Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1987: Quà của Trình Tân Kiến



- Ha ha, Liễu chính cục tới rồi.. Chào Liễu chính cục.

Liễu Tuấn vừa mới ló mặt ra ở CLB Trường Thành, Trình Tân Kiến đã cười lớn tới đón, đứng nghiêm kính lễ. Mặc dù là tụ hội tư nhân, không ngờ Trình bộ trưởng còn mặc đồng phục, hết sức chính quy.

Đư amặt nhìn tới, trong đại sảnh CLB không chỉ có Trình bộ trưởng mặc đồng phục còn có cả Tiêu Kiếm, Tiêu Vũ mặc đồng phục cảnh sát. Vũ Chính Hào và Ngả Chấn Bình lấp lánh huân chương, ngoài ra còn có một vị quân quân chừng trên bốn mươi, đeo hàm thiếu tướng.

Nhìn mãi chỉ thấy Liễu Tuấn, Hà Thắng Lợi và Cổ An mặc thường phục.

Cổ An là anh em đồng hao của Vũ Chính Hào, trước kia công tác ở hải quan đông nam, vì điều tra vụ án đông an có công lớn, hai năm trước điều tới làm giám đốc sở hải quan Nam Phương, hưởng đãi ngộ phó bộ. Lần này Liễu Tuấn tới tỉnh D nhậm chức, Vũ Chính Hào hẹn tụ hội, tất nhiên Cổ An phải có mặt.

Có thể làm tốt quan hệ với Liễu chính cục, nhân sĩ quan trường có ai lại đi từ chối?

Trình Tân Kiến làm bộ làm tịch, Liễu Tuấn chỉ mỉm cười lắc đầu.

Cái tính ào ào tùy tiện của Trình bộ trưởng chẳng hề thay đổi, Liễu Tuấn cũng chỉ đành mặc kệ, hơn nữa, cần gì phải thay đổi?

Tiếp theo đó mấy vị quan quân tới kính lễ chào hỏi Liễu Tuấn.

Vũ Chính Hào giới thiệu vị thiếu tướng bên cạnh:
- Liễu bí thư, đây là thiếu tướng Trương Anh Vĩ, tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát vũ trang tỉnh D.

Vũ Chính Hiên đã nói tối nay xin chỉ thị công tác bảo vệ an toàn cho Liễu Tuân, nên sự có mặt của Trương Anh Vĩ là cần thiết. Cục cảnh vệ cũng phải phối hợp nhất trí với cơ quan cảnh sát vũ trang ở địa phương.

Trương Anh Vĩ có thể xuất hiện ở cuộc tụ hội này, có thể thấy quan hệ với Vũ Chính Hào rất tốt.

Vũ Hoàng Hà cả đời công tác trong hệ thống cảnh sát vũ trang, đảm nhận các chức vụ lãnh đạo tối cao phó tư lệnh, tới chính ủy, tư lệnh viên. Trong nội bộ cảnh sát vũ trang, có thể nói vô số quan quân cao cấp do một tay ông đề bạt lên.

Một tỉnh trọng yếu như tỉnh D, tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát vũ trang là thân tín đích hệ của Vũ Hoàng Hà là điều hết sức bình thường.

- Chào Liễu bí thư.

Trương Anh Vĩ giơ tay kính lễ, từ động tác tới tiếng hô đều thể hiện khí độ đường đường.

Con cháu trực hệ nhà họ Vũ, bao gồm cả những quan quân được đề bạt lên đều là một loại hình, nhìn thoáng qua biết ngay là quân nhân thuần túy nhất, lưng đánh thế nào cũng không cong xuống. Vũ Chính Hào, Ngả Chấn Bình, Trương Anh Vĩ, ba vị thiếu tướng đứng cùng nhau thật sự khó phân biệt được khí chất quân nhân của ai hơn kém ai.

- Chào Trương tướng quân.

Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Trương Anh Vĩ.

Bắt tay chào hỏi một lượt, khi tới Hà Thắng Lợi, hắn bực mình om sòm:
- Làm cái gì thế? Cứ như là ở bộ ngoại giao vậy! Đi đi đi, đi uống rượu.

Cho dù thân phận địa vị của Liễu Tuấn có biến đổi ra sao, có thể giữ được bản sắc trước mặt y, chỉ có Cận Hữu Vi, Hà Thắng Lợi và Trình Tân Kiến.

Hà đại thiếu gia lên tiếng, khung cảnh nghiêm chỉnh liền thay đổi lớn, mọi người cười ha hả, dưới sự dẫn đường của Hà Thắng Lợi, xúm quanh Liễu Tuấn tới thủy tạ của CLB Trường Thành.

- Liễu Tuấn, lần trước cậu bảo tôi tới CLB Quảng An xem thủy tạ của bọn họ học tập. Tên tiểu tử Cao nhị đó không giấu diếm gì, có tôi xem hết. Ừm, cái thứ đó cũng được, tôi liền học theo, rồi thay đổi một chút. Cậu nhìn xem có hợp ý không? Không hợp tôi lại sửa.
Hà Thắng Lợi nói oang oang.

Cả một đám đông như vậy, cũng chỉ có hắn gọi thẳng tên Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cũng cảm thấy hết sức đương nhiên, chẳng có chỗ nào không ổn.

Liễu Tuấn nhìn thủy tạ đó một lượt, nói:
- Cũng được, bên phía Cao Nhị cũng như thế.

Trình Tân Kiến lấy làm lạ hỏi:
- Liễu bí thư sai Thắng Lợi qua bên phía Cao nhị học hỏi sao?

Trình Tân Kiến biết rõ, Liễu Tuấn xưa nay chẳng ưa gì Cao nhị, nhưng giờ lại bảo Hà Thắng Lợi thân cận với người ta, chuyện này đúng là có vấn đề. Chẳng lẽ Liễu Tuấn đổi tính rồi?

Liễu Tuấn cười:
- Học tập lẫn nhau mà.

Hà Thắng Lợi cười lớn:
- Cao đại ủng hộ thủ tướng, chúng ta cũng phải nể mặt Cao nhị một chút. Sau này bù đắp cho nhau. Cái gì chưa nói chứ bên Cao nhị đúng là có mấy cô em tươi ngon, Trình bộ trưởng có hứng thú không? Lần sau chúng ta qua đó xem một chút.

Trong mắt Hà Thắng Lợi, Cao Trường Hoành ra sức thi hành chính sách Quốc vụ viện ở tỉnh Giang Hán là "cấp thể diện" cho Liễu Tuấn rồi. Hắn là anh em thân thiết của Liễu Tuấn, cũng phải làm tốt quan hệ với Cao nhị, đó gọi là "thống nhất chiến tuyến".

Vũ Chính Hào cười:
- Ngang nghiên du dỗ cán bộ lãnh đạo chủ yếu của bộ công an, Thắng Lợi, anh cẩn thận đó.

Trình Tân Kiến cười ha hả:
- Chính Hào nói rất đúng, Thắng Lợi, lát nữa cậu tự phạt ba chén. Phải tự giác đấy, để chúng tôi chuốc cho thì không hay, tổn hại tới tỉnh cảm.

Không khí trong phòng bao càng thêm sôi nổi.

Mọi người cùng mới Liễu Tuấn tới vị trí chính, còn những người khác ngồi tùy tiện, bạn bè tụ họp với nhau, cũng không cần đem hết quy củ quan trường ra.

Các cô phục vụ lập tức tới rót rượu Mao Đài đầy chén cho mọi người.

Mọi người ở đây, trừ Liễu Tuấn ra thì chức vụ của Trình Tân Kiến cao nhất, tuổi cũng nhiều nhất, tất nhiên trở thành người chủ trì bữa tiệc.

- Mọi người cùng chúc Liễu bí thư một chén. Tôi không nói lời rờm ra nữa, theo Liễu bí thư mấy chục năm, con mẹ nó, đứng là sảng khoái, Lão Trình này thỏa mãn rồi, đời này sống thế là không uổng.

Trình Tân Kiến đứng dậy nâng chén lên, hào sảng nói.

Câu nói này người khác không cảm thấy gì, hai người Tiêu Kiếm và Tiêu Vũ thì đầy xúc cảm, liền lớn tiếng phụ họa.

Liễu Tuấn nói:
- Trình bộ trưởng, đời này sống không uổng được xem là cảnh giới tối cao rồi. Nào mọi người cạn chén.

Chén rượu va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.

- Liễu bí thư, lão Trình tôi đời này gặp không ít người rồi, gặp quan cũng chẳng ít. Nhưng người như Liễu bí thư thì đúng là chưa thấy một ai khác. Một câu thôi, tôi phục! Mời Liễu bí thư một chén nữa... Ha ha, tôi uống cạn, bí thư cứ tùy ý. Tôi biết bí thư có chuyện nghiêm chỉnh phải lo, không thể uống say được.

Trình bộ trưởng rất hưng phấn, có điều đầu óc còn tỉnh táo, biết Liễu bí thư tửu lượng không cao, hôm nay mình lại làm chủ, nếu cứ nâng chén uống cạn, Liễu chính cục sẽ xấu mặt. Tới địa vị của y hôm nay, đây không phải là trò đùa.

Trình bộ trưởng đã tự giác rồi, những người khác càng phải tự giác, dù Hà Thắng Lợi cũng không chủ động "chuốc" rượu Liễu Tuấn nữa. Lần trước thiếu chút nữa làm Liễu Tuấn bị say, chị cả oán hận một hồi, tới giờ Hà Thẳng Lợi nghĩ lại còn rùng mình.

Nhưng không có Liễu Tuấn, thì còn có người khác để chuốc, không khí trên bàn rượu rất sôi nổi.

- Liễu bí thư, chúng ta bàn việc công đã nhé.
Vũ Chính Hào nói:
- Bí thư tới tỉnh D, Hồ Hạo Nhiên có tiếp tục theo bí thư nữa không? Theo tôi thấy, chàng trai này là hạt mầm tốt, để cậu ta theo bí thư vài năm nữa, tới thời gian chuyển ngành thì tốt hơn. Bên phía Chính Hiên đã để sẵn vị trí cho cậu ta rồi.

Tố chất quân sự của Hồ Hạo Nhiên tới bộ đội phản ứng nhanh là hết sức thích hợp. Vũ Chính Hào và Hồ Hiểu Phong trao đổi, sớm đã an bài thỏa đáng đường đi cho hắn rồi, đó là việc bạn bè nên làm.

Chiếu theo xu thế phát triển này của Liễu Tuấn, lên tới đỉnh cao chỉ còn là chuyện sớm muộn. Hồ Hạo Nhiên có thể ở bên cạnh y thêm vài năm là cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu, điều này cực kỳ có lợi cho sự phát triển về sau của Hồ Hạo Nhiên.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Ừm, Hồ Hạo Nhiên tận chức tận trách, tôi rất thích cậu ấy, để cậu ấy ở lại đi.

- Vâng, chức vụ vệ sĩ trưởng chúng ta quyết định như thế. Ngoài ra tôi còn chọn cho bí thư bốn người nữa, hai nam hai nữ, đều phẩm đức tốt, sẽ cùng bí thư tới tỉnh D. Nhân tuyển còn lại do Anh Vĩ phụ trách, bí thư thấy thế nào.

Ủy viên dự khuyết cục chính tri dù thân ở ngoại tỉnh đãi ngộ cũng không thay đổi, thường có một tiểu tổ phụ trách cảnh vệ an toàn, ước chừng mười người thay ca nhau.

Liễu Tuấn nói:
- Vũ cục an bài, khẳng định ổn thỏa rồi.

Đối với những chuyện như thế này, Liễu Tuấn luôn mặc cho ban nghành chức năng làm.

Vũ Chính Hàm làm việc rất chu đáo, liền lấy mấy bản tư liệu ra đưa cho Liễu Tuấn xem qua. Liễu Tuấn xem kỹ một lượt gật đầu tán thành.

Hà Thắng Lợi nói:
- Chính Hào, an toàn của Liễu bí thư giao cho cậu phụ trách là không phải lo rồi. Bên phía hải quan có giám đốc Cổ, cũng không phải lo. Trình bộ trưởng thì sao? Có quà gì tặng Liễu bí thư không?

Trình Tân Kiến ngẩn ra, rồi cười lớn:
- Tôi à? Tôi không có quà gì cả. Liễu bí thư chẳng thiếu thứ gì, chẳng tới lượt tôi tặng quà. Thế này vậy, nếu Liễu bí thư muốn chỉnh đốn trị an tỉnh D, lão Trình tôi có thể giúp một tay.

Cổ An nói:
- Món quà này của Trình bộ trưởng không tệ, kinh tế tỉnh D phát triển rất nhanh, có điều mấy năm qua, thành phần xã hội long xà hỗ tạp, trị án xã hội đúng là một ẩn họa. Trình bộ trưởng giúp Liễu bí thư giải quyết vấn đề này là công lớn, ha ha...

Liễu Tuấn liếc nhìn Cổ An, dù y và Cổ An tiếp xúc không nhiều, nhưng nhìn qua có vẻ Cổ An là người vô cùng trầm ổn, nếu hắn nói câu này, hẳn không đơn thuần là góp vui, mà có thâm ý.

Thấy Liễu Tuấn nhìn sang, Cổ An nâng chén lên:
- Liễu bí thư, tôi mời bí thư một chén, sau này mong bí thư quan tâm chỉ đạo công tác hải quan chúng tôi nhiều hơn.

Liễu Tuấn chạm cốc với hắn:
- Cũng mong giám đốc Cổ ủng hộ công tác của địa phương, quản lý nghiêm khắc.

- Xin bí thư yên tâm, tôi nhất định toàn lực phối hợp công tác của bí thư

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.