Chị Tiểu Thanh hơi cúi xuống nói: "Không được cười."
"Không phải là em cười chị, là thật tâm khích lệ chứ. Em nghĩ năm sau uỷ viên quản lí xí nghiệp của Liễu Gia Sơn sẽ cần phải đổi thành công ty tập đoàn...thực ra thay đổi tên hay không thay đổi cũng không thành vấn đề, quan trọng là chuẩn bị đưa xí nghiệp ra ngoài rồi, không thể ở mãi trong góc Liễu Gia Sơn được...đến lúc đó chị sẽ có đất dụng võ rồi."
Đây không phải là lời tôi ăn nói ba hoa, xí nghiệp của Liễu Gia Sơn đã phát triển được mấy năm, quy mô đã không tồi rồi, quả thực cần phải bước ra ngoài, cơ sở nằm ở Liễu Gia Sơn sẽ bất lợi cho sự phát triển sau này, đây là con đường phải đi để mở rộng xí nghiệp.
Ai mà biết được chị Tiểu Thanh lại có chút không vui.
"Tiểu Tuấn, chị không muốn trở về Liễu Gia Sơn..."
"Vậy chị muốn thế nào?"
Tôi thuận miệng hỏi luôn.
"Tuỳ cậu sắp xếp, chỉ cần không trở về Liễu Gia Sơn là được rồi. Tránh để cho cha mẹ từ sáng đến tối tìm đối tượng cho chị."
Chị Tiểu Thanh vừa nói vừa quan sát sắc mặt tôi.
Tôi gãi gãi đầu, đây đúng là một vấn đề. Tôi không thể vì chị Tiểu Thanh "có ý" với tôi mà tôi cố ý đẩy chị ấy nhanh chóng gả cho người khác được. Thế thật quá là không ra sao. Chị Tiểu Thanh vừa mới thể hiện hiểu được bản chất vấn đề, làm cho tôi nhìn cô ấy với ánh mắt khác xưa. Dùng được rồi, chưa chắc đã là một nhân tài. Huống hồ bây giờ tình cảm của tôi đối với chị Tiểu Thanh cũng có chút không thể nói rõ.
"Được, để em sắp xếp, sẽ làm chị hài lòng."
Tôi đành phải nói như vậy.
Chị Tiểu Thanh cười một cách thoả mãn, hứa với tôi, cô ấy chưa từng nghi ngờ gì cả.
"Tiểu Tuấn này, cậu định đối phó với Chương Kiệt như thế nào?"
Chị Tiểu Thanh chuyển chủ đề.
Tôi cười nhạt, nói: "Việc này em tự có cách, hắn sẽ không nhảy được bao lâu nữa đâu..." .................................................. ........
Tiêu Vũ quả nhiên năng lực xuất chúng, không phụ sự uỷ thác, chỉ trong thời gian mấy ngày mà đã giao được những bức ảnh tới tay tôi. Đương nhiên không phải là những kiểu ảnh lộ trần mông, cái đó độ khó quá cao, không dễ làm. Nhưng trên những tấm ảnh này có nhưng cảnh thân mật của Chương Kiệt và Ninh Ái Vân, một bức ảnh trong số đó có hình tay Chương Kiệt đặt lên ngực Ninh Ái Vân, ánh mắt mờ ám của hai bên có thể nhìn thấy rõ.
Thế này là đủ rồi.
"Tiểu Tuấn, những bức ảnh này cháu định làm thế nào, gửi trực tiếp cho uỷ ban kỉ luật địa khu à?"
Lương Quốc Cường đúng là người của thể chế, nhăn mày xem xong những bức ảnh, thì điều đầu tiên nghĩ tới chính là uỷ ban kỉ luật địa khu.
Tôi mỉm cười, nói: "Gửi cái này cho uỷ ban kỉ luật địa khu thì quá lộ dấu vết, ai mà lại không biết hắn và cha cháu đang đối phó với nhau chứ."
Lương Quốc Cường gật đầu: "Chú cảm thấy không ổn, không nên để người ta nắm được thóp của mình mới tốt."
Nếu nói là thóp thì điều lo lắng của Lương Quốc Cường quả thật có lý. Khi trước đại cách mạng mấy năm, thì điểm này không cần phải lo lắng, lúc đó không phải lo có tài liệu. Nghe nói có một cái án "đặc vụ của địch", cuối cùng chứng cớ dùng để định án lại là nhật kí của bản thân "đặc vụ của địch". Thử nghĩ xem, một người làm công việc đặc vụ lại sẽ viết nhật kí sao, đó chẳng phải là chán hết việc làm hay sao? Chuyện hoang đường như vậy cũng làm ra được thì một chút "âm mưu quỷ kế" của bổn thiếu gia có đáng là gì? Trong mắt của "cao thủ chuyên chính" quả thật không đáng để cười.
Nhưng bây giờ hoàn cảnh đã khác, người đương quyền đều đã chịu thiệt vì đại cách mạng, đối với cách làm tuỳ ý "thêu dệt tội danh" của thời kì loạn lạc vẫn còn để lại nỗi khiếp sợ đến giờ, nếu nói "ghét cay ghét đắng" cũng không có gì là quá đáng. Tôi mà dùng thủ đoạn này thì chỉ sợ rằng vừa phạm phải điều cấm kị, lại còn không tránh được bị Nghiêm Ngọc Thành giáo huấn cho một trận.
Nhưng lợi khí ở trong tay không dùng thì quả nhiên không thành, hơn nữa theo như tình thế bây giờ nếu không sử dụng "thủ đoạn sấm sét" thì muốn hoàn toàn lật đổ được Chương Kiệt là rất khó, cho dù làm lớn chuyện này tới tai Long Thiết Quân thì việc này cũng chưa chắc có thể làm cho hài lòng như ý muốn.
Ngay cả chị Tiểu Thanh cũng hiều "quan trọng là uy tín của chú mười hai" mà!
"Nghe nói vợ của Chương Kiệt là một bình dấm chua. Chúng ta có thể gửi những tấm ảnh này cho vợ hắn..."
Tôi mỉm cười mập mờ nói.
Tiêu Vũ lập tức giơ ngón cái lên.
Lương Quốc Cường cũng cười: "Chú thấy làm thế cũng được. Vợ của hắn sẽ làm ầm lên, còn Chương Kiệt cũng không biết những tấm ảnh này từ đâu mà ra."
Bề ngoài có vẻ như vợ của hắn nghi ngờ chồng có bồ, tìm người chụp ảnh, mấy bức ảnh này cũng không có gì để nghi ngờ.
Rất cả đúng như tôi dự liệu. Mấy bức ảnh vừa được gửi đến thì vợ của Chương Kiệt đã đánh đổ cả "bình dấm chua".
Vị phu nhân của bí thư Chương này họ Hoàng, tên là Á Nam, chính là thiên kim tiểu thư của phó chủ nhiệm Hoàng của hội uỷ viên cách mạng địa khu Bảo Châu tiền nhiệm, bây giờ lên làm chủ nhiệm khoa viên thuộc đại hội đại biểu nhân dân địa khu Bảo Châu. Luận về tướng mạo thì đúng là xứng đôi vừa lứa với Chương Kiệt. Luận về tính cách, thật người giống như tên, phụ nữ không nhường đàn ông, giống một phiên bản "Bà vợ dã man của tôi" của Hàn Quốc!
Những tình hình như thế này bổn thiếu gia đương nhiên phải thăm dò rõ ràng trước, nếu không những bức ảnh tuyệt nhãn đó của bí thư Chương với Ninh Ái Vân cũng sẽ không được gửi đến đầu tiên cho Hoàng Á Nam thưởng thức, hơn nữa nghe nói chủ nhiệm Hoàng sớm đã vì vấn đề "tác phong cuộc sống không thận trọng" của bí thư Chương mà làm ầm không ít lần, chỉ vì thiếu những chứng cứ xác thực mà mỗi lần đều chưa thể giành được toàn thắng, luôn vị bí thư Chương gạt đi, dùng những lời ngon ngọt để qua chuyện. Những chuyện giống như thế này thuộc về phạm trù "vợ chồng cãi nhau", những chuyện này không có chứng cứ xác thực thì lãnh đạo cấp trên cũng không tiện chen vào, nhiều nhất cũng chỉ gọi Chương Kiệt lên nói chuyện một chút, muốn hắn chú ý đến sự ảnh hưởng thôi, chưa chắc đã làm lung lay được vị trí của hắn.
Có điều lần này không giống, trên đầu chủ nhiệm Hoàng đã có "bằng chứng như núi".
Nếu như Hoàng Á Nam là một người suy nghĩ khôn khéo thì tôi sẽ không nghĩ đến chuyện gửi ảnh cho cô ta, tránh để dứt dây động rừng. Chính vì đã nhìn rõ được tính cách của vị phu nhân này nóng như lửa mới dùng chiêu này. Tôi đoán chắc khi Hoàng Á Nam vừa nhìn thấy tấm ảnh chắc chắn sẽ tức phát ngất đi, sẽ không suy nghĩ gì mà làm ầm lên ngay. Theo như tác phong bình thường của chủ nhiệm Hoàng, ông ấy sẽ đến làm loạn phòng làm việc của Chương Kiệt. Đến khi ông ấy bình tĩnh lại thì tất cả đã muộn rồi, sự việc đã bùng phát lớn rồi.
Hoàng Á Nam đánh đến tận cửa, trên mặt Chương Kiệt vẫn còn lưu lại mấy vết máu, thời gian là ngày 14 tháng 7.
Ba ngày sau, vào ngày 17 tháng 7, thủ tướng Nam Tuần đã kí tên lên chỉ thị nổi tiếng "717", đó là chỉ thị về "nghiêm khắc đả kích phạm tội hình sự", cũng chính là chính thức ban bố hiệu lệnh "nghiêm đả" toàn quốc.
Tôi còn nhớ việc này, đó chính là ở đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc chính thức lập pháp, hơn nữa dùng hình thức chủ tịch ban bố. Nhưng bây giờ tạm thời chưa có, thủ tướng phê duyệt chỉ thị dễ dàng hơn, muốn trở thành điều lệ pháp luật chính thức thì phải cần một thời gian nhất định. Có điều không sao, chỉ thị của thủ tướng một khi đã truyền đạt xuống thì các cơ quan toàn quốc sẽ khẩn trương bố trí.
Tỉnh N đương nhiên không nằm ngoại lên. Lập tức thành lập, lấy đồng chí Bạch Kiến Minh, phó bí thư Đảng làm tổ trưởng của "tổ lãnh đạo nghiêm khắc đả kích tội phạm hình sự tỉnh N"; bí thư uỷ ban kỉ luật tỉnh, bí thư uỷ ban chính pháp tỉnh, thư kí trưởng tỉnh uỷ và phó tỉnh trưởng của phân quản chính pháp đảm nhiệm phó tổ trưởng, cùng với người đứng đầu công kiểm pháp ti và thành viên của tổ lãnh đạo có tên trong danh sách người phụ trách sở làm việc thuộc bộ máy tỉnh uỷ, thống nhất lãnh đạo "đấu tranh nghiêm đả" của toàn tỉnh.
Khi ban bố đến địa khu Bảo Châu, việc này được coi trọng hơn bao giờ hết, bí thư địa uỷ Long Thiết Quân đích thân đảm nhiệm tổ trưởng "tổ lãnh đạo nghiêm đả", chuyên viên cơ quan hành chính Chu Bồi Minh, phó bí thư địa uỷ kiêm bí thư uỷ ban kỉ luật Lưu Văn Cử, phó bí thư đảng uỷ Khang Duệ, uỷ viên địa uỷ kiêm bí thư uỷ ban chính pháp địa uỷ Mao Ích Nông đảm nhiệm tổ phó; Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài đều được liệt vào danh sách thành viên tổ lãnh đạo. Theo như sự sắp xếp tên thì cha và Nghiêm Ngọc Thành đều đứng trước Mao Ích Nông, nghĩ đến việc đây là "đấu tranh chuyên nghiệp nghiêm đả" thì lãnh đạo chủ quản Mao Ích Nông làm cái chức phó tổ trưởng cũng là hợp lí.
15 địa châu thị toàn tỉnh đều do một tay bí thư địa uỷ đích thân làm tổ trưởng, chí có địa khu Bảo Châu và địa khu Thanh Phụng là làm theo cách cũ, do phó bí thứ chuyên chức đảm nhiệm. Nguyên nhân sâu xa của việc này chính là do Long Thiết Quân xuất thân từ quân ngũ, đối với việc trọng đại "hành động chuẩn quân sự" này đặc biệt coi trọng, đích thân thống soát không có gì là lạ, còn địa khu Thanh Phụng lại là một địa khu có tình hình trị an nghiêm trọng nhất tỉnh, tất cả các loại án lớn nhỏ hay tần suất xảy ra án thì đều đứng vị trí quán quân, bí thư địa uỷ sao có thể không xem trọng?
Đến thành phố Bảo Châu đương nhiên cũng muốn giống như dạng hồ lô, thành lập một "tổ lãnh đạo nghiêm đả", Long Thiết Quân tiên phong trước, làm một tấm gương, cha tôi thì việc đáng làm thì phải làm, đã ngồi vào cái vị trí tổ trưởng tổ lãnh đạo; phó bí thư thị uỷ, thị trưởng chính quyền nhân dân thành phố Tô Chí Tân, phó bí thư Lư Du, phó bí thư thị uỷ, bí thư uỷ ban kỉ luật thành phố Trình Xuân Niên, thêm vào là thường uỷ thị uỷ kiêm bí thư uỷ ban chính pháp Chương Kiệt; thường uỷ thị uỷ kiêm thư kí trưởng thị uỷ Mã Liên Lương làm phó tổ trưởng, tất cả đều là thành viên của tổ.
Cha làm việc quen với tác phong mạnh mẽ, "tổ lãnh đạo nghiêm đả" vừa được thành lập đã lập tức triệu tập hội nghị toàn thể. Trong hội nghị toàn thể cha đã "độc đoán chuyên hành", chỉ định phó bí thư Đảng Lư Du làm phó tổ trưởng thường vụ, lãnh đạo phụ trách cụ thể các công tác thường nhật, chỉ định Chương Kiệt làm chủ nhiệm phòng làm việc tổ. Hơn nữa quy định cứ ba ngày phải mở một lần hội nghị toàn thể, lắng nghe sự sắp xếp hành động liên quan của hệ thống chính pháp, chủ nhiệm phòng làm việc tổ bình thường phải mỗi ngày tối thiểu báo cáo công tác với tổ trưởng và phó tổ trưởng thường vụ một lần để tiện tổ lãnh đạo có thể hiểu được tình hình và đưa ra chỉ thị cụ thể.
"Thưa các đồng chí, hành động nghiêm đả lần này là một cuộc đấu tranh cực kì nghiêm túc, là một quyết định sáng suốt mà trung ương Đảng đã căn cứ vào xu thế phát triển và hình thế mới của trị an xã hội sau giải phóng đưa ra. Chúng ta phải kiên quyết, triệt để, chấp hành không do dự mệnh lệnh của trung ương Đảng! Từ bây giờ trở đi, chúng ta cần phải nghiêm túc đả kích tội phạm và các loại phần tử phạm tội nghiêm trọng nguy hiểm của trị an xã hội, duy trì trật tự trị an xã hội, bảo vệ sự an toàn cho tính mạng và tài sản của quần chúng nhân dân, bảo vệ thuận lợi công cuộc tiến hành kiến thiết hiện đại hoá xã hội chủ nghĩa... Các đồng chí, đây là chiến dịch khốc liệt, cần phải kiên trì những quyết sách do tổ chức lãnh đạo thống nhất ra, nghiêm cấm tự hành động, phân tán lực lượng, dẫ đến ảnh hưởng tới hiệu quả của nghiêm đả, cho phần tử phạm tội có cơ hội...mỗi một đồng chí đều phải ứng phó bằng tất cả lực lượng của mình."
Trong hội nghị, thần sắc của cha rất nghiêm túc, ngữ điệu sắc bén.
Tỏ rõ thái độ với hội viên, kiên quyết dùng phương châm nghiêm đả của trung ương Đảng, kiên quyết chính sách nghiêm đả của địa uỷ, tỉnh uỷ; kiên quyết quán triệt chỉ thị và mệnh lệnh cục thể của bí thư Liễu.
Chương Kiệt làm bí thư chính pháp uỷ, đương nhiên cũng là người trong đội lãnh đạo của hành động nghiêm đả, vì thế rất dễ dàng bị đoạt mất quyền chỉ huy của "đấu tranh nghiêm đả" lần này. Đây không phải là phân công công tác bình thường của hội thường uỷ, theo như lời của bí thư Liễu đây là một chiến dịch khốc liệt, là đấu tranh có hạn chế thời gian, tất cả sẽ tiến hành theo "hính thức thời chiến", vì thể cũng phải kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ lãnh đạo, không có đất để đòi hỏi.
Chương Kiệt cho dù có oán hận cũng chỉ có thể nín nhịn, nửa hành động cũng không được phát ra. Trong hành động trọng đại như thế này hắn là cán bộ phụ trách công tác chính pháp, nếu như dám vượt quyền thì vấn đề sẽ không còn nghiêm trọng bình thường nữa, cha có thể dựa vào điểm này mà lập tức đề xuất điều trị cương vị công tác của hắn với uỷ ban địa uỷ Bảo Châu, quang minh chính đại, không cần lo người khác sẽ nghĩ mình báo thù hắn.
Dù sao trong cuộc "đại vận động" mang tính toàn quốc này từ trên xuống dưới bất kể ân oán gì cũng không được phép đưa vào cuộc.
Đã có "tổ lãnh đạo nghiêm đả" nâng đỡ, Uông Văn Khải lại triệt để tiến hành đại quy mô "tẩy bỏ" một cách danh chính ngôn thuận trong nội bộ cục công an. Đương nhiên không phai là tẩy bỏ theo nghĩa thông thường, khi dùng người Uông Văn Khải cũng không dám khinh xuất để xảy ra sai lầm, đưa những người vốn là tay chân của thủ lĩnh trước ra ngoài hệ thống công an.
Tất cả những thủ đoạn hắn dùng đều rất "quang minh chính đại", tất cả những lực lượng có thể huy động được trong cục công an đều huy động cả, thành lập tiểu tổ hành động, dựa theo sự phân chia khu vực hành chính của thành phố Bảo Châu mà cắt quản, xác định rõ nhiệm vụ từng khu. Đương nhiên, khu vực trọng điểm của lần đầu tấn công đả kích chính là khu vực thành phố. Vì thế, Uông Văn Khải đã điều động thuyên chuyển rất nhiều lực lượng cảnh sát của các sở thuộc khu trấn, tập trung sử dụng. Chỉ định cho mỗi tổ hành động một người phụ trách tạm thời, những người phụ trách tạm thời này đương nhiên đa phần là những người mà cục trưởng Uông cho rằng có thể tin tưởng được.
"Bí thư Liễu nói, trong thời kì đặc biệt thì phải dùng những cách làm đặc biệt, muốn phá vỡ lệ thường thì phải vứt bỏ khuôn mẫu, mạnh dạn sử dụng nhân tài!"
Trong cuộc họp điều động nhân lực, Uông Văn Khải đã dùng lời của bí thư thị uỷ Liễu để tạo cho mình một lí do đường hoàng chính đại của "hành đổng tẩy bỏ". Đối diện với hành động mang tính toàn quốc với khí thế hừng hực như vậy, ai lại dám giở trò làm bậy?
Nói ra thì Uông Văn Khải cũng không có nhiều thân tín có thể dùng, một số tổ hành động vẫn bất đắc dĩ dùng một số người phụ trách mà bình thường "không đi cùng đường" với mình. Nhưng trong thời kì đặc biệt như thế này dám chắc không ai dám không phục tùng mệnh lệnh cả.
"Bí thư Liễu chỉ thị, trong "đấu tranh nghiêm đả" lần này tất cả phải đồng lòng. Bất kể ai dám có lòng khác, không tận tâm đả kích phần tử phạm tội, thậm chí bao che dung túng cho phần tử phạm tội thì đều sẽ bị miễn chức. Tình tiết nghiêm trọng, khai trừ khỏi đảng, khai trừ khỏi công chức, truy cứu trách nhiệm theo luật pháp..."
Ha ha, ý là nói bất kể ai thấy "thượng phương bảo kiếm" mà không nghe thì đừng trách lão Uông ta thủ hạ vô tình!
""Đấu tranh nghiêm đả" còn chưa được hoàn toàn triển khai, những bức ảnh "mát mắt" của bí thư Chương đã xuất hiện ở trên bàn làm việc của tất cả các uỷ viên địa uỷ, còn về lai lịch của nhưng bức ảnh thì đều là từ tay Hoàng Á Nam mà ra. Sau khi chủ nhiệm Hoàng giáo huấn bí thư Chương xong, Hoàng Á Nam vẫn chưa chịu thôi, lập tức trở về cục thuế tài, tuyên bố sẽ xé nát con hồ li tinh Ninh Ái Vân ra.
Ninh Ái Vân cũng không phải là ngọn đèn tiết kiệm dầu, lúc đầu vẫn mạnh miệng, luôn muốn Hoàng Á Nam đưa "chứng cứ" ra, nếu không sẽ "không để yên" cho cô ta. Hai người đàn bà làm loạn cả lên đương nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý muốn xem kịch vui của những người xung quanh. Khi Hoàng Á Nam tức khí lên đã vứt ra một đống ảnh chụp làm chứng cớ.
Bằng chứng như sơn, Ninh Ái Vân há mồm trợn mắt!
Hoàng Á Nam giành được toàn thắng, tuy chưa "xé nát con hồ li tinh" được, nhưng cũng để lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Ái Vân "những dấu vết không thể xoá được". Cùng lúc Hoàng Á Nam giải hận thì những bức ảnh đó cũng không tránh khỏi bại lộ trước mắt quần chúng.
Vì thế mà lãnh đạo địa uỷ đều nhìn thấy những bức ảnh này, đương nhiên cũng sẽ không đi tìm hiểu nguồn gốc của nó.
Long Thiết Quân là một cán bộ lãnh đạo chính thống như vậy, mắt không thể có một hạt cát, nào có thể nhẫn được chuyện này? Lập tức đập bàn, nổi giận lôi đình! Lập tức triệu tập hội nghị địa uỷ, đưa ra quyết định ngay tại đó, bãi miễn chức vụ thường uỷ thị uỷ thành phố Bảo Châu kiêm bí thư chính pháp uỷ, chỉ giữ lại một cái danh phó sở trưởng sở công an địa Khu. Chương Kiệt ở địa uỷ vốn cũng có một cái ô rất lớn, chính là chiêu bài sở trưởng Chương, nhưng hắn đã làm ra chuyện xấu như thế, lại còn có ảnh làm bằng chứng, hơn nữa Long Thiết Quân lại đang nổi giận phừng phừng như thế, cái ô của hắn sao có thể khinh xuất mà vuốt râu hổ được? Tất nhiên chỉ có thể tạm thời phụ hoạ, đợi khi sóng gió qua đi rồi mới có thể mưu đồ khôi phục được. Dù sao trong quy tắc quan trường, chỉ cần chưa bị lật đổ triệt để thì nếu như có một hậu sơn vững chắc sẽ không sợ không có ngày trở lại.
Đáng tiếc là bổn thiếu gia không định cho bí thư Chương cơ hội này.
Miễn chức của Chương Kiệt, chức vụ bí thư chính pháp uỷ thành phố Bảo Châu sẽ theo như kiến nghị của cha, lập tức cho Lương Quốc Cường đảm nhiệm.
Vốn công tác nghiêm đả của huyện Hướng Dương cũng đang triển khai cấp bách, Lương Quốc Cường không thích hợp để điều động. Nhưng trong thời kì đặc biệt phải dùng những cách làm đặc biệt, đối mặt với hành động trọng đại như vậy, Liễu Tấn Tài, tân bí thư thị uỷ cũng thật sự cần một trợ thủ mạnh có năng lực. Long Thiết Quân rất hiểu và thông cảm nên lập tức đồng ý.
Lương Quốc Cường vừa nhậm chức, đương nhiên sẽ dùng cách làm thật rắn. Uông Văn Khải có được viện trợ mạnh như vậy, lập tức tổ chức lực lượng, điều tra ba tên Ninh Ái Binh, Hồ Chính Siêu, Vương Vạn Quân, Hồ Chính Siêu không chịu nổi đòn đã phải khai đầu tiên, tiếp theo đó Ninh Ái Binh, Vương Vạn Quân cùng lần lượt khai rõ rất nhiều việc phạm pháp của chúng, tội danh bao che của Chương Kiệt cũng bị bại lộ.
Tháng 8, "hành động nghiêm đả" đạt đến thời kì đỉnh điểm nhất, đồng chí Chương Kiệt, phó sở trưởng sở công an địa khu vào tù, bồ của hắn là Ninh Ái Vân cũng vị tội danh bao che mà vào tù theo, làm một đôi "phu thê hoạn nạn".
Còn về ba tên lưu manh ác bá Ninh Ái Binh, Hồ Chính Siêu và Vương Vạn Quân đương nhiên sẽ cùng với những phần tử phạm thội hình sự nghiêm trọng trong "đấu tranh nghiêm đả" cũng phải đi đến nơi cần đến!