Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1968: Cách một dòng song



Bí thư khu Thịnh Bắc tên Tiêu Chính Cao là một hán tử trung niên chừng 40 tuổi.

Nói là hán tử mà không nói nam tử cũng có lý do.

Tiêu Chính Cao vóc dáng khôi ngôi, mặt vuông chữ điền, toàn thân đầy khí thế mạnh mẽ. Liễu Tuấn được coi là rất cao to rồi, nhưng xo với vị này không đáng kể. Tiêu Chính Cao chí ít phải cao 1m90.

Một hán tử oai phong như vậy đứng ở đầu đoàn người hoan nghênh, trông cực kỳ bắt mắt. Nói đây là một cán bộ cấp chính sở thực sự là chẳng mấy ai tin, nhìn hắn giống một dũng sĩ thời cổ đại hơn.

- Hoan nghênh Tương bí thư, Liễu bí thư và các vị lãnh đạo tới thị sát khu Thịnh Bắc.

Tiêu Chính Cao và hai vị bí thư tỉnh ủy bắt tay thăm hỏi ân cần, mặc dù hắn rất chú ý, nhưng giọng vẫn cực lớn, như sấm rền vậy.

Liễu Tuấn cười nói:
- Tương bí thư, đồng chí Chính Cao là người đông bắc hả? Nhìn cái dáng này là biết ngay đại hán vùng đông bắc.

- Báo cáo Liễu bí thư, tôi là người An Đông.
Không đợi cho Tương Hướng Kiệt đáp lời, Tiêu Chính Cao đã lớn tiếng nói.

Thành phố An Đông nằm ở phía đông tỉnh Liêu Đông, cùng một quốc gia Xã hội chủ nghĩa khác đối diện với nhau qua một vùng biển, gần đây phát triển rất nhanh, là cửa cảng chủ yếu với phía bên kia.

Tương Hướng Kiệt cười:
- Đồng chí Chính Cao là bộ đội chuyển nghiệp, tác phong rắn rỏi, không thẹn là quân nhân xuất thân từ quân chủ lực.

Liễu Tuấn hứng thú hỏi:
- Đồng chí Chính Cao trước trước kia phục vụ trong bộ đội nào.

Tiêu Chính Cao lớn tiếng báo ra số hiệu bộ đội.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Nói như thế đồng chí là chiến hữu của phụ thân tôi rồi.

- Vâng! Báo cáo Liễu bí thư, chúng tôi đều rất vinh dự được phục vụ trong cùng một bộ đội với thủ tướng. Năm ngoài tôi về thăm đơn vị cũ, trong phòng trưng bày lịch sự của đơn vị, có giới thiệu đặc biệt về thủ tướng.

Tiêu Chính Cao lớn giọng đáp, ánh mắt lộ vẻ tự hào.

Hẳn phàm là các chiến sĩ đơn vị bộ đội anh hùng này chẳng những kiêu ngạo vì chiến công trác tuyệt, mà trong thời bình còn bồi dưỡng ra được một vị lãnh tụ của nhà nước cộng hòa.

Tương Hướng Kiệt nói:
- Đơn vị XXX từ khi được thành lập tới nay luôn là chủ lực của quân ta, nổi tiếng với những trận đánh ác liệt. Đơn vị bộ đội anh hùng như thế tất nhiên cũng bồi dưỡng ra toàn nhân vật kiệt xuất.

- Vâng! Cám ơn Tương bí thư biểu dương.
Tiêu Chính Cao đứng nghiếp đáp, mọi người hàn huyên một hồi rồi lên xe tiến vào khu công nghiệp.

Đội xe vừa mới đi vào khu công nghiệp, một không khí khác thường ập tới, hai bên đường đại bộ phận là các nhà máy đủ kiểu, đương nhiên đều là các kiến trúc hiện đại hóa, kiểu nhà xưởng kết cấu gạch ngói thập niên 70, 80 đã không còn thấy đâu nữa. Liễu Tuấn đoán chừng loại nhà xưởng đó chưa hoàn toàn tuyệt tích, nhưng ở hai bên đường chính khẳng định là không có nữa.

Cho dù bày hàng bán lẻ hoa quả ngoài đường cũng phải biết đặt những quả tươi ngon nhất bên ngoài.

Trạm khảo sát đầu tiên là công ty công nghiệp cơ giới hạng nặng Thượng Kinh. Thượng Kinh là khu công nghiệp nặng nổi danh toàn quốc, trong thành phố đa số là các ngành nghề công nghiệp nặng. Công ty này được lấy tên của thành phố có thể thấy được địa vị của nó trong ngành ra sao.

Cty Thượng Kinh có quy mô cực lớn, từ đằng xa đã thấy ống khói cao vút, cảnh cổng nhà máy rộng lớn, cực kỳ ký thế.

Ở dưới cổng cũng là một đoàn người hoan nghênh đông đảo.

Khi Liễu Tuấn xuống thành phố thị sát công tác có thói quen gọn nhẹ, nhất là đi khảo sát nghiên cứu càng phản đối hình thức chủ nghĩa. Nhưng đây là Liêu Đông, y là khách, tất nhiên sẽ không phát biểu ý kiến gì. Có lẽ Tương Hướng Kiệt cũng không thích loại hình thức này, nhưng hôm nay cần phải có nó, Liễu Tuấn tới đây là tuyên bố ủng hộ Tương Hướng Kiệt, phải làm cho không khí náo nhiệt một chút.

Đội xe chầm chậm dừng ở cửa, Liễu Tuấn và Tương Hướng Kiệt đi xuống bắt tay chào hỏi, mất một hồi mới xong, chính thức đi vào cổng công ty.

Giống như cổng, tòa nhà văn phòng Cty Thượng Kinh cũng cao lớn nguy nga, tổng cộng có mười sáu tầng, tường kính màu xanh dưới ánh mặt trời đầu hạ tỏa sáng long lanh.

Mục đích chuyến đi này là khảo sát học tập cải cách nhà xưởng đại tập thể, cho nên Liễu Tuấn không tới nhà máy, mà cùng lãnh đạo công ty tới thẳng phòng hội nghị lớn.

Phòng hội nghị tất nhiên đã được bày biện sẵn sàng, hai vị bí thư tỉnh ủy sóng vai đi qua cửa ngồi xuống chính giữa.

Tương Hướng Kiệt có lời mở đầu ngắn gọn rồi người phụ trách công ty bắt đầu báo cáo tình hình thí điểm cải cách nhà xưởng đại tập thể với hai vị lãnh đạo.

Căn cứu vào yêu cầu của Quốc vụ viện, mục đích chủ yếu của cải cách là tạch rời hoàn toàn quốc xĩ chủ thể và nhà xưởng đại tập thể, để nó có quyền sở hữu rõ ràng, đối diện với thị trường, tự chịu lời lỗ; công nhân viên chức phải được an bài thỏa đáng, quyền hợp pháp của họ phải được bảo vệ thiết thực.

Liễu Tuấn chăm chú lăng nghe báo cáo tình hình, thi thoảng nhỏ giọng trao đổi với Tương Hướng Kiệt ở bên cạnh vài câu.

Chuyện thí điểm cải cách này là do Tương Hướng Kiệt chủ động yêu cầu với Liễu Tấn Tài, lấy tỉnh Liêu Đông đi đầu khu đông bắc, còn trong tỉnh Liêu Đông thì khu Thịnh Bắc đi đầu triển khai.

- ... Căn cứ vào chỉ thị tinh thần của lãnh đạo TW và tỉnh thành, việc thúc đẩy cải cách nhà xưởng đại tập thể phải kiên trì xuất phát từ thực tế, giải quyết vấn đề trọng điểm, hóa giải mâu thuẫn chủ yếu... Trong quá trình thí điểm chúng tôi mày mò được một số công kinh nghiệp, thông qua nhiều con đường bố trí công nhân viên, xyử lý tốt quan hệ bảo hiểm và quan hệ lao động; kiên trì vẹn toàn các phương diện, công ty chúng tôi đảm nhận chính chi phí cải cách, đương nhiên, tài chính TW và tỉnh cũng rất ủng hộ chúng tôi. Mức độ hỗ trợ tài chính năm nay rất lớn ... Chi phí lớn nhất trong vấn đề cải cách là bố trí cho công nhân viên ...

Người phụ trách Cty Thượng Kinh là nam nhân trên 50, trông vô cùng trầm ổn, nhìn vào tài liệu đều đều báo cáo với lãnh đạo tỉnh thành.

Chuyến tham quan học tập này an bài ba ngày, ngày thứ nhất toàn bộ tiến hành khảo sát học tập ở khu Thịnh Bắc, ngày thứ hai Sài Thiệu Cơ và Lưu Quang Hưng chia nhau ra đi khảo sát khu công nghiệp và quốc xĩ lớn khác, Liễu Tuấn và Triệu Sư Phạm thì cùng nhau tới thành phố An Đông.

Vẫn do Tương Hướng Kiệt đích thân tháp tùng.

Trong hành trình vốn không có khảo sát xĩ nghiệp, có điều Liễu Tuấn nổi hứng, nói muốn tới thành phố biên cảnh tận mắt xem hơn trăm nghìn xí nghiệp từng nổi tiếng.

Cuộc khảo sát như thế này vốn có chút tùy ý, Liễu Tu đã có yêu cầu, Tương Hướng Kiệt tất nhiên không từ chối.

An Đông là khu kinh tế mở vùng đông nam, là một thành phố ven biển chủ thể là công nghiệp, thương mai và du lịch. Nơi này có ưu thế đặc biệt là ở ven biển, ven sông, ven biên giới, dựa vào vị trí địa lý có lợi và sự hỗ trở to lớn của chính phủ tỉnh, những năm qua kinh tế An Đông có bước tiến dài, là thành phố duy nhất trong cả nước có cảng biển, cảng sông, đường sắt cao tốc, quốc lộ cao tốc và sân bay.

Tới thăm An Đông không hề có đội xe rầm rầm rộ rộ, Liễu Tuấn và Tương Hướng Kiệt ngồi chiếc xe mang biển bình thường, lặng lẽ đi tới, không định làm kinh động tới địa phương.

Đương nhiên vẫn phải thông báo cho cán bộ phụ trách chủ yếu của thành phố một tiếng, dù sao đây là thành phố biên giới, hai vị bí thư tỉnh ủy chơi trò thường phục vi hành là không thỏa đáng.

Nói trắng ra đây là một chuyến du lịch, cố gắng không để nảy sinh ra bất kỳ hiểu lầm nào.

Được mệnh lệnh chính Tương Hướng Kiệt truyền, bí thư và thị trưởng An Đông không dám bày ra đội ngũ hoan nghênh, chỉ có hai chiếc xe của bí thư và thị trưởng đợi ở bên đường quốc lộ, đều mang biển phổ thông. Sau khi tiếp đón hai vị bí thư liền theo mệnh lệnh đội xe đi thẳng tới bên sông.

Dựa vào con sông lớn nổi tiếng kia, An Đông lập nên một khu du lịch. Con sông đó là biên giới giữa hai nước, trong biên cảnh dài hơn 200 kilomet, uốn lượn giữa một vùng rừng cây xanh rậm rạp, núi cao bao bọc, nước sông trong xanh, cảnh sắc rất tươi đẹp.

Liễu Tuấn và Tương Hướng Kiệt được nhân viên tháp tùng đưa lên chiếc du thuyền đã chờ sẵn, đi ra giữa dòng.

Khu phong cảnh này Tương Hướng Kiệt đã tới rồi, cùng Liễu Tuấn ngồi ở mũi du thuyền, nhìn cảnh sắc hồ, đích thân làm hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu phong cảnh hai bên sông cho Liễu Tuấn.

Chưa được hai vị bí thư cho gọi, những người khác tự giác ở lại trong khoang thuyền không tới quấy rầy.

- Hơn 50 năm trước, trăm vạn đại quân đã vượt qua con sông này, tắm máu chiến đấu cùng liên quân, hi sinh rất nhiều chiến sĩ...

Tương Hướng Kiệt chỉ sang phía bờ đối diện, nói với chút cảm khái.

Liễu Tuấn nói:
- Chủ tịch đã nói, trận chiến đó chúng ta phải đánh cho ra quân uy, quốc uy đánh cho ra một hoàn cảnh kiến thiết ổn định, mặc dù hi sinh rất lớn, nhưng đáng giá.

Tương Hướng Kiệt gật đầu tán đồng.

- Nghe nói phía bên kia chuẩn bị thí điểm một đặc khu kinh tế ở biên cảnh?
Liễu Tuấn hỏi.

- Đúng là có chuyện này, thời gian qua bọn họ có phái người tới hiệp thương với chúng tôi. Ý của bọn họ là thiết lập đặc khu kinh tế để thuận tiện tiếp nhận viện trợ do chúng ta cung cấp. Đương nhiên cũng gồm cả viện trợ quốc tế khác, có điều hiện giờ còn chưa quyết, bọn họ cũng rất do dự.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu:
- Chuyện mới mẻ luôn làm người ta thấy lo lắng, tôi nghĩ lãnh đạo của bọn họ cũng rất khó hạ quyết tâm. Nhưng tôi lại thấy đây là một ý kiến rất hay. Không thử một chút làm sao biết được hay dở.

Tương Hướng Kiệt cười:
- Liễu bí thư lúc nào cũng dũng cảm tìm mày mò cái mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.