Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1952: Đại nhân vật chính là khác người



Thượng tuần tháng 3 năm 2007, Hội nghị lần năm Hội đồng nhân dân toàn quốc khóa 10 tổ chức tại thủ đô.

Là đội trưởng của đoàn đại biểu tỉnh A, lần này Liễu bí thư vào kinh thành với tâm tình tương đối hớn hở, chí ít tốt hơn so với vài lần trước.

Thời gian Liễu Tấn Tài đại biểu Quốc vụ viện làm báo cáo công tác Chính phủ, tinh thần tỉnh táo, thanh âm vang dội, có vẻ trẻ tuổi hơn cả năm ngoái.

Liễu Tuấn ngẩng đầu nhìn cha mình trên đài chủ tịch, trong lòng có cảm giác vui mừng.

Thế cục, là đã khác xưa.

Giữa hội nghị, Liễu bí thư nhận được điện thoại của Cao Trường Hoành.

Cuối năm ngoái, trong lần tuyển cử nhiệm kỳ mới của Tỉnh ủy Giang Hán, Cao Trường Hoành được tuyển phó bí thư Tỉnh ủy, năm nay trên Hội đồng nhân dân toàn tỉnh được tuyển tỉnh trưởng chính phủ nhân dân Giang Hán Giang Hán, đi lên địa vị cao cấp Chính bộ.

Tất cả đều là thuận lý thành chương.

So sánh với người "anh dũng chém giết" như Liễu Tuấn, con đường đi lên của Cao Trường Hoành có thể nói là vô kinh vô hiểm, một đường thông thuận.

Cao Trường Hoành chính vị tỉnh trưởng, Liễu Tuấn cũng không cảm thấy bất ngờ gì, cũng đã đến lúc rồi. Toàn bộ đại phái hệ, đều đang gắng sức bồi dưỡng những con người mới để thay thế. Tuy nhiên Liễu Tuấn vốn tưởng rằng, Cao Trường Hoành sẽ được điều đến một tỉnh nào đó làm tỉnh trưởng, cứ ở mãi hậu hoa viên nhà mình, rèn luyện sẽ khó mà thành người. Hiện tại có thể thấy, Cao gia vẫn hết sức cẩn thận, không muốn Cao Trường Hoành đối mặt với hoàn cảnh quá hiểm ác.

Cơ sở của tỉnh Giang Hán tốt, không chỉ cơ sở kinh tế tốt, cơ sở chính trị cũng tốt. Cao Trường Hoành ở bên đó đảm nhiệm tỉnh trưởng, đem kinh tế của tỉnh Giang Hán phát triển nâng cao một bước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây là điều có thể mong chờ. Có chiến tích vững chắc, mấy năm sau đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy sẽ có thể nước chảy thành sông, không hề đột ngột chút nào. Đến lúc đó, bất kể đưa tới tỉnh nào, cơ sở vẫn luôn bền chắc.

Quyết sách này, cũng chưa nói tới sai lầm gì.

Dù sao căn cơ của đại phái hệ bất đồng, phương thức tư duy của Nghiêm Liễu và Cao Kính Chương tự nhiên cũng có sự khác biết. Nhìn vào "xuất thân" của Nghiêm Liễu hệ, cán bộ mới xuất hiện quan trọng của phe phái mình, khả năng hái "quả đào có sẵn" sẽ không bằng một nhà giàu có thâm niên như Cao gia. Bất kể Liễu Tuấn, Giang Hữu Tín hay là Nghiêm Minh, khi đã đến tầng cấp nhất định. Đều phải dựa vào bản thân đi mà nỗ lực tranh thủ.

Trong điện thoại thanh âm của Cao Trường Hoành vẫn hết sức êm tai: "Liễu bí thư, bận bịu chứ?"

Liễu Tuấn mỉm cười đáp: "À không."

"Buổi tối ngày hôm nay Liễu bí thư có thời gian không, cùng nhau ăn một bữa cơm?"

Cao Trường Hoành cũng không chào hỏi gì nhiều, mỉm cười đưa ra lời mời. Khi đã đến tầng cấp như họ, những cuộc gặp gỡ cá nhân, giữa đôi bên nói chuyện kỳ thực rất tùy ý, sẽ không nói khách khí gì nhiều.

Không cần thiết phải thế.

"Ha ha, được."

Câu trả lời của Liễu Tuấn càng đơn giản hơn.

Cao Trường Hoành nói: "Vậy thì vẫn ở câu lạc bộ Quảng An, chỗ cũ. Thời gian thì 6 giờ, Liễu bí thư cảm thấy thích hợp không?"

"Tất cả cứ theo an bài của Cao tỉnh trưởng đi."

"Cảm ơn Liễu bí thư."

"Ha ha, Cao tỉnh trưởng mời ăn cơm, cần cảm ơn là tôi mới phải."

Trong điện thoại Cao Trường Hoành khẽ mỉm cười, hình như tâm tình cũng vui vẻ thật.

Đến buổi chiều, toàn bộ người của câu lạc bộ Quảng An đều khẩn trương, chả có nguyên gì, hai anh em Cao Trường Hoành và Cao Tương Hoành đang ngồi tại đại sảnh, có vẻ như đang chờ người nào đại giá quang lâm.

Trước đây, điều này là cực kỳ hiếm thấy.

Không chỉ Cao Trường Hoành, coi như là Cao nhị thiếu gia cũng rất ít khi tự mình đợi khách ở đại sảnh. Cao nhị thiếu gia là người rất kiêu ngạo, cả thủ đô, coi như là nha nội có lớn mấy cũng không đảm đương nổi Cao nhị thiếu gia hạ mình đón chào.

Về phần Cao Trường Hoành, đó là thân phận gì?

Trưởng tôn của Cao gia, đương nhiệm tỉnh trưởng.

Cần phải là đại nhân vật thế nào mới đáng giá hắn tự mình chờ đón?

Chẳng lẽ là một vị lãnh đạo quốc gia nào đó muốn đến câu lạc bộ Quảng An? Nhớ kỹ trước đây chỉ có một vị Ủy viên Cục chính trị của Cao hệ quang lâm thì mới xuất hiện qua tràng cảnh thế này thôi.

Khi đó, Cao Trường Hoành vẫn chưa phải là tỉnh trưởng.

Cao đại thiếu gia ngồi ở ghế sofa trong đại sảnh, thỉnh thoảng hút một điếu thuốc, dáng vẻ vẫn trầm ổn như núi cao. Nhưng Cao nhị thiếu gia thì có vẻ đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng đứng lên đi lại vài bước.

Cao Trường Hoành thì bừng tỉnh như không thấy.

"Anh hai, có phải là quá giờ rồi không?"

Cao nhị thiếu gia rất không dễ chịu thấp giọng nói. Tính tình của hắn vẫn khá vội, không kiên trì được lâu, đợi chưa tới hai phút thì đã nhìn đồng hồ đeo tay tới mấy lần. Hắn đương nhiên biết lần này đại ca là mời ai.

Bí thư Tỉnh ủy, đương nhiên là một nhân vật. Cao nhị thiếu gia cũng không phủ nhận hôm nay Liễu Tuấn đã là một nhân vật khó lường. Nhưng Cao nhị thiếu gia chung quy cảm thấy, anh mình đã dành cho Liễu Tuấn thể diện quá nhiều.

Liễu Tuấn rất giỏi, nhưng đại ca cũng không kém mà.

Mọi người ngang vai ngang vế, không cần thiết phải long trọng như thế.

Cao Trường Hoành không để ý tới hắn, vẫn chậm rãi hút thuốc.

Cao nhị thiếu gia cũng không dám nhiều lời nữa, nuốt một ngụm nước bọt rồi lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã 6strong7p.

Liễu Tuấn này cũng thực sự là, đã hẹn là 6h30, mày đến sớm vài phút không được sao? Đâu cần phải đúng giờ như vậy.

Cao nhị thiếu gia không tránh khỏi trong lòng thầm oán vài câu.

6 h 30, chiếc xe Audi đen bóng đúng giờ xuất hiện tại cửa câu lạc bộ Quảng An, Cao Trường Hoành lập tức đứng dậy, trên mặt hiện ra dáng tươi cười ôn hòa và bước nhanh tới nghênh đón. Mặc dù trong lòng Cao nhị thiếu gia khó chịu, nhưng cũng đành đi theo phía sau anh mình, trên mặt còn phải cố nặn ra nụ cười.

Cao nhị thiếu gia trong lòng không thích Liễu Tuấn là một chuyện, trên mặt mũi vẫn không có trở ngại. Cao Tương Hoành cũng rất rõ ràng, Liễu Tuấn này từ lâu đã không phải là phó bí thư Huyện ủy lúc trước, cũng như đại ca của hắn, chính là tương lai không lâu sau sẽ leo lên địa vị quyền lực tối cao. Không đến vạn bất đắc dĩ, Cao nhị thiếu gia không cần phải đi chọc Liễu bí thư tức giận.

Mắt thấy Cao Trường Hoành có ý định muốn tự tay mở cửa xe cho Liễu Tuấn, Cao nhị thiếu gia giật mình, vội chạy nhanh vài bước, giành trước anh mình mở cửa xe, mỉm cười nói: "Liễu bí thư, mời."

Thấy động tác này, trong mắt Cao Trường Hoành hiện lên ý cười.

Vừa mới xuống xe, trong mắt Liễu Tuấn cũng hiện lên ý cười.

Cao Trường Hoành chính là người rất lưu ý trên những vấn đề chi tiết thế này, vì anh em của hắn tạo ra một cơ hội để lôi kéo làm quen với Liễu Tuấn. Mặc dù Cao gia rất cường đại, nhưng nếu như có thể trợ giúp Cao Tương Hoành cải thiện ấn tượng ở trong cảm nhận của Liễu Tuấn, bất kể như thế nào đều là việc có lợi mà vô hại.

Bị người như Liễu Tuấn lúc nào cũng nhớ thương, bất kể đối với ai cũng không phải là việc tốt gì.

"Cảm ơn Cao tổng."

Liễu Tuấn mỉm cười khách khí một câu, chủ động vươn tay qua Cao Tương Hoành.

Cao nhị thiếu gia nhất thời thụ sủng nhược kinh, tự nhiên cũng đưa tay cầm lấy tay Liễu Tuấn, lập tức lại ý thức được không đúng, vội duỗi qua cả tay kia, hai tay nắm lấy tay Liễu Tuấn, lay động vài cái.

Bất kể trong lòng Cao nhị thiếu gia khó chịu thế nào, quy củ thì vẫn phải hiểu. Muốn Liễu Tuấn chủ động vươn tay qua hắn thì quá không dễ dàng. Đây chính là một thể diện rất lớn.

"Xin chào Liễu bí thư."

Đợi đến khi Liễu Tuấn nắm tay với em mình, Cao Trường Hoành mới vững bước tiến lên chào hỏi với Liễu Tuấn.

"Chào Cao tỉnh trưởng."

"Liễu bí thư, mời."

Cao Trường Hoành đưa tay mời khách, cùng Liễu Tuấn sóng vai đi vào trong.

Hai hàng nữ tiếp viên xinh đẹp xếp hàng hai bên đại sảnh, khom người thật sâu sớm mai khách.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Cao tỉnh trưởng khách khí quá rồi."

"Liễu bí thư là quý khách, nên làm mà. Kỳ thực tôi cũng không nghĩ đến vậy, là Tương Hoành an bài thôi."

Cao Trường Hoành vừa cười vừa nói, thuận miệng nói ngọt một câu cho em trai.

Cao Tương Hoành lật đật đi theo bên anh mình, thuận miệng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, Liễu bí thư là quý khách, chúng tôi nên nhiệt liệt hoan nghênh."

Liễu Tuấn mỉm cười, gật đầu. Mặc dù y không phải quá lưu ý những vấn đề mặt mũi này, sao cũng là tâm ý của anh em Cao gia. Liễu Tuấn cũng sẽ không để ở trong lòng một số việc nhỏ nhặt của Cao Tương Hoành, tuy nhiên bởi vậy cũng có thể thấy Cao Trường Hoành hành sự nghiêm cẩn thế nào. Cao gia có thể trường thịnh không suy, tất nhiên cũng phải có đạo lý sâu xa của nó.

Ngoại trừ Cao lão gia tử khỏe mạnh trường thọ, ngoại trừ sự nổi bật của Cao Kính Chương, Cao Kính Hán và bản thân Cao Trường Hoành, sự nghiêm mật trong tác phong hành sự Cao gia cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất. Mặc dù loại phong cách hành sự nghiêm cẩn này đã chế ước Cao hệ tiến thêm một bước mở rộng, nhưng cũng đủ để giúp họ vững vàng đứng vững gót chân trong các đợt đấu tranh chính trị phong ba quỷ dị, mặc cho gió táp mưa sa, vẫn sừng sững không ngã.

Trải qua đánh cờ nhiều năm, bao nhiêu hào môn thế gia đã từng phong quang hiển hách cũng phải trầm luân xuống dốc, dần mất đi quyền lực? Chỉ còn lại mấy nhà với số lượng không nhiều này, họ đều có "độc môn bí kỹ" cả.

Phàm là nhà trăm năm bất bại, trong lòng Liễu Tuấn vẫn luôn kính trọng.

Yến hội vẫn bày ở nhà hàng trên nước của câu lạc bộ Quảng An. Có thể thấy, câu lạc bộ Quảng An vừa tiến hành chỉnh trang lại. Câu lạc bộ Quảng An tại thủ đô có tư cách rất lâu đời, thời gian thành lập chỉ chậm hơn câu lạc bộ Trường Thành. Nhiều năm qua như vậy, thiết bị lắp đặt bên trong những chỗ ăn chơi càng thêm xa hoa, vật dụng đổi mới cực nhanh, cũng có thể nói "biến chuyển từng ngày". Mặc dù nói câu lạc bộ đỉnh cấp không chỉ dựa vào thiết bị xa hoa và phương tiện thiết bị để hấp dẫn khách hàng, nhưng là một trong tứ đại hội sở của thủ đô, câu lạc bộ Quảng An trên phương tiện thiết bị cũng không thể tụt hậu được.

Sau khi chỉnh trang lại, câu lạc bộ Quảng An thiếu vài phần xa hoa phú quý, nhiều hơn vài phần khí thế trầm ổn. Có thể thấy được tâm tính của Cao Tương Hoành đã chuyển biến từ từ. Đương nhiên, không bài trừ đây là công lao của đoàn đội quản lý của hắn, bản thân Cao nhị thiếu gia thì vẫn là rượu và đàn bà, tiêu diêu tự tại.

Thấy biến hóa rất nhỏ trên mặt Liễu Tuấn, Cao Trường Hoành mỉm cười nói: "Câu lạc bộ này đã chỉnh trang một lần, tôi cảm thấy rất được. Thiết bị lắp đặt trước đây có vẻ không thiết thực quá."

Liễu Tuấn cười nói: "Tâm tính hiện tại của Tương Hoành cũng đã thành thục lên rồi."

Cao Tương Hoành liền buồn bực.

Luận tuổi tác, hắn lớn hơn Liễu Tuấn cả hai ba tuổi, đã gần 40. Hiện tại Liễu Tuấn lại lấy giọng điệu của đàn anh để nói, Cao nhị thiếu gia chung quy cảm thấy là lạ. Tuy nhiên nếu Liễu bí thư khích lệ, Cao nhị thiếu gia cũng phải biểu thị một chút thái độ khiêm tốn.

"Liễu bí thư, anh tôi cũng nói như vậy đấy. Xem ra hai người là anh hùng có ánh mắt giống nhau, đại nhân vật chính là khác người. Lần này tôi xem như đã gặp được rồi."

Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành liếc nhau, đều nở nụ cười.

Cao nhị thiếu gia càng lúc càng khiêm tốn.

Tuy nhiên, đây cũng không hẳn không phải là một chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.