnh nghiêm chỉnh, vị miễn sẽ không có ý châm chọc Liễu Tuấn "ôm hận trả thù". Vô cùng có khả năng sẽ chọc giận Liễu Tuấn.

Thông qua loại phương thức mịt mờ này, khéo léo hướng về Liễu Tuấn "cầu xin tha thứ", tất cả mọi người có thể tiếp thu được.

Nếu Đường Bỉnh Trung "thức thời" như vậy, ngờ tới Liễu Tuấn cũng sẽ không hăng quá hoá dở.

"Tỉnh trưởng, ý kiến của chị thế nào?"

Liễu Tuấn chuyển hướng Bạch Dương, ôn hòa mà hỏi.

Hướng Hàm kinh ngạc thấy được, Bạch Dương chỉ khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: "Lập tức sẽ qua tết âm lịch, lúc này mà điều động cán bộ lãnh đạo chủ chốt, tôi cho rằng không thích hợp. Tôi kiến nghị, những vấn đề nhân sự này cứ để sau tết âm lịch rồi mới suy xét đi."

Bạch Dương tại chỗ phản bác ý kiến của Liễu Tuấn, đây là điều Hướng Hàm chưa từng ngờ tới.

Lẽ nào, tỉnh A vẫn là bố cục chính trị như trước đây hay sao?

Liễu Tuấn cười nói: "Vậy cứ theo ý kiến của tỉnh trưởng mà làm đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.